Sau khi Minh Sanh đến, phát hiện trong biệt thự cũng không có bóng dáng của Thẩm Triều Uyên.
Dựa theo khoảng cách mà nói, lẽ ra cô mới là người đến chậm.
Dì Lưu đang nấu cơm ở phòng bếp, mùi cơm chín từ bên trong bay ra, dựa vào mùi thơm, Minh Sanh có thể đoán được là món gì.
Lần đầu tiên tới đây, Minh Sanh cho rằng người sinh ra giống như Thẩm Triều Uyên, có lẽ đồ ăn trên bàn đều là bắt mắt tinh xảo, sở trường làm những món ăn gia đình của dì Lưu nhất định không lọt vào được mắt anh.
Nhưng khiến cô bất ngờ chính là biệt thự Vân Cẩm không thuê đầu bếp cao cấp gì, trong tủ lạnh cũng không có những nguyên liệu nấu ăn cao cấp mà cô chưa từng thấy, trái lại là dì Lưu mang rau quả nhà mình đến tương đối nhiều.
Minh Sanh vẫn luôn cảm thấy nơi đây lạnh như băng, chỉ có phòng bếp và phòng ăn là có thể làm cho cô cảm nhận được một chút hơi thở của khói lửa.
Hơn nữa, quả thật các món ăn gia đình mà dì Lưu làm đều rất ngon, mùi vị quen thuộc này, đã rất lâu rồi cô chưa ăn.
Tối nay, dì Lưu cũng hơi bất ngờ khi nhận điện thoại của Minh Sanh, nói cô và Thẩm Triều Uyên muốn về ăn tối, không kịp mua đồ ăn cho nên cuối cùng, dì trực tiếp mang đồ ăn nhà mình qua.
Lúc làm xong bát canh cuối cùng, dì định bưng từng bát một ra, thì Minh Sanh thả túi xách xuống, đi vào phòng bếp.
“Dì Lưu, để con giúp dì.” Minh Sanh nói xong thì xắn tay áo lên, bưng một đĩa đồ ăn.
Dì Lưu vội vàng ngăn cản: “Không cần! Không cần! Một mình dì làm được rồi, cũng không có nhiều đồ ăn!”
Nhưng Minh Sanh đã bưng lên rồi, cô dừng vài giây, cười cười nói: “Không có gì đâu ạ, con… Lúc trước ở nhà con cũng hay làm mấy việc này.”
Cô cũng đã nói như vậy, dì Lưu cũng không từ chối nữa.
Tuy ngoài miệng nói không có bao nhiêu đồ ăn, nhưng Minh Sanh nhìn chén đĩa đã dọn xong trên bàn cơm, sáu món một canh, hai người ăn không xuể.
Nhưng dì Lưu vẫn cảm thấy ít: “Có lẽ nên thêm ít cá!”
Minh Sanh nhìn cả bàn đồ ăn, bất đắc dĩ mở miệng: “Thật sự đã đủ rồi, con với anh ấy ăn không hết đâu.”
Huống chi vốn dĩ cô cũng không đói, chỉ có một mình Thẩm Triều Uyên, làm thế nào cũng không giải quyết được nhiều đồ ăn như vậy.
“Vậy được, bây giờ dì không về nhà, chờ ngài Thẩm về, nếu hai đứa cảm thấy chưa đủ thì nói cho dì biết, dì đi làm cho.” Dì Lưu suy nghĩ một chút rồi nói.
Chỉ là nói đến Thẩm Triều Uyên, đáng lẽ giờ này anh phải về nhà rồi chứ.
Minh Sanh nhìn thời gian, tám giờ ba mươi năm phút.
Lúc bọn họ nói chuyện xong còn chưa đến tám giờ, quả thật lúc đó trên đường có thể sẽ kẹt xe, nhưng không kẹt đến mức bây giờ vẫn chưa về.
Dì Lưu phát hiện ánh mắt của cô liên tục nhìn về phía điện thoại, vẻ mặt hiểu rõ: “Có phải con lo lắng cho ngài Thẩm không?”
Minh Sanh dời ánh mắt khỏi điện thoại, nhìn dì Lưu ở bên cạnh, khẽ lắc đầu: “Không phải, con chỉ nghĩ có phải anh ấy lại bận việc gì không.”
Trong thế giới của dì Lưu, dì ấy đã xem Minh Sanh và Thẩm Triều Uyên là một đôi trai tài gái sắc, ân ái mặn nồng, Minh Sanh phủ nhận trước mặt dì như vậy, trong mắt dì chính là kiểu cô gái nhỏ đang thẹn thùng mà thôi.
Vì vậy, sau khi Minh Sanh phủ nhận liền nhìn thấy ánh mắt “Dì là người từng trải, dì hiểu” của dì Lưu nhìn cô.
Minh Sanh không nghĩ anh ta sẽ hỏi như vậy, nhưng đứng ở góc độ của anh ta thì hỏi chuyện này cũng không có vấn đề gì.
“Không có, chỉ là anh ấy nói về ăn cơm, nhưng mãi mà không về ăn.” Minh Sanh nhẹ nhàng kể lại sự việc.
Triệu Tiết kinh ngạc vài giây, hình như cũng không nghĩ tới chuyện này: “Như vậy à, chuyện này có chút không bình thường, chị dâu, chị đã gọi cho anh ấy chưa?”
Minh Sanh: “Chưa.”
Triệu Tiết: “???”
Vậy là, sau khi chị dâu thấy anh ấy không về nhà đúng hẹn, trước tiên không phải gọi cho anh ấy, mà là gọi cho mình.
Sao cứ có cảm giác quái quái, thoáng chốc, Triệu Tiết cũng không hiểu.
Nhưng mà một người không thể đột nhiên mất tích lâu như vậy, sau khi cúp điện thoại với Minh Sanh, Triệu Tiết suy tư hai phút, lập tức tìm một số điện thoại trong danh bạ.
Có lẽ anh ta biết người đang ở đâu rồi.
Sau khi gọi cho Triệu Tiết xong, Minh Sanh đợi nửa tiếng dưới phòng khách
Cuối cùng lúc mười giờ rưỡi, Triệu Tiết nhắn WeChat, nói với Minh Sanh, bây giờ Thẩm Triều Uyên đang ở khu nhà cũ xử lý chút chuyện, bảo cô không cần đợi.
Nếu về khu nhà cũ thì không có việc gì, sau khi Minh Sanh biết thì không đợi nữa, cô cho các món ăn mà dì Lưu làm vào hộp bảo quản rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó về phòng rửa mặt.
Đối với việc Thẩm Triều Uyên đột nhiên lỡ hẹn, trong lòng Minh Sanh vô cùng bình tĩnh, thậm chí lúc cô biết đêm nay Thẩm Triều Uyên sẽ không về còn thở dài một hơi.
Minh Sanh ở bên cạnh Thẩm Triều Uyên hai năm, cho tới bây giờ cũng chưa nghe anh nhắc đến khu nhà cũ gì đó, từ “khu nhà cũ” này chưa từng nghe anh nói tới.
Nhưng nghe thấy từ này, Minh Sanh cũng có thể đoán được, có lẽ là chỗ ở của bố mẹ anh.
Chỗ đó mới chính là nhà của anh.
Ban ngày, Minh Sanh dọn nhà có hơi mệt, cơn mệt lại vọt lên sau khi cô tắm, mí mắt cao thấp đánh nhau, hận không thể lập tức nằm lên giường đi ngủ.
Dù buồn ngủ đến như thế nhưng người nhạy cảm như Minh Sanh, bên ngoài có tiếng động cơ xe, cô vẫn nghe thấy.
Lúc này chỉ có thể là Thẩm Triều Uyên đã về.
Nhưng vừa nãy Triệu Tiết lại nhắn đêm nay anh không về.
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, Minh Sanh vẫn xuống lầu.
Lúc cô bật đèn phòng khách lên, người nào đó đang đứng ở huyền quan lập tức rơi vào trong mắt cô.
Áo khoác vest tùy tiện vắt lên cánh tay, để lộ một góc áo sơmi bị kéo ra, cà vạt trên cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng cách xa như vậy, thậm chí Minh Sanh có thể nhìn thấy mấy cái cúc sơ mi chẳng biết cởi từ lúc nào.
Lộn xộn như thế, thậm chí có thể nói là bộ dáng lôi thôi lếch thếch, dù Minh Sanh điềm tĩnh như thế nào thì vẫn bị kinh sợ một lát.
Thẩm Triều Uyên trước mắt và ngày thường giống như hai người vậy.
Bởi vì xuống vội vàng nên Minh Sanh chưa kịp mặc áo khoác, trong phòng ngủ có máy sưởi ấm, sau khi tắm xong, cô liền mặc vào bộ đồ ngủ hai dây.
Giờ phút này, cô để trần hai tay, đứng ở đầu bậc thang bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Triều Uyên.
Hơi lạnh thấu xương vô tình quét qua làn da của cô, Minh Sanh không nhịn được mà run rẩy.
Cuối cùng, Thẩm Triều Uyên đứng ở huyền quan cũng di chuyển, anh bước từng bước đến trước mặt Minh Sanh, sau đó choàng áo khoác trong tay lên người cô.
Tiếng nói nặng nề đến vô tận: “Mặc ít như thế? Không sợ lạnh à?”
Minh Sanh lấy lại tinh thần, nhìn áo khoác vest màu đen trên người, cuối cùng ngước mắt: “Không phải nói đêm nay không về sao?”
Cách rất gần, Minh Sanh cũng không ngửi được chút mùi rượu nào trên người anh.
Lúc mới nhìn thấy bộ dáng của anh, cô còn đang suy nghĩ có phải anh uống quá nhiều hay không.
Thẩm Triều Uyên bình tĩnh nhìn cô, con mắt u tối, làm cho người ta không thăm dò được những thứ ẩn giấu trong đó.
Anh chỉ hỏi một câu: “Sao không gọi trực tiếp cho anh?”
“Anh biết mà.”
“Tại sao?” Thẩm Triều Uyên lặp lại một lần nữa.
Minh Sanh không biết sao đêm nay anh đột nhiên lại cố chấp với vấn đề này như thế, nhưng vẫn nói cho anh biết đáp án: “Bởi vì sợ làm phiền công việc của anh.”
Một bạn gái dịu dàng ngoan ngoãn ngoại trừ đáp án này, Minh Sanh cũng không nghĩ ra những thứ khác.
“Chỉ có như vậy thôi phải không?”
Minh Sanh không tránh né ánh mắt của anh, không do dự gật đầu.
Thẩm Triều Uyên không vui mừng cũng không thất vọng, không biết nói sao, nhưng có thể nhận ra anh khác với thường ngày.
Chẳng biết tại sao, từ nét mặt của anh lúc này, Minh Sanh phát hiện chút gì đó rất quen thuộc với cô.
Trong lòng Minh Sanh không khỏi bồn chồn, cô có chút hoảng hốt, vô thức muốn trốn tránh.
Vì vậy cô chuyển chủ đề: “Anh ăn tối chưa? Có muốn em đi nấu mì giúp anh không?”
Đêm nay, Thẩm Triều Uyên ít nhiều cũng không có tâm trạng, anh không chú ý vừa rồi trên mặt Minh Sanh hơi thay đổi có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ xoa nhẹ ấn đường, tùy tiện nói: “Chưa.”
Minh Sanh bỏ qua ánh mắt của anh, tỏ vẻ muốn xuống lầu: “Vậy em giúp anh nấu bát mì. Rau dì Lưu mang tới hôm nay không tệ đâu.”
Khoác áo của anh, Minh Sanh nhấc chân, vừa lướt qua nửa người anh thì cổ tay phải đột nhiên bị anh túm lại.
Minh Sanh quay đầu, ánh mắt lại lần nữa rơi vào Thẩm Triều Uyên.
“Làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Triều Uyên nhìn chằm chằm vào mặt cô, im lặng hai giây rồi mở miệng: “Minh Sanh.”
Sau đó dừng lại.
Chờ giây lát, Minh Sanh nghĩ nghĩ rồi vẫn “Ừm” một tiếng, sau đó hỏi anh: “Sao thế?”
“Không có gì, em đi nấu mì đi.” Nói xong, Thẩm Triều Uyên buông tay cô ra, sau đó quay lưng đi.
Thật ra anh muốn hỏi: Em yêu anh đúng không?
Nếu không thì cũng sẽ không gọi điện thoại cho Triệu Tiết.
Trong lòng Thẩm Triều Uyên tự giễu nghĩ, hình như cũng không đến nỗi bết bát như vậy.
Không phải vẫn còn có cô sao?
———
Lời của tác giả:Không, cô ấy không muốn cậu!!!Nhanh nhanh ~Hôm nay đúng là tốc độ sinh tử mà, suýt chút nữa là không kịp rồi!