Chương 8: kiểu người

Khoảng thời gian gần đây thực sự rất yên bình, yên bình đến lạ thường. Kể từ khi công trường bắt đầu hoạt động thì đều thuận buồm xuôi gió, ngay cả cấp trên cũng không đến kiểm tra chứ đừng nói đến những tai nạn xây dựng thường xảy ra trước đây như gạch đá rơi xuống khiến người dân bị thương. Nhạc Tương Nam ngày nào cũng đi sớm về muộn, ngoài việc đưa đón A Phúc đúng giờ, cậu không có thêm bất kỳ quan hệ nào với anh ấy. Đường Tiểu Phúc mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi học, ngoại trừ thỉnh thoảng làm nũng và kén ăn thì bé là điển hình của một đứa trẻ ngoan.

Đường Khuyết tâm tình vui vẻ tắm trong phòng tắm ở công trường, sau đó mặc bộ quần áo sạch sẽ mang theo lúc sáng, chuẩn bị sửa soạn rồi về nhà. Kể từ ngày đầu tiên về nhà không tắm bị A Phúc chê, mỗi sáng cậu lại mang thêm một bộ đồ sạch, sau khi kết thúc một ngày bận rộn, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà.

Nhưng hình như hôm nay hình như hơi khác. Đường Khuyết vừa mở cửa liền cảm nhận được bầu không khí u ám, Nhạc Tương Nam vẫn đang ngồi trên sô pha đọc báo, khuôn mặt hoàn hảo nhìn càng thêm nghiêm túc và hấp dẫn, nhưng A Phúc, đứa nhỏ luôn vồ lấy cậu mỗi khi cậu vào nhà thì lại không thấy đâu?

“A Phúc đâu rồi?” Đường Khuyết bối rối cất ba lô, đi vào nhà.

"Trong góc." Nhạc Tương Nam lạnh lùng nói hai chữ, lông mày không nâng lên.

Đường Khuyết nhìn về phía góc tường, quả nhiên nhìn thấy A Phúc đang ấm ức co ro ở đó, đá tới đá lui, vẻ mặt đáng thương bướng bỉnh. Thấy Đường Khuyết nhìn về phía mình, nhóc vừa cười vừa rơi nước mắt: "Ba, chú Nhạc là người xấu!"

"Sao vậy nè?" Đường Khuyết ngồi xổm xuống, thay bé lau nước mắt: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

“Đánh nhau trong lớp.” Nhạc Tương Nam đặt tờ báo xuống, đi tới trước mặt A Phúc, sắc mặt vẫn nghiêm nghị: “Nhóc biết mình sai chưa?”

Mí mắt A Phúc rũ xuống, cúi đầu giận dỗi: "A Phúc nói không có sai mà, con đánh A Mao tại cậu ấy giật sô cô la mà Lộ Lộ cho con."

"Là vậy đó, là lỗi của A Mao." A Phúc nói xong lại cảm thấy uất ức, nước mắt kìm nén trong đôi mắt đen tròn, bé đáng thương nhìn Đường Khuyết, "Ba, A Phúc ngoan lắm."

Đường Khuyết nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể vỗ lưng cậu nhóc an ủi.

"Nếu vậy thì nhóc nên lý luận với A Mao. Dù thế nào đi nữa, đánh người là sai." Nhạc Tương Nam bị giáo viên mẫu giáo gọi ra mắng vốn, nghe xong liền sợ, tưởng A Phúc bị đánh, vội vào xem mới biết là nhóc đánh người khác, cậu bé bị đánh tuy cao lớn nhưng lá gan lại nhỏ hơn mèo, lúc bị đánh cũng không biết tránh, chỉ đứng khóc một chỗ.

”Con nói A Mao rồi mà bạn ấy hỏng nghe, cứ phải giành với con." A Phúc cứng đầu biện hộ, trên TV gọi đây là tự vệ đó nha.

Nhạc Tương Nam trịnh trọng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc thảo luận với bé: "Vậy thì người có lỗi nhất định là A Mao rồi, thế sao nhóc không giải thích với giáo viên?"

A Phúc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn bày tỏ: “Nhìn A Mao khóc rất đáng thương, nếu con nói ra chắc chắn cô sẽ la con.”

“Vậy ngoại trừ đánh đấm, con không thể dùng biện pháp khác sao?” Nhạc Tương Nam sờ sờ đầu A Phúc, khóe môi mỉm cười.

A Phúc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Con nghĩ không ra."

“Lần sau A Mao giật sô cô la của con thì con lại giành đồ của nó đi.” Nhạc Tương Nam suy nghĩ rồi không ngừng đưa ra ý kiến cho A Phúc, “Như vậy nó sẽ không quan tâm đến đồ của con nữa, chiêu này gọi là vây Ngụy cứu Triệu."

“Nhạc Tương Nam, đủ rồi nha!.” Đường Khuyết, người luôn quen chịu đựng cho qua chuyện, tức giận hét lên: “Nói cho tôi biết đi, có phải khi còn nhỏ anh luôn dùng mấy loại thủ đoạn này phải không? Chẳng trách lớn lên anh trở thành tư bản còn tôi chỉ làm công."

“Lúc còn nhỏ tôi đã thuộc hết ba mươi sáu kế.” Nhạc Tương Nam bế A phúc lên sô pha, rồi lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cậu nhóc. nóng nảy. "Hồi nhỏ tôi cũng ấm ức không lên tiến nên giảo viên tưởng tôi bị bắt nạt, họ luôn thiên vị tôi." Nhưng điều đó đối với anh không quan trọng lắm.

“A Phúc, lần sau còn gặp chuyện thế này thì nên nói rõ cho cô giáo.” Đường Khuyết suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Đừng có nghe chú Nhạc nói bậy.”

Nhạc Tương Nam không ý kiến, mỉm cười nhìn cậu một cái, tính tình A Phúc rất giống Đường Khuyết, hiền lành tốt bụng, kiểu người này tuy rằng đáng mến nhưng lại dễ chịu thiệt.

"Vâng ạ, A Phúc nghe lời ba ba." A Phúc gật đầu, sau đó nhìn Nhạc Tương Nam lên án, "Chú Nhạc đúng là người xấu."

Đường Khuyết đắc ý nhìn Nhạc Tương Nam: Thấy chưa, không hổ danh là con trai tui.

Nhạc Tương Nam cố nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc, cố ý nói: "Vậy giờ nhóc nghĩ kĩ chưa?"

A Phúc gật đầu như gà mổ thóc, “Con nghĩ kĩ rồi.” Sau đó bé ôm bụng, đáng thương nhìn Nhạc Tương Nam: “A Phúc đói rồi, chúng ta ăn tối được hông?”

"Đi rửa tay ăn cơm." Nhạc Tương Nam hài lòng gật đầu, nhìn thấy A Phúc bỏ chạy, liền quay sang Đường Khuyết: "Cậu cũng rửa tay ăn cơm đi."

ĐườngKhuyết mấp máy môi, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng lúc Nhạc Tương Nam chuẩn bị rời đi: "Cảm ơn anh vì ngày hôm nay."

Cậu biết mình không thông minh vốn từ hạn hẹp nên không thể dạy A Phúc bất cứ điều gì, không thể so với Nhạc Tương Nam, biết tiến biết lui, dạy A Phúc nhiều thứ thực tế.

Nhạc Tương Nam tưởng cậu đang nhắc tới việc rước A Phúc làm ảnh hưởng cuộc họp của anh, lắc đầu: "Không có gì, dù sao cuộc hẹn này cũng không quan trọng lắm." Lời vừa nói ra, tự anh cũng giật mình, anh luôn ưu tiên công việc lên hàng đầu, vậy mà giờ đã vô thức đặt chuyện của Đường Khuyết và con trai cậu trên công việc.

Nhạc Tương Nam còn chưa kịp nghĩ thông thì A Phúc đã vui vẻ nhảy ra khỏi phòng tắm: "Chú Nhạc, ba ba, ăn cơm xong thôi!"

"Ừ." Nhạc Tương Nam không suy nghĩ nữa.

………..

"Chú Nhạc,con đi nha. Bái bai."

Trước cửa trường mẫu giáo vẫn chật kín phụ huynh đưa con đến trường, dù vậy dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai vẫn khiến Nhạc Tương Nam trở thành tiêu điểm, đặc biệt là đứa bé hồng hào xinh đẹp mà anh đang bế hoàn toàn không giống anh ấy lắm, nhưng nhìn khuôn mặt dễ thương và biểu cảm hạnh phúc của nhóc ta, mọi người không khỏi ghen tị với cặp cha con này.

A Phúc đã quen bị nhìn như vậy nên không để tâm nhiều, cứ như thường lệ tạm biệt chú rồi chạy tới nhà trẻ, không ngờ sau mấy lần giãy giụa vẫn không thể thoát khỏi tay Nhạc Tương Nam. Bé nhịn không được khó hiểu nhìn anh: "Chú Nhạc ơi?"

Nhạc Tương Nam trong lòng đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng buông bé ra, trầm giọng nói "Đợi chút". Anh quay lại xe, từ trong cốp xe lấy ra một cái túi đưa cho A Phúc." Đây, cầm đi ăn với các bạn đi."

A Phúc mở túi ra nhìn vào trong, thấy toàn là sô cô la, vốn là vị yêu thích của bé, bé lập tức cười rạng rỡ nói: "Chú Nhạc thật tốt. A Phúc thích chú Nhạc nhất đó."

Loại sô cô la là loại Lộ Lộ tặng cho bé, nghe nói ở nước ngoài mới bán, rất đắt tiền, Lộ Lộ mỗi lần chỉ cho bé cắn một hai miếng, còn chưa đã ghiền. Bé từng kể với chú Nhạc một lần, không ngờ chú lại nhớ được.

"Chỉ giỏi nhất là dẻo miệng." Nhạc Tương Nam nhéo cái mũi nhỏ của cậu nhóc với vẻ mặt bất đắc dĩ, vì loại kẹo này này, anh thậm chí còn cất công liên lạc với người bạn cùng lớp ở nước ngoài đã không liên lạc mấy năm nay. Lần đầu tiên nhấc máy, người bạn học cũ mừng rỡ, rất phấn khích, nhưng cuối cùng khi biết mục đích của anh, cậu ta lập tức im lặng, phải rất lâu sau mới đáp ứng, thậm chí còn thốt lên khó tin, người được mệnh danh lạnh lùng nhất lớp khi xưa giờ đã thành người chiều con .

A Phúc không hay biết vẫn vui vẻ cầm sô cô la, chuẩn bị vào lớp, bây giờ nhóc có thể chia sẻ sô cô la với những bạn khác rồi nha.

“Chờ đã.” Nhạc Tương Nam nhanh tay cản lại: “Một ngày chỉ có thể ăn ba viên, không được nhiều hơn, nếu không lần sau chú sẽ không cho con nữa .”

"Gì chứ." A Phúc thất vọng thở dài, đôi mi rũ xuống, "Chú Nhạc nghiêm khắc quá, nếu là ba ba..." Nửa câu sau biến mất dưới cái nhướng mày của Nhạc Tương Nam.

"Con hứa sẽ ăn không quá ba viên sôcôla một ngày đâu." A Phúc tự tin hứa hẹn.

Nhạc Tương Nam gật đầu hài lòng: "Vào lớp đi." Với trẻ con phải cứng rắn, hung dữ một chút tụi nó mới ngoan.

A Phúc lẩm bẩm: “Y như cô giáo nói luôn, nghiêm phụ từ mẫu*.” Bé lao vào trường mẫu giáo.

(*cha nghiêm khắc, mẹ dịu dàng bao dung)

"Quậy thật." Nhạc Tương Nam lắc đầu, đang định lái xe đến công ty, điện thoại di động vừa lúc vang lên, giọng nói có chút hoảng hốt của trợ lý truyền đến: "Sếp Nhạc, không ổn rồi, cao ốc Tập Viễn do công ty chúng ta đầu tư, lúc nghiệm thu phát hiện không đủ tiêu chuẩn, công ty hiện rất hỗn loạn, tôi nghe nói nhiều người muốn anh ra mặt.

Nhạc Tương Nam thiếu chút nữa cúp điện thoại, là vì anh tốt tính quá hay do mấy lão già kia quá nhàn rỗi. Rõ ràng anh không dính gì đến công trình đó, giờ gặp chuyện lại lôi anh vào dọn dẹp. Kìm nén lửa giận, Nhạc Tương Nam vội vàng ra lệnh: "Trấn an bọn họ trước, nói với họ tôi đến ngay."

“Vâng.” Trợ lý không dám nói thêm gì nữa, sau khi trả lời liền cúp điện thoại.

Nhạc Tương Nam nhìn qua cổng trường mầm non, hít một hơi thật sâu, khởi động xe quay lại công ty để lau mông cho mấy lão già đó.

Cao ốc Tập Viễn là dự án lớn năm ngoái của Tinh Viễn, cha anh ban đầu muốn để anh nhận vụ này, nhưng vì số tiền béo bở nên đã bị mấy lão cướp tập thể, nói gì mà anh còn trẻ, chưa đủ trình. Nhạc Tương Nam cũng không quan tâm lắm, chỉ coi như lương hưu hàng năm cho mấy lão, ngờ đâu sơ suất lại từ đây. Nhạc Tương Nam sắp tức điên.

………

Vội vàng đỗ xe xong, Nhạc Tương Nam đã khôi phục bình tĩnh. Sau khi ngồi vào vị trí, anh ngước mắt nhìn mấy người đàn ông trung niên đi vào sau, Nhạc Tương Nam đè nén sự khó chịu trong lòng, "Chú Lâm, chú Lý, tôi nghe nói Tập Viễn gặp chuyện?"

Người đứng lên là một người đàn ông trung niên mập mạp, đầu đầy mồ hôi: "Tiểu Nam, chúng ta cũng không biết là trục trặc ở bộ phận nào, do công ty xây dựng nói mọi thứ đều tốt. Hiện tại các chú đang gặp khó khăn, Tiểu Nam, xin cháu hỗ trợ bọn ta."

"Thật ra cũng không phải là chúng ta không muốn tiếp tục, chỉ là gần đây sức khoẻ của mọi người đều không tốt, bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Ông già phía sau tùy ý xua tay, "Tiểu Nam, cố lên nhé. Người trẻ các cậu phải làm việc chăm chỉ mới thành công được."

"Tôi chưa bao giờ tham gia vào hạng mục này, cũng không biết bất kỳ số liệu nào." Nhạc Tương Nam mặc dù khó chịu nhưng sự việc đến nước này thì anh không làm không được. "Ít nhất các người cũng nên bàn giao cho tôi tất cả tài liệu."

"Đó là tất nhiên mà haha." Người đàn ông trung niên thấy anh ta đồng ý, lập tức đứng dậy, "Ta sẽ lập tức chuyển tất cả tài liệu qua."

"Ừ, đã không sao rồi thì đi thôi." Lão hài lòng nhìn Nhạc Tương Nam một cái, vẫy tay cùng những người khác rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, Nhạc Tương Nam thở dài một hơi, sắc mặt lạnh lùng hơn, trong mắt không còn ý cười: "Hừ, đám cáo già."

"Sếp, vậy chúng ta..." Trợ lý ở cửa rụt rè hỏi.

“Chờ chút, tôi tìm người.” Nhạc Tương Nam giấu đi vẻ mệt mỏi trong mắt, đưa tay ra bấm số: “Đường Khuyết, tôi có chuyện cần cậu giúp.”

……

Tác giả có lời muốn nói: Thứ Hai thật là đau đớn... Sáng nay Orange lăn lộn trên giường một lúc lâu mới quyết định dậy, tui rất muốn quay lại những ngày còn được nghỉ hè. ~

(Tên tác giả là Bích Sắc Vi Quất nghĩa là Vỏ Quýt Màu cam)

Pam🍰: Chịu thua cách dạy con của Nhạc tổng luôn 🙏🙏🙏.

Pam đang nghĩ một chap hơn 2k chữ như này có ngắn quá hong, hay để bữa sau tớ gộp 2 chap lại. Mn cho mình xin ý kiến nhoa. Mãi keoooooo!!!