Chương 26: Ngoại truyện
Edit: Spica Beta: Vô Phương ***
Lời tác giả: Không biết là với một đứa trẻ 10 tuổi như Tư Tư thì như thế có phải là trưởng thành hơi sớm hay không nữa? ************** 8h sáng, như thường lệ Băng Vũ bước vào văn phòng Lâm Quân Dật, báo cáo về lịch trình đã sắp xếp cho anh ngày hôm nay. Đầu tiên cô buông tập tài liệu trong tay xuống, nghiêm chỉnh ghi nhớ kỹ càng từng công việc: “Lâm tổng, buổi sáng từ 9h đến 11h là cuộc họp thường kỳ hàng tháng của công ty, đề cương cuộc họp của ngài tôi đã chuẩn bị hoàn chỉnh rồi.” Cô cầm lấy một tập tài liệu đặt trước mặt anh, tiếp tục báo cáo: “Buổi chiều 3h, ngài có cuộc hẹn bàn bạc về việc đấu thầu với tổng giám đốc công ty kiến trúc Hoa Long tại phòng tiếp khách công ty, đây là tư liệu ngài cần. Đến 6h thì dùng cơm với Triệu tổng của công ty vật liệu xây dựng Chiêu Vũ tại Hội quán Hâm Hâm số 1921, thảo luận về giá cả sắt thép.”
Báo cáo xong, cô chỉ chỉ vào hai tập tài liệu khác trên bàn, nhìn Lâm Quân Dật nói: “Đây là tài liệu cần ngài ký tên, còn đây là dự án quy hoạch của quản lý Ngô. Xin hỏi ngài có yêu cầu gì thêm không?” Anh nghĩ nghĩ sau đó nghiêm trang nói: “Giữa trưa từ 12h đến 3h giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mời bà xã của tôi dùng cơm. Thuận tiện giúp tôi chuyển lời với cô ấy buổi tối đừng có kế hoạch gì khác, tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài xã giao.” Cô nhịn không được cong cong khoé miệng: “Được, tôi sẽ giúp ngài sắp xếp. Lâm tổng, để không xảy ra hiểu lầm, tôi muốn xác nhận một chút, ngài chỉ có một bà xã thôi phải không?” Anh nhìn cô không giấu được ý cười: “Tạm thời thì chỉ có một. Yên tâm, khi nào có bà xã thứ hai thì tôi sẽ báo trước để ngăn ngừa tình trạng đánh nhau hỗn loạn.” Anh nhìn thấy cô hung hăng trừng mắt liếc mình một cái, lập tức nói: “Khổ nỗi với cái thời gian biểu được sắp xếp thế này, ngay cả cơ hội để tôi gặp được bà xã thứ hai cũng không có.” “Vậy sao? Ngài sẽ có cơ hội nhanh thôi.” “Huh?” “Tôi muốn nghỉ phép nửa năm.” “Nửa năm? Vì sao?” Anh kinh ngạc nhìn cô, biểu hiện trên mặt như đang nói: Việc này tại sao lại không nói cho anh biết trước? “Tôi cũng mới vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, tôi có thai, vì con tôi nên tôi muốn nghỉ nửa năm sinh con. Trong khoảng thời gian này, Liễu Dương có thế thay thế tôi.” Cô còn chưa nói hết, anh đã bổ nhào về phía cô, kích động nắm lấy tay cô: “Thật ư? Không phải em đã nói không muốn có thêm con hay sao?” “Em biết anh rất muốn có thêm một đứa con trai…” Anh bỗng nhiên hôn lên môi cô, say mê triền miên trên bờ môi, ôm nhau thân mật khăng khít, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được giờ phút này tâm tình anh kích động đến mức nào. Trời đã vào thu, cũng là mùa lúa mì trên các cánh đồng bát ngát bước vào mùa thu họach, Băng Vũ nhắm mắt lại tựa như nhìn thấy được thế giới tràn ngập sắc vàng… Kết thúc nụ hôn say đắm, tâm tình của anh vẫn kích động không thôi: “Giúp anh thông báo với quản lý Ngô, cuộc họp buổi sáng để anh ta tự chủ trì, anh muốn đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện… Còn có, huỷ bỏ luôn cuộc hẹn xã giao buổi tối, em cần nghỉ ngơi. À không… bắt đầu nghỉ phép ngay bây giờ cho anh, công việc anh sẽ giao lại cho Liễu Dương xử lý.” “Quân Dật, em yêu anh!” * * * * * * * * * * Gần đến hoàng hôn, ánh nắng ban chiều lan toả khắp bầu trời… Băng Vũ đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm Tư Tư đang ngồi ở bãi biển ngơ ngác nhìn ánh hoàng hôn chìm dần trên biển, váy màu lam nhạt dần dần chuyển thành màu tím thẫm, bóng dáng hư ảo mà đẹp đẽ phảng phất chút u buồn. Con gái trong sáng, ngây thơ của cô cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi, cô thật không biết là nên vui hay nên buồn. Lúc vừa mới kết hôn, Lâm Quân Dật từng đưa ra ý muốn có thêm một đứa con. Cô biết anh muốn cùng cô nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, muốn trải nghiệm cảm giác làm cha thật sự. Nhưng cô còn có nhiều việc cần phải làm, cần phải thích ứng với thói quen xã giao của xã hội thượng lưu, cần phải theo kịp tiến độ làm việc của anh, nắm rõ lịch trình mỗi ngày 24h của anh. Để trở thành một người vợ tốt, cô gần như không đủ thời gian quan tâm, chăm sóc Tư Tư. Nếu lại có thêm một đứa con nữa, cô lo tâm lý Tư Tư sẽ cảm thấy mất mát, hụt hẫng. Hiện tại Tư Tư đã được 10 tuổi, cũng đã hiểu chuyện hơn, cô cũng đã thành thạo làm tốt cương vị Lâm phu nhân cho nên quyết định sẽ sinh thêm một đứa con nữa, để đứa bé mang lại thêm niềm vui cho cuộc sống hôn nhân của cô và anh. Nhưng hình như mọi chuyện không lạc quan như cô đã nghĩ, cô và Lâm Quân Dật càng quan tâm con bé nhiều hơn trước kia bao nhiêu thì con bé lại ngày càng trầm mặc bấy nhiêu. Không biết Lâm Quân Dật bước vào cửa từ khi nào, anh ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, hai tay nhẹ nhàng đặt trên bụng dưới của cô: “Gần đây hình như Tư Tư có tâm sự gì đó, có phải liên quan đến chuyện yêu đương không?” “Con bé mới có 10 tuổi thôi đấy.” “Lúc yêu anh, em chỉ mới được 5 tuổi.” “Đó là do anh tự mình đa tình thôi…” Cô vừa định nói: ‘Em căn bản còn không nhớ rõ anh là ai’. Chần chừ một lúc quyết định không nói vì điều đó rất đả kích lòng tự trọng của anh. “Dù sao thì anh cũng đã cưới em rồi.” Tư Tư không ngồi trên bãi cát nữa, đứng lên cúi đầu chậm rãi bước, để mặc cho sóng biển làm ướt cả giày thể thao… Dưới ánh hoàng hôn đỏ thẫm, bước chân đi của Tư Tư càng lộ rõ sự cô đơn. Băng Vũ lo lắng nói: “Hôm nay, em đã đến gặp cô giáo để nói chuyện, cô ấy nói không thấy Tư Tư đi cùng bạn nam nào cả, hơn nữa gần đây con bé ngồi học thường không tập trung. Cô ấy còn nói, con gái ở tuổi này có chút đa sầu đa cảm là chuyện bình thường, nhưng biểu hiện của Tư Tư quá mức rõ ràng.” “Có phải vì em mang thai không?” “Cũng có thể.” “Gần đây, mỗi khi có thời gian em đều ở bên cạnh con bé, ngược lại dường như con bé lại cố ý chống đối em.” “Thật không?” “Buổi sáng khi anh đưa Tư Tư đến trường muốn hôn nhẹ lên mặt con bé, nó cũng cố ý tránh né…” Xem ra chuyện nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của cô. “Em đi nói chuyện với Tư Tư xem sao.” Băng Vũ chạy đến bên Tư Tư chỉ còn cách khoảng một mét, vậy mà bé vẫn không phát hiện ra, chân nhẹ nhàng nghịch nước. Nhìn dáng vẻ ưu thương của Tư Tư, lòng Băng Vũ tựa như bị mũi dao xuyên thấu. “Tư Tư?” Bé giật mình vội vàng lau lau khoé mắt, cười nói: “Mẹ!” “Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho mẹ biết không?” “Không có việc gì đâu ạ!” Bé dường như không muốn nói. “Có phải vì sắp có em trai, con lo lắng ba mẹ sẽ không thương con như trước kia nữa hay không?” Tư Tư cúi đầu, hơi hơi gật gật đầu. “Con khờ quá.” Băng Vũ nắm tay Tư Tư, kéo cô bé ra khỏi làn nước biển lạnh lẽo: “Tư Tư, từ ngày sinh con ra, con đã là tất cả đối với mẹ, mẹ có thể không có ba nhưng không thể không có con.” “Con biết.” Rất nhiều lần bé muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mãi sau mới nhỏ giọng nói: “Con sợ ba sẽ không thương con nữa.” “Sao con lại nghĩ như vậy?! Ba bận rộn như vậy mà mỗi ngày đều đưa con đến trường, đón con tan học. Vì không để con phải chờ đợi mà ba con đã phải hoãn lại biết bao nhiêu cuộc họp, xã giao quan trọng đấy.” “Chính bởi vì ba đối với con rất tốt, con… thật sự rất thích ba, con sợ mất đi ba.” Băng Vũ thật sự không biết nên nói gì, không di truyền điểm nào tốt mà lại di truyền cái nhược điểm chí mạng này của ba nó. “Sao con lại sợ mất đi ba? Đó là ba của con mà, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được. Ba con còn lo sợ con thích người khác, khi đó muốn gặp được con sẽ rất khó khăn nha.” Tư Tư ngước nhìn mẹ, sự mất mát trong ánh mắt căn bản là không nên có ở một đứa bé 10 tuổi: “Nhưng người đó không phải là ba của con.” “Ai nói như vậy? Nói bậy! Con đừng nghe người khác nói lung tung.” “Con biết đó không phải ba con! Không cần người khác nói con cũng sớm biết như vậy rồi.” Băng Vũ á khẩu không nói được lời nào, cứng người đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt cảm thấy cả người như bị đóng băng. “Mẹ, chờ khi ba có con ruột rồi… có phải ba sẽ ghét bỏ con hay không?” Tư Tư thấy cô im lặng không thể nói gì, vội vàng giải thích: “Con chỉ tuỳ tiện hỏi vậy, ba tốt với con lắm, con chỉ là…” “Tư Tư, không phải con vẫn nghĩ Quân Dật là cha dượng của con đấy chứ?” “A?” Cô bé bỗng nhiên đứng thẳng dậy, sắc mặt tái nhợt. “Ba không phải là ba ruột của con phải không?” “Nói cho mẹ biết… Ngày trước ba con đã nói với con những gì?” “Con không nhớ rõ… Con chỉ nhớ ba nói nếu con gọi ba là ‘ba’ thì con không cần phải đi nhà trẻ nữa…” Ngay cả con gái của mình cũng có thể uy hϊếp và hối lộ như vậy. May mắn là Lâm Quân Dật không đứng trước mặt cô, nếu không cô nhất định giáng cho anh một cái tát. “Đó là ba ruột của con.” Tư Tư lắc đầu: “Mẹ nói dối con.” “Nếu con không tin, mẹ sẽ bảo ba dẫn con đi xét nghiệm AND. Mẹ mang thai con, lúc đó ba cũng không biết, đến khi ba biết thì con đã 4 tuổi rồi.” “Ba… Vậy sao ba lại để cho con gọi là ‘chú’, vì sao ba lại không nhìn nhận con.” “Là mẹ không nói, sau này ba mới biết được con là con ruột của ba. Có một số chuyện còn chưa rõ ràng, mẹ định khi con lớn lên từ từ sẽ nói cho con biết…” Tư Tư đột nhiên xoay người lại, hướng vào trong nhà chạy đi… “Tư Tư!” Bởi vì có thai nên cô không dám chạy nhanh, đến khi đến được trước cửa nhà vừa lúc nhìn thấy Tư Tư bổ nhào vào trong lòng Quân Dật, gắt gao ôm chặt anh, vừa khóc vừa gọi to: “Ba ơi! Ba ơi…!” Lâm Quân Dật bối rối đẩy bé ra, hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tư Tư liên tục lắc đầu: “Không có việc gì ạ. Ba ơi, con rất nhớ ba!” Lâm Quân Dật mờ mịt nhìn cô, cô chỉ có thể nhìn anh mà cười khổ đáp trả lại. Nếu anh biết con gái vẫn xem anh là cha dượng, không biết anh có bóp chết cô hay không?! The end