Chương 18: Khó khăn đôi bề
Dùng qua bữa tối rồi trở về khách sạn, Âu Dương Y Phàm đã đến đây, bọn họ dường như cố ý tránh mặt tôi, đi vào phòng khách nói chuyện phiếm.
Hàn huyên được một lúc, tôi nghe thấy từ phòng khách truyền ra âm thanh tranh chấp, còn nghe Âu Dương Y Phàm lớn tiếng nói: “Cậu điên rồi! Lâm Quân Dật, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông hay không.”
Tôi bước tới phía cửa, mơ hồ nghe thấy Lâm Quân Dật nói: “Vì là một người đàn ông, tôi mới muốn tự quyết định người phụ nữ mà mình muốn sống cùng là ai…”
“ Vì một người phụ nữ đã có chồng, cậu không cần sự nghiệp, cậu vứt bỏ vị hôn thê…. Thậm chí cả người thân, bằng hữu cũng không cần”
“Y Phàm, có những điều mất đi có thể tìm lại, có những chuyện bỏ lỡ sẽ không thể vãn hồi…”
“ Cậu không thấy chính mình rất ích kỉ sao? Cậu có nghĩ tới Đồng Tích không? Cô ấy đợi chờ cậu nhiều năm như vậy, vì cậu mà trả giá nhiều như vậy, cậu đã lo lắng cô ấy sẽ cảm thấy thế nào chưa?”
“Tôi nếu không suy nghĩ cho cảm thụ của cô ấy, có lẽ đã sớm cưới cô ấy rồi, tôi chính là hy vọng cô ấy có thể gặp một người đàn ông chân chính yêu cô ấy, trân trọng cô ấy.”
Tôi nghe thấy một tiếng đánh nặng nề, hình như Âu Dương Y Phàm đấm hắn một quyền. “Cô ấy gặp được thì sao nào? Người trong lòng cô ấy chỉ có cậu.”
“Y Phàm”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không cưới cô ấy, đừng nói ông nội sẽ đoạn tuyệt với cậu, tôi cũng sẽ không cần một bằng hữu vong ân bội nghĩa như cậu!”
Âu Dương Y Phàm tức giận đẩy cửa bước ra, anh ta thực sự rất giận dữ, ánh mắt chiếu về phía tôi như muốn đem ra lăng trì xử tử. Có thể làm cho một người đàn ông được tu dưỡng từ bé không khống chế được bản thân, có thể thấy Lâm Quân Dật thật sự là làm sai thái quá rồi.
Anh ta đi rồi, Lâm Quân Dật rất lâu vẫn chưa bước ra, tôi rót một cốc nước trong, mang vào phòng của hắn.
Hắn thấy tôi đi vào, nghiêng mặt, đem nửa khuôn mặt sưng đỏ dấu đi.
Tầng mây càng lúc càng dày dặc , trên mặt biển hải âu tùy tiện bay lượn.
Đêm phiền muộn, càng thêm mấy phần thê lương.
“Uống nước đi!” Tôi bước qua, nâng cốc nước đưa đên trước mặt hắn.
“Tôi muốn xem em…” Hắn vung tay hất cốc nước trong tay tôi “ Em dùng phương pháp gì mà có thể thuyết phục Y Phàm giúp em lấy lại cuộn băng?”
“….” Tôi gập quỳ nửa thân nhặt những mảnh vở trên mặt đất, hắn lôi cánh tay tôi kéo tôi đứng lên: “ Em không có một chút nào muốn đứng bên cạnh tôi sao? Em nói thật đi?”
“Đúng!” Tôi nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt cổ tay tôi, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe thực bình tĩnh: “Anh buông tay đi. cứ dây dưa như vậy đối với ai cũng chẳng có gì tốt. Anh ta chưa đánh tỉnh anh sao? Làm đàn ông chiếm được bỏ được!”
Hắn buông tay, không nói thêm lời nào.
Nam nhân bạc tình, nữ nhân bạc mệnh, đấy là chân lý thiên cổ không hề thay đổi.
Từ xưa đến nay,chuyện một cô gái dâng hết tình yêu nơi nào cũng có, nhưng đàn ông có thể vì cô gái đó mà buông tha tất cả được có mấy người.
Vì quyền thế trước mắt, nam nhân thường hy sinh hồng nhan tri kỷ, cũng không có ai nói bọn họ vong ân bội nghĩa.
Bởi vì bọn họ là nam nhân!
Từ HảiNamtrở về đã được năm ngày, tất cả đều trở lại quỹ đạo vốn có, hắn là ông chủ, tôi là thư kí, trừ bỏ trao đổi trong công việc giữa chúng tôi không có những lời lẽ dư thừa. Tôi còn phải chỉnh sử tài liệu chuyển xuống bộ phận tiêu thụ, bộ phận này mới lập không ít công trạng cho công ty, vài ngôi nhà lầu vừa bán xong mà giá còn vượt ra ngoài dự toán không nhỏ, sắp tới còn có một khu chung cư sắp đưa vào giao dịch, bởi vì vị trí tốt, bắt đầu giao dịch đặt giá không quá cao, nên lượng tiêu thụ cũng rất tốt. Nhưng gần đây có một thông tin bất lợi, chính phủ muốn xây một cái cầu vượt ở vùng phụ cận là cho rất nhiều người mua muốn trả phòng.
Tôi sửa xong văn kiện, đang muốn đưa vào cho hắn kí duyệt, thì một giọng nói thực êm tai nhỏ nhẹ vang lên.
“Xin hỏi, Lâm Quân Dật có đây không?” Giọng nói nhẹ nhàng lộ ra điểm cao quý, giống như bộ dáng của cô, xinh đẹp mà tao nhã, một mỹ nữ kinh điển với gương mặt trái xoan, đôi mắt ẩn ẩn đưa tình, tươi cười thanh nhã. Cô gái mang một thân váy dài màu xám nhạt cổ hình chữ V, càng tôn thêm khí chất thanh nhã tựa hoa lan, mái tóc dài buông xuống bờ vai có chút gầy yếu, càng làm cho nàng thêm nét ôn nhu.
Cô gái này có thể nói là một trong những người đẹp nhất mà tôi từng gặp qua, đẹp vừa đủ, ôn nhu mà không nhược, ngạo mà không kiêu. Cũng không có trang điểm nồng hương, cũng không dùng quá nhiều đồ trang sức lòe loẹt, trên chiếc cổ trắng nỏn mảnh khảnh là một chiếc vòng kim cương được thiết kế độc đáo, hoa tai tinh xảo sáng chói vừa đủ, hoàn mỹ là cho hai chữ thưởng thức càng thêm thâm ý. Một cô gái như thế này, tuyệt đối có thể xưng là gốc hoa lan cao quý nhất được nuôi trong nhà kính.
Khi tôi ngắm nhìn cô, cô gái kia cũng dùng ánh mắt kín đáo quan sát lại tôi.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Tôi cũng ngũ khí khiêm nhường bắt chuyện.
“ Không có, cô có thể nói với anh ấy tôi là Lâm Đồng Tích”
Lâm Đồng Tích? Từ kinh diễm ban đầu biến thành kinh tâm, điều làm tôi sợ hãi là, cô gái kia đoan trang thùy mị , nhưng trong ánh mắt tôi nhìn không ra một chút cảm xúc nào…
Nếu không phải cô gái kia rất biết che dấu, thì chính là quá mức lý tính, mà với cả hai khả năng này đều chứng minh cô ta rất xứng với Lâm Quân Dật, xứng để quang minh chính đại trở thành Lâm phu nhân.
Tôi đảo mắt nhìn qua cánh cửa thủy tinh, Lâm Quân Dật đã đẩy cửa bước ra, trên mặt lộ ra nụ cười hư ảo: “Như thế nào không nói trước để anh chuẩn bị long trọng một chút còn đón tiếp em?”
“Không muốn làm chậm trễ thời gian của anh thôi”
Hắn nghiêng người dành đường cho Lâm Đồng Tích bước vào, “ Đừng nói móc anh, lợi nhuận một tháng của cái công ty nhỏ này, còn không đủ để em mua một bộ áo quần.”
Sau khi họ bước vào trong, tầm mắt của tôi vẫn dừng trên tập văn kiện, không dám nhìn vào lớp cửa thủy tinh kia mà tìm hiểu.
Bọn họ có khả năng đang trình diễn một mà xa nhau gặp lại, ôm nhau nhiệt tình, hoặc là khó mà xa nhau.
Tôi không muốn biết, cũng không suy nghĩ sâu xa. Đây là cảm giác uất nghẹn, mắt thấy hắn cùng một cô gái khác đứng cùng một chổ, trong lòng đè nén không thể chịu nổi, lại làm một bộ dạng tươi cười không sao cả.
Qua một thời gian dài bọn họ mới bước ra.
Lâm Quân Dật đi đến cửa mới quay trở lại, xấu hổ liếc nhìn tôi một cái, cầm lấy văn kiện đặt trên bàn của tôi , tựa như không có gì mà nói: “Một lát nữa đặt lên bàn của tôi, nói cho phòng tiêu thụ chuẩn bị điều chỉnh lại giá… Tôi có chút chuyện phải ra ngoài, nếu có chuyện gì, em cứ trực tiếp gọi vào di động của tôi.”
Tôi hết sức cung kính đáp lời: “Vâng, tôi sẽ tận lực không quấy rầy ngài!”
Hắn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi, tươi cười có chút miễn cưỡng.
Hắn đi rồi, ngực của tôi bắt đầu co rút đau đớn, càng đau càng lợi hại. Cũng may chuyện tình rắc rối cứ nối gót mà đến, làm cho tôi không rảnh mà tự hỏi đôi trai tài gái sắc đã đi đâu để an ủi những ngày tháng tương tư xa cách.
Bất động sản không đơn giản như mới thoạt nhìn vào, không phải có năng lực là có thể thành công sống yên. Lâm Quân Dật ở trong nước không có quan hệ rộng, không có thực lực kinh tế hùng hậu, muốn sống yên thực sự quá khó khăn. Bộ phận tiêu thụ bị khách hàng trách mắng , cục công thương thì giục nộp các khoản, còn có chính phủ, các ngành các cấp còn chưa chịu phê duyệt, con dấu… Hàng đống chuyện còn chờ hắn về giải quyết. Tôi vài lần nhấc điện thoại, muốn báo tình hình cho hắn biết, nhưng lại có chút sợ hãi, sợ nghe thấy giọng nói của hắn….
Thời điểm sắp tan tầm, Lâm Quân Dật mới vội vàng trở về chỉ có một mình hắn. Tôi cùng hắn sóng bước vào phòng cũng đồng thời báo cáo: “Lâm tiên sinh, hiện có rất nhiều ngành không chịu phê duyệt cho chúng ta, các công trình hiện tại có khả năng phải đình công, bộ phận quan hệ xã hội còn đang chờ chỉ thị của ngài. Gần nhất có tin tức chính phủ sẽ xây một cầu vượt ở vùng phụ cận, có một số khách hàng cho rằng chúng ta dấu diếm tin tức lừa họ, yêu cầu trả phòng.. còn có, chúng ta bàn giao công trình không hạn…”
Ở trong trí nhớ của tôi, ông chủ trước kia nếu gặp loại chuyền tình như thế này nhất định sẽ giận dữ, đem từng ngành rủa xả một lượt, sau đó sẽ không ngừng gọi điện thoại.
Nhưng Lâm Quân Dật không có, hắn cùng dự đoán của tôi không giống nhau, vẫn kiên nhẫn nghe tôi nói hết, trước sau vẫn bình tĩnh như , ngồi trước máy tính, bình tĩnh ngẫm nghĩ.
“Nói với bộ phận quan hệ xã hội, xài bao nhiêu tiền cũng không sao cả, nhất định phải khơi thông quan hệ, bắt tay với toàn bộ để công việc suôn sẻ…. Cho bộ phận tiêu thụ đem toàn bộ hồ sơ của các chủ hộ bất mãn đến đây cho tôi, công tác thống kê toàn bộ các khoản mục, hỏi bộ phận tài vụ chúng ta còn bao nhiêu tiền.”
Bộ phận tiêu thụ rất nhanh đem những tư liệu cần thiết đến, tôi nhanh chóng cầm vào, hắn còn đang nghiên cứu biến động của thị trường chứng khoán.
“Lâm tiên sinh, đây là toàn bộ tư liệu về các khách hàng… bộ phận tài vụ nói ngân hàng đã chuyển hai ngàn vạn vào tài khoản của chúng ta, có tùy lúc mà chi trả.”
Hắn giống như hoàn toàn không hề nghe tôi nói chuyện, ánh mắt vẫn dán vào những đường cong biến hóa trên màn hình.
Tôi không rời đi, cũng không quấy rầy hắn, chả lẳng lặng nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn.
Hắn còn đang nghiên cứu cổ phiếu, không lẻ hắn định “đánh bạc” đi, thế này rất nguy hiểm, một khi thua cuộc công ty sẽ rơi vào cục diện bế tắc.
hắn cầm lấy điện thoại, rất nhanh nhấn lấy một dãy số: “Kiến Nghiệp, tôi Lâm Quân Dật đây, nhanh chóng mua vào cho tôi 2 ngàn vạn cổ phiếu XXXX… Tôi sẽ lập tức cho người chuyển tiền qua cho cậu…”
Bên kia điện thoại có chút do dự: “Cổ phiếu ấy dao động không ổn định, còn chưa rõ ý đồ của nhà cái…”
“Cho nên tôi mới bảo anh nhanh chóng.”
“Cậu phải hiểu rõ, loại cổ phiếu này thu tiền nhanh đồng nghĩ mạo hiểm cũng cao, một khi đã chọn sai bước tiếp của nhà cái, sẽ rất khó bức ra….”
“Tôi biết!”
Hắn buông điện thoại, viết cho tôi 1 số tài khoản: “Bảo tài vụ ngay lập tức chuyển tiền vào tài khoản này…. Thông tri đến chổ công trình, cố gắng kéo dài vài ngày trả công, còn có nói cho phòng tiêu thụ từ giờ trở đi bán được phòng sẽ được thưởng thêm 10%… Bảo bọn họ nói với khách hàng: “Chuyện xây cầu vượt căn bản là thông tin chưa được xác thực, nếu bọn họ không muốn mua, nói chuyện này cần 1 số thủ tục, cố gắng làm chậm thời gian trả lại phòng…”
“Gồm có những thủ tục gì? “
“Mặc kệ là thủ tục gì, có thể kéo dài thời gian được bao lâu thì càng tốt.”
“Anh đem toàn bộ tiền đổ vào cổ phiếu, vạn nhất….” Tôi hiểu dưới góc độ của 1 thư kí thì mình không nên hỏi vấn đề này, nhưng tôi thật sự vì hắn mà lo lắng.
“Em yên tâm, tôi nắm chắc”
Hắn nhìn đồng hồ, từ trong cặp táp lấy ra một chùm chìa khóa: “Em về trước đón con gái đi, tối nay tôi sẽ về muộn.”
“Lâm tiên sinh, anh buổi tối không cần ở bên cạnh vị hôn thê sao?” Tôi tận lực làm cho giọng nói của mình thực bình thản, đáng tiếc vẫn lộ ra nồng đậm vị ghen tuông.
“Tôi đã an bài tốt cho cô ấy rồi, cô ấy đem nay sẽ ở khách sạn.”
“ Vậy cô ấy có biết không, đêm nay anh sẽ sủng hanh một phụ nữ khác?” Hắn kinh ngạc , tôi lại chua xót cười.
“Biết! Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy…”
“Tôi thực đồng tình với vị hôn thê của anh, yêu loại đàn ông như anh là bi ai lớn nhất đời cô ấy.”
Lâm Đồng Tích vì một người đàn ông như vậy mà chờ đợi bao nhiêu năm , không đáng!
Như vậy tôi là gì chứ, đàn ông khắp thiên hạ đều bạc tình như vậy, mệnh tôi cũng đã như vậy, lại còn đi yêu thương loại đàn ông như thế này, buồn cười.
Hắn giữ chặt khi tôi đang muốn rời đi. “Băng Vũ, tôi đã đem mọi chuyện xử lí tốt, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.”
“Chúng ta xác thực cần nói chuyện!” Tôi thấy hắn có vẻ vội vàng lại để ý, cầm lấy chùm chìa khóa trên bàn: “Buổi tối tôi ở nhà chờ anh.”
****************************************************************
Vừa ra khỏi công ty, một chiếc Porche dừng lại trước mặt tôi. Tôi nhớ rỏ đây là xe của Âu Dương Y Phàm, bước xuống lại là Lâm Đồng Tích.
“Diêu tiểu thư, tôi có thể cùng cô nói mấy câu được không?” Lâm Đồng Tích mềm nhè hạ thấp người. Tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng. Ở trước mặt Lâm Đồng Tích thanh nhã như lan, tôi bỗng nhiên thấy mình thật xấu xí, xấu xí đến không chịu được.
Cho nên tôi đặc biệt muốn né tránh, không muốn cùng cô ta đối diện: “Thực xin lỗi, tôi còn phải đi vườn trẻ đón con gái của mình.”
“ Tôi chỉ nói vài câu thôi, không mất nhiều thời gian của cô đâu.”
Ngữ điệu của cô ta thực khẩn thiết, tôi thật không biết làm cách nào cự tuyệt, đành phải gật đầu.
Chúng tôi bước vào một quán cà phê u tĩnh, Nhân viên phục vụ vừa thấy bộ dáng Lâm Đồng Tích liền vô cùng cung kính: “Hoan nghênh quý khách!”
“Có phòng nào độc lập yên tĩnh không?”
“Có, mời vào bên trong”
Trong không gian chỉ còn lại tôi và Lâm Đồng Tích, cô ấy hỏi tôi: “Muốn uống gì?”
“Cà phê”
“Cho 2 ly cà phê.” Nói xong, Lâm Đồng Tích lấy trong ví ra 100 đồng bo cho nhân viên phục vụ. Phục vụ nhận lấy, liên tục cúi đầu nói: “Cám ơn!” Đây đại khái là thói quen của kẻ có tiền, tổng thể cho rằng có tiền có thể mua sự tôn trọng của người khác đối với mình.
Phục vụ lui ra , Lâm Đồng Tích vươn bàn tay mảnh khảnh, đặt trên mu bàn tay của tôi, ánh mắt cô ấy cũng nhu hòa nhìn tôi, không mang theo khinh miệt cùng coi thường.
“ Cô thực yêu Quân Dật đi?”
“Tôi…”
“Tôi thấy cô không phải loại phụ nữ lỗ mãng ham mê hư vinh. Cô cùng Quân Dật một chổ nhất định là do cô yêu anh ấy, có phải không?”
Tôi còn nghĩ cô ta sẽ khinh miệt mà hỏi tôi : “Cô cần bao nhiêu tiền?”
Tôi nghĩ cô ta sẽ cả vυ" lấp miệng em mà cảnh cáo tôi: “Cô nghĩ Quân Dật sẽ cưới cô sao? Anh ấy bất quá chỉ là chơi bời mà thôi.
Mà bây giờ cô ta lại dùng ngữ điệu này nói chuyện, tôi thực không biết chống đỡ như thế nào.
“Quân Dật là một người đàn ông tốt hiếm thấy, anh ấy nhìn qua lãnh khốc kì thực tâm tư rất thiện lương, đối với phái yếu lại cẩn thận chăm sóc, anh ấy bên cạnh cô lâu như vậy, nhất định cô không để ý mà bắt đầu yêu anh ấy.”
“Lâm tiểu thư, giữa tôi và Lâm tiên sinh…” Tôi nó mà chẳng hề lo nghĩ: “Không có gì!”
Lâm Đồng Tích khoan dung cười cười: “Yêu anh ấy thì có gì mà không dám thừa nhận. Khi anh ấy cùng tôi ngồi ở vườn hoa mà ngắm sao, vì tôi mà mua thêm áo quần mới, kể cho tôi những chuyện mà không muốn người khác biết. ..Tôi đã yêu anh ấy. Thực sự vì yêu anh ấy, tôi cái gì cũng có thể trả giá, cái gì cũng có thể ẩn nhẫn… Nên cô có yêu cũng không phải là khó hiểu.”
Đúng vậy! Cô ta là vị hôn thê của Lâm Quân Dật, cô vĩnh viễn có thể quang minh chính đại nói về tình yêu của mình. Tôi làm không được, tôi chỉ là một tình nhân, tình yêu của tôi chỉ là chui rúc bụi rậm không nhìn thấy ánh sáng.
“Tôi biết thân phận của chính mình, tôi cũng không định si tâm vọng tưởng điều gì.”
“Phụ nữ, gặp được người đàn ông mà mình yêu thương, đương nhiên muốn cùng người đó nắm tay đến trọn đời, tôi có thể hiểu.” Lâm Đồng Tích nói những câu rất chân thành, tựa như từ tâm can, làm động đến phần yếu ớt nhất trong lòng tôi. “Nhưng cô nên biết, họ là những công tử con nhà giàu, đi ra ngoài gặp dịp thì chơi, cuối cùng lấy về nhà nhất định phải là một người con gái xứng đáng với thân phận của hắn. Cái này không phải là thành kiến, càng không phải là lợi thế, mà là bối cảnh gia thế tương tự nhau, trải qua cuộc sống nhân sinh giống nhau, mới có thể tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn, duy trì cảm tình bền lâu….”
“Tôi hiểu rồi…”
Nhân viên phục vụ gỏ cửa, đem 2 tách cà phê tiến vào, nhìn chúng tôi một chút rồi bước ra.
Lâm Đồng Tích cầm chiếc muỗng bạc thong thả khấy tách cà phê, đen trắng đối lập lại nhìn không thể phân định, hương cà phê phiêu phiêu trong không khí, mang hương vị đặc biệt có ngọt cùng có đắng. “ Tôi và Quân Dật cuối năm này sẽ kết hôn, chúng ta đều là phụ nữ, tôi cũng không muốn làm cô khó xử. Nếu cô muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân anh ấy, tôi sẽ làm bộ như không biết.”
Thấy tôi khó hiểu nhìn cô, Lâm Đồng Tích đáp trả lại một nụ cười: “Cho dù không có cô, anh ấy cũng sẽ đi tìm người phụ nữ khác, du͙© vọиɠ đàn ông khác với tình yêu ở phụ nữ, nhưng đều là thân bất do kỷ.”
Từng câu từng chữ của cô thảm thiết u buồn lại giống như kiếm sắc đam vào lòng tôi, tôi cười tự giễu. Hay cho 1 câu thân bất do kỷ!
“Diêu tiểu thư, tôi có vài câu thật tình muốn nói, lại không biết có nên nói ra không”
“Nói đi”
“Quân Dật dù sao cũng là chồng tôi, tôi là Lâm phu nhân danh chính ngôn thuận, sự ẩn nhẫn nhường nhịn của tôi đổi lấy sự tôn trọng cùng thương tiếc của anh ấy. Cô có nghĩ tới không, cô làm sao bây giờ. Hiện tại còn tuổi trẻ xinh đẹp, anh ấy yêu cô chiều cô, tốt lắm, vậy mười năm sau thì sao, hồng nhan ngày trước đã già, thanh xuân không còn, anh ấy có người mới, cô dùng cái gì để vượt qua. Nếu anh ấy trắng đêm không về. Cô sẽ là anh ấy đi làm sao? Đêm khuya gọi điện anh ấy không nhận, cô nghĩ anh ấy đang làm gì? Khi trong điện thoại anh ấy, lại vang lên tiếng nói ngây thơ trong trẻo của một cô gái khác, anh ấy sẽ nói cho cô, đó là tình nhân của anh, cô chịu được sao?”
Tay tôi cầm tách cà phê đang run lên, chất lỏng màu đen bắn lên bàn tay.
Cô ta phất tay, đối với tôi cười, nụ cười vẫn như cũ trong trẻo như nước: “Chịu không nổi sao? Quân Dật là một người đàn ông thành đạt, cô có thể mong chờ anh ấy chung tình sao. Đừng choáng váng, bọn họ là công tử hào môn phong lưu tình sử tuyệt không thua đế vương ngày xưa… Tôi yêu Quân Dật, vì yêu nên có thể thông cảm, nhưng cô làm được sao?”
“ Tôi không thể…” Tôi là một người phụ nữ hẹp hòi, yêu là cố chấp.
Tôi không có cách nào chia sẻ người đàn ông mình yêu với bất kì người phụ nữ nào khác, tôi không cách nào chấp nhận người đàn ông phản bội lại tình yêu….
“Tôi nghe nói, cô đã có gia đình, cũng có một đứa con, phải không?” Lâm Đồng Tích giữ chặt tay tôi, tay cô ta thật mềm, giống như những đám mây. “ Tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn hỏi một chút: chồng cô biết chuyện giữa cô và Quân Dật chứ? Anh ta không ngại sao?”
Tuy rằng tôi hèn mọn, tôi nhỏ bé, nhưng tôi muốn trước mặt cô vẫn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng: “ Chúng tôi năm năm trước đã chia tay.”
“Năm năm trước?” sắc mặt của cô bổng nhiên thay đổi, có chút khẩn trương nhìn tôi.
“Tôi không có như cô, yêu khoan dung như vậy, tôi phát hiện anh ấy có người khác, cô gái kia ở trong điện thoại nói cho tôi biết: Cô ấy là vị hôn thể của anh ấy…. nên tôi ra đi”
“Thực xin lỗi!”
“Là tôi nên xin lỗi mới đúng” Tôi đứng lên, đối với cô cười nói: “Lâm tiểu thư, là tôi phá hư tình cảm của hai người. Cô yên tâm, tôi tự biết nên làm thế nào!”
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, Ánh hoàng hôn cuối chân trời tựa như nhuốm máu những áng mây trắng….
Tịch dương đẹp vô cùng, chính là lúc hoàng hôn….
Thản nhiên quay đầu, nhìn qua của thủy tinh trong suốt tôi thấy Lâm Đồng Tích nghiêm mặt, ngón tay mảnh khảnh vuốt vào mái tóc mềm mượt, tóc đen càng làm nổi bật những ngón tay trắng bạch như thiếu huyết sắc.
Thì ra, cô ta cũng không bình tĩnh như mặt ngoài!
**************************************************************
Hốt hoảng đi đến nhà trẻ, xa xa nhìn thấy Tư Tư vịn vào cánh cửa sắt sơn son đã phai màu, nhón chân, dùng đôi mắt to tròn đầy mong chờ nhìn về phía trước, trong mắt bé con cũng có ánh lệ triều dương (đo đỏ như hoàng hôn ý- trong mắt có hoàng hôn) làm tôi càng thêm áy náy, đau lòng đến cùng cực.
Phía xa đó, một cô bé bốn tuổi đang làm nũng trong lòng mẹ, đôi môi chu ra khe khẽ hôn lên gương mặt của ba ba.
Mà tôi làm được gì ? Không thể cho bé con một gia đình hạnh phúc, không thể cho bé một tuổi thơ vô tư vô lự, thậm chí không thể cho bé một cuộc sống vật chất đảm bảo….
Tôi căn bản không xứng làm một người mẹ. Ích kỉ sinh ra bé con, lại bắt bé cùng mình sống trong một thế giới đáng ghê tởm.
“Mẹ ?” Bé nhìn thấy tôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hướng này.
Tôi cúi đầu, nước mắt áy náy rơi trên bậc thang dày bụi đất.
Một đôi tay mềm mại sờ sờ mặt tôi, thay tôi lau đi những giọt lệ…
“ Mẹ, không khóc…”
Tâm của tôi co rút từng đợt, mi mắt rưng rưng ôm lấy thân thể bé nhỏ vào ngực, có một cô con gái như thế này, tôi như thế nào lại khóc, cho dù là gì, tôicũng sẽ vì bé con mà kiên cường đối mặt.
Tôi ôn nhu nhẹ nhàng dỗ bé : “Mẹ không có chuyện gì ! Tư Tư ngoan…”
“Mẹ, Tư Tư nhớ chú… Tư Tư không phải nghĩ đến ba, mà muốn có chú…”
Giọng nói thanh thúy, mang theo sợ hãi phân vân, bé con không nghĩ đến ba ba…. Một đứa trẻ như thế nào lại không muốn có ba ba, trước đây tôi mỗi lần nằm mơ đều thấy chính mình có ba mẹ.
Tôi dùng hết khả năng có thể trưng ra một nụ cười tươi nhất : “Được, để mẹ tìm cho bé con một ông chú nào !”
Bé con dùng cánh tay nộn nộn nhẹ nhàng ôm lấy cổ tôi, non nớt kêu : “Mẹ….”
Có bé con, tôi không có tư cách để yếu đuối, không có tư cách theo đuổi một tình yêu, điều bé cần có là một người chú, có thể bảo hộ bé, yêu thương bé.
“Tư Tư, sáng mai chú Ngô sẽ dẫn chúng ta đi công viên trò chơi, được không ?”
“ Công viên trò chơi ? Được !”
Tôi không nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tư Tư, nhưng tôi tin tưởng đôi mắt to tròn ngập nước nhất định chứa đầy hứng phấn cùng mong chờ.
Lâm Quân Dật thực sự cho tôi một giấc mộng đẹp nhưng không thực tế, nay mộng đã tỉnh, tâm đã chết, hắn cách tôi càng xa….
Về nhà, tôi đem Tư Tư giao cho Liễu Dương, nói với cô ấy : “Tớ muốn đi nói chuyện với hắn, để kết thúc hoàn toàn.”
Liễu dương nói : ”Đã quyết định rồi ?”
“Đúng, đã quyết định !”
Khi ra khỏi cửa, Tư Tư cắn môi không nói lời nào, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn nhíu lại một chổ, cánh tay bé nhỏ giữ chặt vạt áo của tôi.
Tôi vuốt lên mái tóc mềm mượt của Tư Tư nói : “Tư Tư ngoan, rồi sáng mai mẹ sẽ đưa con đi chơi công viên nào.”
Bé vẫn không muốn thả tay.
“Mẹ đáp ứng con, sẽ rất nhanh trở lại, được không ?”
Bé con lập tức nở nụ cười, cánh tay bé nhỏ cũng buông vạt áo tôi ra.