Chương 8: Chỉ là có chút nhớ anh

Đối với việc Thẩm Triều Uyên đột nhiên cúp điện thoại, Minh Sanh cũng không nghĩ nhiều, lại càng không để ý.

Bởi vì so với anh, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Từ mấy tháng trước, Minh Sanh đã từng nói đến chuyện năm sau bản thân muốn chuyển đi với Hà Nhuế Giai và Tần Nghiên Nghiên.

Mới đầu, hai người bọn họ còn tưởng Minh Sanh là muốn dọn đi cùng Thẩm Triều Uyên, chưa từng nghĩ đến cô lại có thể thuê căn hộ khác.

Minh Sanh thu dọn đồ đạc ở ký túc xá, cô định đem một ít đồ quan trọng đi trước, Hà Nhuế Giai cũng giúp cô.

“Sanh Sanh, không phải cậu đã ở cùng với Thẩm Triều Uyên rồi à, vậy thì đừng chuyển rồi, bọn tớ còn nửa học kỳ nữa thì sẽ tốt nghiệp, cậu ở ký túc xá đi.” Hà Nhuế Giai một bên giúp cô thu dọn quần áo, một bên khuyên cô.

Minh Sanh sắp xếp một ít sách vở, lúc Hà Nhuế Giai khuyên cô, cô đang chuẩn bị bỏ một quyển nhật ký màu đen lớn cỡ bàn tay vào trong ba lô.

Bốn phía bên ngoài của bìa nhật ký đã bị mài mòn, có thể nhìn ra được là đã mua lâu lắm rồi, nhưng những trang giấy trắng bên trong lại được giữ gìn rất cẩn thận, không có chỗ nào bị ố vàng.

Bàn tay chậm rãi chạm lên trên, Minh Sanh dùng bụng tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ vốn không có bụi bặm.

Cuốn vở này, đã rất lâu rồi cô không mở ra.

Bởi vì trong này ghi lại tất cả những gì đã qua, tất cả buồn vui của cô đều ở trong quyển nhật ký này.

Người thân của cô, bạn bè, còn có người mà cô yêu.

Lúc Minh Sanh buồn, cô thường nhớ lại, có phải vì cô bất hạnh không, nếu không thì sao cô vẫn luôn chỉ có một mình.

“Sanh Sanh? Cậu có đang nghe tớ nói không?” Hà Nhuế Giai thu dọn quần áo ngoài ban công, cả buổi không nghe thấy cô đáp lại, liền lặp lại một lần.

Minh Sanh lau khóe mắt, sau đó nhanh chóng cất vở vào trong ba lô, đồng thời đáp lại Hà Nhuế Giai đang đứng ở ban công: “Mình định làm một phòng vẽ tranh, cho nên vẫn nên thuê phòng bên ngoài cho tiện.”

Hà Nhuế Giai thu dọn quần áo, cất vào trong tủ của Minh Sanh: “Cũng đúng, chỗ này có chút chật chội, chỗ rộng nhất trong phòng, cho cậu bày thuốc màu cũng không đủ.”

Minh Sanh miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười: “Đợi tớ thu dọn bên kia xong, lúc nào các cậu đến cũng được.”

Hà Nhuế Giai gật đầu, ôm cánh tay của cô, vô lại làm nũng: “Được, đến lúc đó, nếu mình và Nghiên Nghiên hay tới, không cho cậu chê phiền.”

Chút buồn tủi trong lòng đã được xua tan, Minh Sanh bất đắc dĩ cười cười: “Không đâu, lúc nào các cậu đến cũng được.”

Hà Nhuế Giai vẫn luôn biết bạn mình rất đẹp, quả là một khuôn mặt đẹp phi giới tính, xinh đẹp mỹ miều.

Vẫn luôn là bộ dáng không tham hư vinh, làm cho người ta có cảm giác như đã trải qua nhiều sóng gió.

Sự dịu dàng cũng không chạm đáy mắt, đôi khi sẽ chân thật, nhưng lại hay phù phiếm.

Có đôi khi, thậm chí cô ấy cho rằng Minh Sanh không nên dịu dàng, có lẽ sự dịu dàng này cũng là một lớp bảo vệ của cô.

Hà Nhuế Giai cảm thấy cô giống như bọc bản thân lại bằng lớp vỏ ngoài cứng rắn, tầng tầng lớp lớp bảo vệ cũng không thể khiến cô thực sự vui vẻ.

Cô ấy vẫn không nhịn được, giang hai cánh tay ra ôm Minh Sanh: “Sanh Sanh, có cậu thật tốt ~ “

“Cậu cho cô ta vào công ty?” Thẩm Triều Uyên lại hỏi.

Triệu Tiết không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, có chút không hiểu, gãi gãi đầu: “Đúng vậy, không phải chứ anh, lúc nào mà anh lại quan tâm chuyện bạn gái em như vậy chứ?”

Bình thường anh cũng không hỏi đến, thậm chí có lúc còn rất ghét anh ta đưa người đến.

Sao hôm nay lại chủ động khơi lên, cũng quá kì lạ rồi.

Thẩm Triều Uyên cầm ly rượu nhấp một ngụm, sau đó đột nhiên phân phó cho Triệu Tiết: “Cậu đi lập một bản hợp đồng, sau đó chọn mấy nữ nghệ sĩ ngoan ngoãn, chuẩn bị một phần tài liệu cá nhân của mấy người đó cho tôi.”

Nói đến đây, anh dừng một chút rồi tiếp tục: “Đãi ngộ của người đại diện trong hợp đồng nhất định phải tốt nhất, thiếu gì tôi sẽ bổ sung sau.”

Thẩm Triều Uyên đã phân phó, Triệu Tiết nghĩ mãi mà không ra: “Đây là chuẩn bị cho chị dâu?”

Thẩm Triều Uyên liếc anh ta, ánh mắt lành lạnh.

Triệu Tiết lập tức hiểu ý, làm động tác “khóa miệng”.

Chỉ là anh ta còn có chút thắc mắc nho nhỏ: “Anh, anh làm những thứ này, chị dâu có biết không? Nhỡ chị ấy không muốn đến công ty kia của em thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, anh nói với chị dâu chuyện chọn nghệ sĩ này chưa?”

“Cậu cứ chọn người cho tốt trước đi, đến lúc đó cô ấy sẽ biết.” Thẩm Triều Uyên nhắm hờ mắt, giọng điệu nhàn nhạt.

Triệu Tiết tỏ vẻ hiểu rõ: “Vậy được, em về cho người sắp xếp lại, ủa nhưng mà, sao chỉ chọn nữ thôi vậy anh?”

Thẩm Triều Uyên: “Đàn ông quá phiền phức.”

Triệu Tiết: “…”

Lý do này cũng gượng gạo quá đấy.

Nhưng nếu như anh không nói, Triệu Tiết cũng đoán được, đây là anh ấy dự phòng sớm.

Không cho chị dâu dẫn dắt nghệ sĩ nam, sợ chị ấy thay lòng đổi dạ.

[1] Di tình biệt luyến: chuyển tình yêu qua đối tượng khác (Nguồn: TruyenHD).

Dù sao bây giờ cũng đang thịnh hành kiểu tình chị em với mấy em trai, mỗi ngày đều chị ơi chị à, dù cho lòng cứng rắn đến đâu thì cũng bị cưa đổ thôi.

Triệu Tiết cảm thấy Thẩm Triều Uyên có ý thức này cũng rất tốt, ai kêu bình thường anh không quan tâm, không ở bên cạnh chị dâu, nếu như hai người bọn họ không nói, ngoại trừ giá trị nhan sắc của hai người ở bề ngoài, không ai cảm thấy bọn họ là người yêu của nhau.

Sau khi lắp đặt xong tất cả thiết bị trong phòng cách âm ở căn hộ, Minh Sanh đã sớm cho máy ghi âm đặt theo yêu cầu vào.

Trong phòng thu âm trải một tấm thảm dày, sau khi làm xong tất cả công việc, Minh Sanh có hơi mệt.

Cô ngồi cong chân tùy tiện dưới đất, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn.

Trong phòng thu âm, cô cố ý treo đèn màu vàng ấm.

Ngọn đèn không sáng lắm, có chút lờ mờ, nhưng là thứ cô thích nhất.

Vầng sáng tỏa ra xung quanh.

Minh Sanh chậm rãi nhắm mắt lại, hình như cô nghe thấy được một giọng hát quen thuộc.

Hình ảnh nhớ nhung vô số lần bỗng nhiên chồng chéo trước mắt cô.

Hai cô gái lén lúc ở một nơi hẻo lánh của sân tập trong trường, trong đó một người chia sẻ với người còn lại bài hát mới viết ra cách đây không lâu.

Hơi thở của cô gái không quá tốt, hát rất non nớt, nhưng người còn lại cũng cổ vũ hết mình.

Vẫn luôn khích lệ cô: “Sanh Sanh, cậu quá tuyệt vời luôn! Rất có thiên phú! Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một nữ ca sĩ rất giỏi!”

Khi đó, trong lòng Minh Sanh vẫn còn hy vọng, trong mắt vẫn còn ánh sáng.

Đối với mong ước của bạn thân, cô quyết đoán lắc đầu: “Mình không muốn làm nữ ca sĩ gì hết, bài hát này là viết cho cậu.”

Cô gái kia rất kinh ngạc: “Viết cho mình?”

Minh Sanh nhìn cô bạn đang khϊếp sợ hết hồn, vừa có chút mừng rỡ lại vừa có bộ dáng không thể tin được, cô đành phải nhét lời bài hát đã sớm viết xong vào trong tay cô ấy: “Cậu xem một chút sẽ biết.”

Cô gái kích động mở ra, lúc nhìn thấy tên bài hát, giọng nói đột nhiên vυ"t cao, khó có thể kiềm chế nỗi xúc động: “Sao tên bài hát này lại giống y như đúc tên cuốn tiểu thuyết tớ viết vậy?!!!”

Minh Sanh cười đáp: “Thích không? Đây là quà chúc mừng cậu hoàn thành cuốn truyện đầu tay.”

“Thích lắm luôn!” Cô gái ôm cổ Minh Sanh: “Sanh Sanh, tớ rất thích cậu! Còn thích hơn cả anh Ngôn!”

Nhắc tới bạn trai dự bị của mình, cô gái dựa vào vai Minh Sanh, bắt đầu phàn nàn: “Sanh Sanh, cậu biết không, rõ ràng anh ta đã đồng ý với tớ, chỉ cần tớ nghiêm túc viết xong quyển tiểu thuyết này thì anh ta sẽ đồng ý với tớ một điều kiện. Kết quả tớ viết xong rồi, cho anh ta thực hiện lời hứa, thế mà anh ta lại đổi ý! Quả nhiên đàn ông không có ai giữ chữ tín cả!”

Minh Sanh như sớm đã thành thói quen với mấy thứ này, sau khi nghe cô gái than phiền xong, nhẹ giọng nói: “Có phải cậu lại ra điều kiện muốn đi cáp treo hoặc nhảy bungee không?”

Cô gái bị đoán trúng tâm tư, cả người lập tức yên lặng, tiếng nói chuyện cũng thấp xuống rất nhiều: “Mình chỉ muốn thừa dịp bây giờ còn sống đi trải nghiệm một chút thôi mà.”

Minh Sanh không thích cô gái nói những lời này: “Nói bậy bạ gì đó, cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định đấy.”

Hình như cô gái đã nghĩ thông suốt, không để trong lòng lắm: “Yên tâm đi! Bây giờ mình cảm thấy mình sống mỗi một ngày đều là do kiếm được.”

Nếu không phải là bệnh tim bẩm sinh, nếu không phải bị bác sĩ nói chắc chắn sống không quá hai mươi tuổi, cô gái đã sớm bình thường trở lại rồi.

Trong mắt Minh Sanh đầy nước mắt, lúc đó, cô vẫn còn không quá che giấu tâm trạng của mình, lúc đó, cô còn có thể oán trách ông trời, không công bằng với cô thì thôi đi, nhưng vì sao cũng không buông tha cả người bên cạnh cô.

Sau khi Minh Sanh ra khỏi phòng thu âm, trời đã tối hẳn, ánh mắt của cô hồng hồng, giống như đã khóc.

Giờ phút này, cô vô cùng yếu ớt, dường như không có điểm chống đỡ.

Nét mặt cô hờ hững, máy móc gọi điện thoại cho Thẩm Triều Uyên.

Lần thứ nhất không ai nghe, cô liền gọi lần thứ hai, lần thứ ba, không biết đến lần thứ bao nhiêu mới gọi được.

“Alo?” Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam lạnh lùng, Minh Sanh nghe, nhắm mắt lại tưởng tượng, dường như trong lòng đã nhận được một chút an ủi.

Cô bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn, mở miệng: “Anh đang ở đâu?”

“Em sao thế?”

Nhạy cảm như anh, Thẩm Triều Uyên nghe một cái đã nhận ra cô không đúng, anh nhìn qua những tư liệu mà Triệu Tiết mới đưa tới đây không lâu, khẽ cau mày, trong giọng nói mang theo chút lo lắng mà chính anh cũng không chú ý tới.

“Em có thể đến tìm anh không?” Minh Sanh lại hỏi, lúc này, cô giống như con mèo lang thang hấp hối nơi đầu đường, bất lực lại yếu ớt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Triều Uyên thả bút máy trong tay ra, thả lỏng suy nghĩ.

Minh Sanh rũ mắt, cho là anh tức giận, dù sao giờ này anh vẫn còn đang làm việc.

Có lẽ là cô làm phiền anh rồi.

Anh đã từng nói, chỉ cần cô nghe lời là được, lần này, là cô vượt ranh giới rồi.

Thế nhưng bây giờ cô thật sự rất khó chịu, cô chỉ muốn nhìn anh một cái, cho dù là nhìn từ xa thôi cũng được.

“Không có gì.” Minh Sanh thấp giọng đáp lại: “Chỉ là có chút nhớ anh.”

———

Lời của tác giả:

Thẩm – dù sao vẫn là – thế thân ~