Rơi Xuống Vô Tội

5/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi, bốn năm làm thư kí, cự tuyệt vô số “Lời mời” Chưa bao giờ tôi tự cho mình là một người thanh cao, nhưng chưa bao có cái suy nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của ông chủ… Không phải là  …
Xem Thêm

Chương 14
Lặng lẻ rời đi, ta bước vào phòng ngủ. Thấy những bao bao bọc bọc hành lí hỗn độn trong phòng, tôi phát hiện thế giới này lớn như vậy , lại không có nơi nào là nhà của mình. Thế giới này nhiều người như vậy, nhưng không có một ai chân chính thuộc về tôi.

Đêm khuya, tôi chỉ có một thân một mình, đứng trước cửa nhà ga.

Lại nhớ đến lời nói của cô gái kia: “Yêu không nên ích kỉ như vậy, cô nên nghĩ đến cảm giác của anh ấy.”

Cô ta nhất định rất lo nghĩ cho cảm nhận của anh, che chở cho anh, nên khi bỏ cô ấy anh mới thống khổ đến vậy.

Tôi gọi lần cuối cùng vào số của chiếc điện thoại mà chúng tôi từng xài chung, tôi cố gắng để giọng nói của chính mình thêm chút lãnh đạm: “Trần Lăng, chúng ta chia tay đi…”

Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói hết sức vội vàng: “Băng Vũ, em ở đâu ?”

“Em ngay bây giờ sẽ rời khỏi thành phố này, Trần Lăng, cám ơn anh đã cho em rất nhiều kỉ niệm…”

“ Cho dù là vì cái gì mà chia tay, em cũng trở về nói cho rỏ ràng, em ít nhất cũng cho anh biết là vì cái gì!”

Tôi cười thê lương, anh còn không rỏ sao? Đến bây giờ anh vẫn cho tôi cái gì cũng không biết sao? Thì ra cô gái kia cũng chưa nói gì với anh.

Không biết cũng tốt, làm cho anh hận, làm cho anh oán, còn hơn làm cho anh nhớ nhung cùng hối hận.

Một đoạn tình không thể vãn hồi, điều duy nhất mà tôi làm được là để cho anh yên tâm thoải mái ra đi.

“Không vì cái gì cả, chỉ là cảm thấy chúng ta không hợp nhau mà thôi” Tôi bình tĩnh nói hết lời, chỉ đơn giản là cực kì lạnh nhạt như bất kì đôi nam nữ nào đó khi chia tay.

.

Tiếng anh hít thở nặng nề từ bên kia điện thoại truyền đến, tôi nghĩ là anh đang tức giận, tôi cứ nghĩ anh sẽ mắng tôi, nhưng anh không có.

Anh hạ giọng khẩn cầu: “Băng Vũ, em trở về đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện…. em muốn anh làm thế nào, em có thể nói, anh cái gì cũng có thể làm cho em….”

Tôi cực kì muốn quay đầu trở về, làm cho anh không cần đi tìm cô gái kia, ở cạnh bên tôi mãi mãi.

Tôi tin tưởng anh có thể làm được như vậy, cho tới bây giờ anh đối với tôi luôn ngàn y trăm thuận. Nhưng có năng lục cột chặt anh bên người thì sao chứ, anh không thực sự hạnh phúc, vĩnh viển không bao giờ hạnh phúc…..

Tươi cười có thể giả bộ, nhưng nước mắt cũng là không thể che dấu!

“Anh không cho em được cuộc sống như em muốn!”

Tôi cắt đứt cuộc gọi, ngồi xổm trước buồng điện thoại mà khóc rống….

“Trần Lăng, trở về đi, trở về bên cô ấy, rồi toàn tâm toàn ý mà yêu nàng!! Đối với cả ba người mà nói, đây là kết cục tốt nhất!”

Tuỳ tiện bước chân lên một chuyến tàu, mặc cho nó đưa tôi đến nơi nào

Có gì là quan trọng chứ, mất đi anh, tôi đã mất đi toàn bộ thế giới…

********************************************************************

Đêm đã khuya, tôi ngồi nhìn vào thϊếp mời màu đỏ, rồi một lần lại một lần hỏi chính mình: “ Tôi có nên đi hay không đi tham dự? Nếu nhìn thấy Trần Lăng tôi nên làm như thế nào đây? Nếu anh nắm tay vợ cùng nhau đến đó, tôi phải làm sao bây giờ?”

Tốt nghiệp sơ trung đã mười năm, chuyện xưa của tôi và anh cũng đã qua mười năm rồi sao?

Vì sao đoạn kí ức đó mười năm rồi lại vẫn không thể quên……

Ngoài cửa sổ màu xám xịt mờ mờ pha lẫn chút ánh sáng bình minh, tôi vẫn còn chưa quyết định được có nên gặp lại anh không, mở ra túi xách, muốn nhét thư mời này vào đó, ngoài ý muốn lại phát hiện trong đó có hai hộp thuốc.

Tôi nhìn dòng chữ thuyết minh mới biết, một lọ là thuốc tránh thai, xem ra là Lâm Quân Dật chưa đến nổi là điên đặc biệt nặng. Một lọ khác là thuốc mỡ, hình như là để trừ ứ ngân, giảm bớt đau đớn.

Cầm lấy lọ thuốc mỡ tâm tôi có chút co rút tê tái, không tự chủ được lại nhớ đến bộ dạng khi nổi điên của hắn, khi hắn làm việc chăm chú, khi hắn chân thành thâm tình khi nhắc đến bạn gái, khi hắn bộ dáng mê người ngửa đầu thay tôi uống rượu….

Tôi nghĩa, hắn nhất định là một nam nhân vĩ đại lại rất biết săn sóc, là một người yêu tuyệt vời chung tình mà ôn nhu, Hắn nhất định từng yêu rất sâu đậm, mới có thể bị thương sâu đến vậy….

Khi tôi một lượt bôi thuốc mỡ khắp cơ thể thì trời cũng sáng tỏ.

Tôi uống thuốc, vì Tư Tư mà chuẩn bị bữa ăn sáng, mới phát hiện chính mình có chút choáng váng, chân tay có điểm bủn rủn vô lực.

Cố gắng chống đỡ đưa Tư Tư đi nhà trẻ, rồi hướng công ty bước tiếp.

Không có cách nào, hôm qua sau khi đưa tôi về nhà, cuối cùng hắn bỏ lại một câu: “ngày mai đi làm đúng giờ!”

Khi tôi vừa tiến đến công ty,có một đôi con ngươi sắc bén lợi hại hướng mình phóng đến.

Tôi cúi người nhìn quần áo của mình, không biết có điểm nào không ổn. Đi đến chổ rẽ hành lang, tôi cố ý quẹo vào, đứng dán vào vách tường.

Hai cô tiếp tân cho là tôi đã đi vào, thấp giọng nghị luận: “Triệu thư kí không phải nói cô ta quyến rũ ông chủ sao, rồi còn bị ông chủ khai trừ? Như thế nào lại còn tới đây nữa?

“Triệu thư kí nói chuyện có bao nhiêu là sự thật chứ, cô đừng tin …”

Đi vào văn phòng, chân tay tôi có chút không muốn nghe sai xử nữa. Tôi đừng trước bàn làm việc cử Triệu Thi Ngữ, cố nén bực mình hỏi: “Tôi quyến rũ Lâm Quân Dật cô có tận mắt nhìn thấy, hay là hắn ta chính mồm nói với cô sao?”

“Tôi không rõ cô nói cái gì” Cô ta căn bản là không thèm đếm xỉa đến tôi.

Tôi chỉ vào cô ta nói: “Cô đừng tưởng người phụ nữ nào cũng giống như cô!”

Qua cánh cửa thủy tinh, tôi nhìn thấy Lâm Quân Dật đang bước tới, cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, dao động càng mãnh liệt…

Chân tôi mèm nhũn, một đôi tay hữu lực nâng cơ thể tôi lên.

Mông lung mơ hồ thật lâu, tôi có cảm giác như rơi từ trên trời xuống dưới đất, còn chưa mở mắt ra, mu bàn tay truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau, tôi muốn vuốt vuốt, một đôi tay ấm áp bắt lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giúp tôi giảm đi cảm giác đau đớn….

……

“Lâm phu nhân!”

Tôi mở mắt, nhìn vào một phụ nữ gần bốn mươi tuổi đang ngồi đối diện tươi cười, nụ cười của chị ta thực thư thái, có điểm nào đó giống với người mẹ thứ hai của tôi.

Nhìn xem bốn phía toàn bộ là một một mảng trắng tinh thuần khiết mà lạnh lẻo, tôi liền biết bản thân mình đang nằm chổ nào, chính là đoán không ra người phụ nữ này là ai. (nhà Dật Dật ko phải bệnh viện đâu, keke)

Tôi vừa định nâng tay nhu nhu cái đầu đang muốn nỏ tung, mới phát hiện mu bàn tay đang cắm ống truyền dịch.

“Lâm phu nhân, cô đã tỉnh? Lâm tiên sinh nói anh ấy có công việc cần phải làm, nên về công ty trước, bảo khi nào cô tỉnh thì gọi điện cho anh ấy.”

Người phụ nữ tươi cười thực thân thiết, bất quá các chị ta xưng hô thập phần chọc người chán ghét.

“Lâm phu nhân? Ai nói tôi là Lâm phu nhân?”

Chị ta không phản bác lại tôi, bất quá trên mặt biểu hiện rõ ràng như đang nói với tôi: “Vợ chồng son cãi nhau thôi, thực bình thường!

“Lâm tiên sinh có nấu chấu cho cô, tôi múc ra chén cho cô ăn…”

Tôi lạnh lùng nói: “Không cần, trực tiếp đem ra đổ đi…”

“A?” Chị ta kinh ngạc vài giây, hướng tôi cười cười, đến chiếc ghê bên giường ngồi xuống: “Lâm phu nhân, nói thật lòng, tôi sống gần nữa đời, thực chưa thấy qúa một vài người chồng nào tốt như Lâm tiên sinh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn chưa nói, chỉ cần nhìn đến phần tâm tư mà anh ta dần cho cô, thực không phải ai cũng làm được vậy.”

“ Chúng tôi…. chuyện của chúng tôi chị không biết đâu.” Tôi khách khí nói.

“Tôi thực sự không biết giữa hai người tột cùng là phát sinh chuyện gì, có một gia đình êm ấm, chính là phước đức chúng ta tích được từ kiếp trước, tội gì mà! Còn cô đó, không biết duyên phận tu mấy đời mới đến đời này kết thành vợ chồng, các người như thế nào lại không biết quý trọng một chút.”

Tôi rốt cuộc chẳng biết người phụ nữ “Nhiệt tình” này lai lịch thế nào, nhưng xem chị tự cho là chính mình cái gì cũng điều biết, tôi càng không thể cùng chị giải thích chuyện này, không thể nói thẳng: “Tôi là tình nhân mà hắn nuôi, chuyên để có hắn hưởng thụ.”

“Lâm phu nhân, cô có biết hay không, Lâm tiên sinh đối với cô thực sự rất quan tâm, anh ta nói cô thích xinh đẹp, nên quần áo của cô dù không mặc nhưng mỗi ngày đều chú ý mua thêm bộ mới, anh ta nói cô thích sạch sẽ, trên sàn không được có một hạt bụi, ga giường thì không được lưu một vết ố nào. Hoa quả trong tủ lạnh luôn luôn được đổi mới, ngay cả hoa hồng ở cửa sổ cũng là hai ngày đổi một lần….”

Tôi không có lời nào để nói, dựa vào đầu giường, đối với sự si tình của hắn nếu thực không cảm động tôi thật làm không được.

“Cô mấy tháng không ở nhà, anh ta chưa bao giờ đưa một cô gái nào về” Chị ta che miệng cười nói: “Tháng trước tôi nhìn thấy một bộ váy đen thì hoảng sợ, còn tưởng Lâm tiên sinh có gì ở bên ngoài. Kết quả anh ta nói: “ Đừng giặt nó, tôi thích hương vị của cô ấy, trực tiếp treo trong phòng làm việc của tôi là được rồi.” Tôi lúc đó nhìn biểu tình trên giương mặt anh ta là biết cô đã trở lại.”

“Hắn thực sự nói vậy?” Tôi có chút không thể tin, bất quá ngẫm lại người như hắn, làm nhiều chuyện điên cuồng vậy thì chút đó cũng bình thường. ( >.

“Cũng không chỉ vậy là hết đâu! Kì thật khoảng thời gian cô không về này, Lâm tiên sinh cũng không hay về nhà, nhưng chỉ cần về nhà sớm, sáng hôm sau tôi dọn dẹp, trên ban công nhất định là đầy tàn thuốc lá….”

Tôi sâu kín hít vào một ngụm khí, hận đối với hắn cũng không sót lại chút gì, nam nhân kia tự tra tấn chính mình, điên cuồng như vậy hoàn toàn có thể lí giải.

Nghe chị ta kể chuyện liên miên một lúc lâu, tôi thấy thật đói bụng, cái dạ dày đáng thương cứ hướng tôi mà lên án mạnh mẽ.

Ai, nếu thương tâm đã giảm bớt, tôi cũng không cần làm khó cái dạ dày đáng thương nữa, tôi nói: “Tôi có chút đói bụng, chị làm ơn đưa giúp chén cháo được không?”

“Cô không cần khách sáo với tôi, nga, đúng rồi Lâm tiên sinh vẫn gọi tôi là chị Lan, cô cũng gọi vậy là được rồi.”

“Chị Lan” Tôi cười nói, tôi thực thích chị, trên người chị như phảng phất hương vị của mẹ, nhiệt tâm là cho người ta thấy thực ấm lòng .

******************************************************************

Khi chị đi đổ cháo, Liễu Dương gọi điện thoại cho tôi, cô nói: “ Mẹ tớ nhớ Tư Tư, ngày mai vừa dịp cuối tuần, bà muốn chúng ta về nhà chơi.”

Tôi thật rất muốn đi, bất quá Lâm Quân Dật đem tôi đến đây, phỏng chừng sẽ không đơn giản thả tôi đi: “Cậu mang Tư Tư đi một mình, bé con mấy ngày nay cũng bảo nhớ “ bà ngoại” đó”

“Vậy được rồi” Cô bạn trước khi tắt điện thoại nói thêm một câu: “Băng Vũ… cậu tự chăm sóc tốt chính mình a.”

Ý tứ của cô ấy tôi biết, tôi cũng muốn chăm sóc tốt cho chính mình, đáng tiếc vận mệnh của tôi luôn nhấp nhô, không biết khi nào là cái ngày khổ tận cam lai đây.

May mắn bên tôi còn có Liễu Dương, cô ấy như ánh mặt trời trong cuộc đời của tôi, vô luận bầu trời âm u cỡ nào, có cô ấy tôi vẫn còn có hi vọng.

Nghe tiếng có người bước vào, tôi vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, đưa tay đón lấy chén cháo đang tỏa hương, mới để ý người đưa cháo lại là Lâm Quân Dật.

Tôi lập tức rút tay về, thân mình lùi ra sau một chút.

“Khá hơn chút nào không?” Hắn bên người tôi, bàn tay lau đi dòng lệ vương ở khóe mắt của tôi.

“Vâng”

Tôi cúi đầu, không biết vì cái gì tôi lại không muốn nhìn mặt hắn.

Tôi nghe hắn hướng ra bên ngoài nói: “Chị Lan, chị về trước đi, ngày mai chị cũng không cần đến đây nữa.”

Tôi nghe thấy chị Lan thanh thúy nói: “Tôi đã biết”

Nghe thấy bước chân chị đã đi ra ngoài cửa, sợ hãi bổng chốc lại tràn ngập lòng tôi.

Phòng ngủ trống rổng bất giác rơi vào im lặng, tôi tinh tường chính mình có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều của chúng tôi.

Hắn bưng lên một chiếc chén thủy tinh xinh đẹp, nhẹ nhàng thổi nguội bớt cháo làm cho chút nhiệt khí lan tỏa.

“Tôi có thể tự mình làm”

“ Để tôi làm cho” Hắn nhìn chén thủy tinh trong tay nhẹ nhàng nỡ nụ cười, khẽ nếm một chút: “Tôi thật lâu rồi không có nấu lại, hương vị có chút khác lạ.”

Hắn còn biết nấu cháo sao? Nếu có cuộc thi “ Người đàn ông tốt nhất” tôi phỏng chừng có thể xếp hắn thứ hai a— thứ nhất đương nhiên là Trần Lăng rồi.

Đút cho tôi được mấy muỗng, hắn hỏi tôi: “Mấy hôm nay buổi tối có thể không về nhà không?”

Thời điểm hắn ôn nhu chăm sóc thật sự cùng Trần Lẳng rất giống nhau, có một loại dụ hoặc khiến cho người ta không thể kháng cự.

Tôi giương mắt, tận sâu trong đáy mắt hắn tôi nhìn thấy sự chờ mong, làm cho tâm tôi nhưng bị đυ.ng mạnh một cái, không biết người con gái hắn chờ mong là mình hay là cô gái trong kí ức của hắn đây.

“Tôi có quyền lựa chọn sao?”

Ngữ khí của tôi như thế nào lại vậy? Nghe như là cô gái đang làm nũng, tôi nhất định bị bệnh đến ngốc luôn rồi.

“Tôi thật cao hứng khi em nghĩ như vậy…”

Thời điểm hắn nói ra lời này, cũng xuất ra nụ cười không phải là tà ác bình thường.

Hơn nữa tôi phát hiện nụ cười hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng… Hắn như thế nào lại thế chứ, đi khi dễ một bệnh nhân còn đang truyền dịch a.

Hắn hôm nay mà còn đối xử với tôi giống như hôm qua ,tôi chắc chắn là chết mất.

Tôi rụt thân về sau, phát giác chính mình không còn đường trốn, đành phải nhắm mắt nhận mệnh…

Môi hắn thật nhẹ nhàng đáp trên cánh môi tôi, ôn nhuận mà mềm mại, không phải là lần đầu tiên hắn hôn tôi, nhưng là lần đầu tiên tôi phát hiện môi hắn cũng mềm, ấm… Hắn mềm nhẹ liếʍ mυ"ŧ ma động, môi của tôi từng đợt nóng lên, người càng thêm mê muội.

Cảm giác được tay hắn đang đặt tại thắt lưng, cơ thể tôi có chút căng thẳng…. Đang muốn đẩy hắn ra, thì bất ngờ tay hắn tự buông bỏ.

Hắn lưu luyến không muốn rời môi tôi, cách tay đặt ở hông cũng không còn, lấy ra di động nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng, hắn tư lự một lúc, rồi mới nhận điện.

“Ông nội” Hắn thấp giọng gọi, đứng lên, xoay người ra hướng cửa bước đi.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng của người có tuổi, nhưng uy nghiêm: “ Nghe nói cháu gần đây rất gần gủi với một cô thư kí?”

Nghe giọng nói đó tôi không thể ngăn mình không rét mà run, có thể thấy được ông nội của hắn thực sự là một người đáng sợ.

Lâm Quân Dật có cá tính như vậy chắc chắn di truyền từ ông ta.

Lâm Quân Dật mở cửa bước ra ngoài, tôi không nghe được những câu trò chuyện tiếp theo giữa hai người , chỉ nghe thấy khẩu khí của hắn có chút không tốt nói: “Cháu tự biết đúng mực!”

Tôi nhổ đi cây kim trên mu bàn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vặn nghe thấy tiếng hét truyền ra từ bên kia: “Cháu biết đúng mực? Nếu cháu biết đúng mực, liền lập tức quay lại cùng Đồng Tích kết hôn đi”

“Chuyện hôn sự giữa cháu và Đồng Tích, cháu sẽ cùng cô ấy thương lượng.” Ngữ khí của Lâm Quân Dật không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nghe không giống như đang nói chuyện với bậc trưởng bối.

“Cháu đừng cho là ta không biết cháu nghĩ muốn cái gì. Đồng Tích có thể nén giận chờ đợi nhiều năm như vậy, cháu còn muốn nó đợi thêm cho đến khi nào ?”

“Ông nội, cháu thừa nhận cô ấy là cô gái tốt, nhưng mà cháu…”

“Ta nói rõ cho cháu biết, ta đã lập di chúc, cháu không cưới con bé, một phân tiền thừa kế cũng đừng nghĩ tới.” Lời Ông nội của hắn nói ra tựa như không cho người ta một con đường sống, cứ như hoàng đế ban thánh chỉ “ Cháu lập tức cùng với nữ thư kí ấy phân rõ khoảng cách đi.”

Giọng nói của Lâm Quân Dật càng cứng rắn hơn: “Đây là chuyện của cháu, cháu sẽ tự mình xử lí.”

“Cháu nói vậy là có ý tứ gì ? Có phải hay không cháu lại cùng ba ba giống nhau, khi còn sống lại vì một con đàn bà đê tiện mà hủy hoại chính mình. (>.

“Đê tiện ?” Lâm Quân Dật hừ lạnh một cái, nói: “Như vậy trong lòng ngài cháu là cái gì ? Một con rối gổ tùy ngài bài bố ?”

“Cháu ?!” Bên kia điện thoại truyền đến một tràng ho kịch liệt. ”Mấy năm nay nếu không phải ta dốc lòng bồi tài cháu, cháu nghĩ có thể có được như ngày hôm nay sao ?”

Lâm Quân Dật cười rét lạnh đến xương, tiếng cười nồng đậm sự chua xót.

“Ông bồi tài cháu là bởi vì sao ? Nếu cháu không phải là huyết mạch duy nhất của Lâm gia, thì dù cháu có chết đói đầu đường, ông cũng sẽ không liếc mắt một cái ! Nếu không phải sản nghiệp của ông cần người trong coi, ông sẽ bồi tài cho đứa con riêng thân phận đê tiện sinh ra bên ngoài sao ? Trong lòng ông, cháu còn không bằng một người dưng không có huyết thống như Đồng Tích !”

Trong phòng im lặng, chỉ có tiếng thở dốc vội vàng tràn ngập rõ ràng.

Tôi phát giác cách nói chuyện của họ đều như nhau, đều không lưu một đường sống, cách nói chuyện không thể dung hợp nhau, hai con người cường thế như vậy ở chung được với nhau quả là kì tích.

Qua hồi lâu, tôi nghe thấy giọng nói già cả có chút run lên: “Cháu dám nói chuyện như vậy với ta sao….mặc kệ cháu muốn thế nào, ta tuyệt đối không thể cháu bước theo con người của cha cháu, cháu ngày mai về mĩ cho ta.”

“Cháu không quay về đâu.”

“Cháu đừng có cho đôi cánh của mình đã đủ cứng rắn thì ta không thu thập được cháu.”

“Cháu biết ông năm đó bức tử cha mẹ cháu, hiện tại cũng có thể bức tử cháu… Nhưng là, cháu nói cho ông biết, chỉ cần cháu còn sống, cháu sẽ cùng cô ấy một chổ.”

“Cháu….” Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, có vẻ ho do bị suyễn.

Lâm Quân Dật nhíu mày một chút, ngón tay thon dài dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, có vẻ là chịu không nổi.

Điện thoại truyền đến tiếng ho càng dữ dội, cứ như đem cả ngũ tạng đều ho ra, Lâm Quân Dật rốt cuộc cũng phải xuống nước, nhượng bộ.

“Ông nội” Thanh âm của hắn thấp đi rất nhiều. “ Cháu biết ông thương yêu Đồng Tích, không muốn nhìn cô ấy chịu nữa điểm ủy khuất.Cháu sẽ tìm thời gian trở về một chuyến, cháu sẽ cùng ông nói chuyện rõ ràng .”

“Ừm” Giọng nói của ông nói hắn cũng dịu đi đôi chút: “Nam nhân bên ngoài gặp dịp thì chơi cùng lắm cũng không có gì, cháu không quên được cô gái kia ta có thể hiểu, nhưng cháu cũng nên để ý đếm cảm thụ của Đồng Tích một chút, con bé yêu cháu như vậy, cháu không nên tổn thương nó.”

“Cháu đã biết ! Về sau sẽ không !” Lâm Quân Dật nhìn tôi, bày ra một nụ cười bất đắc dĩ, khép điện thoại lại.

Tôi cứ tưởng rằng mình hận hắn tận xương tủy, hôm nay mới biết hắn cả thân thế lẫn tình cảm đều không khó khăn, tôi lại không có một tia thống khoái, ngược lại còn vì hắn mà cảm thấy khổ sở.

Lâm Quân Dật dựa vào sofa, châm một điểu thuốc, tao nhã hút, trên người hắn không có một chút nào thống khổ cùng hèn mọn, vẫn kiêu ngạo như lần đầu tiên tôi gặp.

Cách một tầng khói thuốc, tôi bỗng nhiên thấy ở hắn sự cô đơn cùng bất đắc dĩ, hắn yêu một cô gái không yêu hắn, hắn lại bị ép cưới một cô gái khác mà hắn không yêu, người thân duy nhất lại là người bức tử cha mẹ hắn….chính là dù sao người đó cũng là ông nội hắn !

Thủy hỏa bất dung, nhưng với hắn còn có máu mủ tình thâm, cho nên tiến lùi đều khó khăn

“Lâm tiên sinh…”

Hắn không có nhìn tôi, chỉ khẽ động khóe miệng, nói: “Không nên gọi nhau xa cách như vậy được không ?”

Tôi luôn cho mình là một phụ nữ thực lý trí, có thể đem cảm tình cùng cảm động phân chia rỏ ràng, hôm nay khi nghe thấy Lâm Quân Dật nói: “Chỉ cần còn sống sẽ cùng cô ấy một chổ” Tâm của tôi thực sự rung động, không phải cảm động mà là tâm động….

Nếu như mỗi người có thể có hai trái tim, tôi nghĩ tôi sẽ yêu thương hắn.

Tôi không quấy rầy hắn nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên người hắn.

Tôi tin tưởng mỗi người đều có những góc kín mà không muốn ai động đên, tôi chưa bao giờ tò mò chuyện riêng tư của người khác, cho dù là khi cùng một chỗ với Trần Lăng, tôi cũng chưa bao giờ ép buộc anh, nói cho tôi biết chuyện anh không muốn nói.

Thêm Bình Luận