Edit: Pam🍰~~~~~~~
Ngày hôm sau tình cờ là chủ nhật, A Phúc đêm qua đã thức đến gần mười giờ vì háo hức với nhà mới nên không tránh khỏi việc ngủ nướng.
Toang! Đã hơn chín giờ, ba ba chắc giận lắm. A Phúc mở đôi mắt ngái ngủ, dùng đôi tay nhỏ dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ báo thức hình thỏ trắng nhỏ, nhóc không khỏi giật mình, bình thường Đường Khuyết sẽ để nhóc ngủ đến tám giờ rồi gọi bé dậy ăn sáng, hôm nay chín giờ rồi mà còn chưa đánh thức nhóc, chắc chắn ba ba rất tức giận.
A Phúc suy nghĩ một lúc, chật vật ôm chiếc chăn bông nhỏ trùm lên đồng hồ báo thức thỏ trắng, chính vì bạn thỏ xấu tính này chạy quá nhanh nên nhóc chỉ ngủ một chút đã trôi qua nhiều như vậy, một mạch đến hơn chín giờ rồi. Tốt nhất nên che đồng hồ lại để ba ba đừng nhìn thấy.
Sau khi chật vật thay quần áo xong, A Phúc chạy ra khỏi phòng mà chưa đánh răng rửa mặt, "Ba ba, ba ba ơi!"
"Sao vậy?" A Phúc đêm qua làm loạn không chịu ngủ, hơn nữa sau khi về phòng cậu phải đọc rất nhiều tài liệu về dự án nên bản thân Đường Khuyết cũng dậy muộn, đang trong bếp làm bữa sáng. Nghe A Phúc gọi, cậu ngừng tay, cởi tạp dề bước ra ngoài.
A Phúc như quả bóng nhỏ lao vào ngực Đường Khuyết, “Ba ba, con xin lỗi, A Phúc dậy muộn mất rồi.”
“Biết sai thì lần sau đừng ngủ muộn như vậy.” Đường Khuyết hài lòng nhìn quần áo của A Phúc, “Hôm nay A Phúc tự mặc đồ sao?”
A Phúc gật đầu tự hào: “Cô ở trường mẫu giáo dạy con đó. Cô nói A Phúc lớn rồi, phải biết tự mặc quần áo.”
"Vậy bắt đầu từ ngày mai A Phúc tự mặc quần áo nha." Đường Khuyết vuốt tóc A Phúc, "Đi rửa mặt đánh răng đi, lát nữa ăn sáng."
A Phúc ngoan ngoãn gật đầu, quay người nhìn xung quanh, "Chú Nhạc đâu ạ?"
"Có lẽ chú ấy ra ngoài có việc rồi?" Đường Khuyết cũng không biết, sáng sớm cậu thức dậy đã không thấy Nhạc Tương Nam.
Lúc A Phúc lại xuống lầu, mùi thơm của bữa sáng đã tràn ngập phòng khách, "Mau lại đây ngồi đi."
Đường Khuyết đặt bữa sáng lên bàn: “Hôm nay có món trứng mà con thích đấy.”
“Nhưng cũng có sữa mà con ghét nữa.” A Phúc ngồi xuống chiếc ghế nhỏ dành riêng cho mình, bĩu môi miễn nhìn hộp sữa trước mặt, “Ba ba, con có thể không uống sữa được hông?”
“Không thể.” Đường Khuyết xê dịch đĩa, đặt trước mặt bé nửa quả trứng luộc cùng vài lát táo: “Uống nhiều sữa mới cao lên được.”
“Nhưng bữa sáng của ba ba nhìn có vẻ ngon mà.” A Phúc không tin nhìn Đường Khuyết, tại sao ba ba có thể ăn mì bò ngon như vậy còn bé thì phải uống sữa?
“Bởi vì ba ba là người lớn.” Đường Khuyết chột dạ tránh đi ánh mắt buộc tội của A Phúc, chỉ có thể thiếu tự tin biện hộ.
"Thật thơm, hai người đang ăn gì đó?" A Phúc đang muốn nói thêm thì giọng nói của Nhạc Tương Nam từ ngoài cửa truyền đến, nhóc con lập tức im lặng. Không biết vì lý do gì A Phúc đặc biệt sợ chú Nhạc này, mỗi lần thấy vẻ mặt nghiêm túc đó đều không dám trả lời.
"Mì bò, tôi nấu rồi, anh có muốn ăn không?" Đường Khuyết hơi ngại, chủ nhà không có mặt đã tự ý đi vào phòng bếp, có chút xấu hổ.
"Cậu có nấu dư sao? Cảm ơn." Nhạc Tương Nam lâu lắm rồi chưa nghe mấy câu mang cảm giác gia đình như này, mặt dày mày dạn xin ăn.
“Không sao, dù sao tôi cũng không ăn hết.” Đường Khuyết đứng dậy vào bếp bưng cho anh chút mì.
A Phúc bất lực nhìn Nhạc Tương Nam ngồi xuống bên cạnh mình, bình tĩnh nhích ly sữa về phía anh, ngọt ngào nói: "Chú Nhạc, con cho chú chút sữa nè."
Nhạc Tương Nam ngơ ngác nhìn cốc sữa trước mặt, nghe thấy cuộc tranh luận giữa A Phúc và Đường Khuyết ở ngoài cửa nên đương nhiên biết đứa nhỏ này ghét sữa đến mức nào: “Chú không uống, A Phúc uống đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Phúc đột nhiên xụ xuống, trong mắt tràn đầy thất vọng, "Bởi vì chú cũng là người lớn nên chú cần không uống sữa sao?"
Nhạc Tương Nam tránh nặng tìm nhẹ: "Trẻ con uống nhiều sữa mới nhanh lớn."
Lại là lý do này! A Phúc bơ phờ dùng thìa chọc chọc trứng luộc trên đĩa, liệu bé có thể lý luận với những người lớn này rằng mình không cần phải cao như vậy được không?
“Sau này không uống hết sữa thì không được phép ăn vặt.” Đường Khuyết đặt bát mì bò trước mặt Nhạc Tương Nam, trừng mắt nhìn A Phúc.
Nhạc Tương Nam thích thú nhìn bọn họ tương tác, gắp một đũa mì đưa vào miệng, anh đã lâu không thoải mái vui vẻ như vậy.
Mẹ qua đời khi anh mới mười tuổi, tuy cha anh rất tốt nhưng ngôi nhà không có hình bóng mẹ dù sao cũng kém ấm áp hơn, hơn nữa cha anh bận rộn, suốt ngày công tác ở nước ngoài. Anh và bảo mẫu bị bỏ lại trong căn nhà lớn, sau một thời gian dài anh gần như quên mất một gia đình bình thường là như thế nào.
Nhạc Tương Nam ăn tô mì bò bình thường ấy trong nửa giờ, trong lúc đó thỉnh thoảng lại chọc ghẹo A Phúc mấy câu khiến nhóc con trợn mắt, anh không những không giận mà còn rất vui vẻ, cảm giác như chọc một nhóc mèo xù lông.
Cuối cùng, A Phúc nhăn mặt nhìn Đường Khuyết, ngón tay mập mạp trắng trẻo chỉ về phía Nhạc Tương Nam không thương tiếc, tố cáo: "Ba ba, chú Nhạc bắt nạt con nè!"
Đường Khuyết đồng tình, nếu không có lòng đỏ trứng dính ở khóe miệng thì có lẽ lời buộc tội này sẽ có giá trị hơn. Cậu bất đắc dĩ lấy khăn tay lau miệng cho bé, “Ăn không ngon sao?”
A Phúc hài lòng nhắm mắt lại để Đường Khuyết lau miệng giúp, vẫn là ba ba tốt hơn, không giống như chú Nhạc chỉ bắt nạt mình.
Nhạc Tương Nam bị khuất phục, suy nghĩ một lúc rồi lục túi xem có thứ gì có thể giúp cho nhóc này chơi không.
Ví? A Phúc lắc đầu, bé không có hứng thú với những thứ màu đen.
Điều khiển? A Phúc nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, cũng không phải là bé chưa từng nhìn thấy điều khiển trước đây.
Nhạc Tương Nam lại lục túi, cuối cùng lấy ra một chiếc điều khiển khác. Lúc này A Phúc thậm chí còn không thèm nhìn anh một cái, quay đầu ra cửa sổ.
Nhạc Tương Nam cười nhẹ, đưa tay ấn vào nút nhỏ trên điều khiển, trong phòng vang lên tiếng "lạch cạch", sau đó một đoạn nhạc du dương vang lên.
A Phúc rất phấn khích, nhóc đã từng nhìn thấy điều khiển, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc điều khiển thần kỳ như vậy. Bé trèo xuống từ đầu gối của Đường Khuyết rồi lại chật vật trèo lên đầu gối Nhạc Tương Nam, cố gắng dùng đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm với lấy món đồ thần kỳ trong tay Nhạc Tương Nam.
Nhạc Tương Nam vừa đưa chìa khóa cho A Phúc chơi, vừa giải thích với Đường Khuyết: “Chủ nhà cũ đã chế tạo đặc biệt tạo ra nó, hình như còn có thể kết nối loa, chiếc điều khiển từ xa này có thể điều khiển nhạc trong đường kính 1km."
A Phúc ở trong lòng Nhạc Tương Nam chơi hồi lâu, hết bật rồi lại tắt, cảm thấy rất thú vị, nếu có thể thiết kế thành một con vịt nhỏ hay thứ gì đó thì thích hơn.
Ngược lại Nhạc Tương Nam lần đầu tiên gần gũi với một đứa trẻ mềm mại như vậy, anh không tránh được có chút lo lắng, đôi tay cứng ngắc ôm lấy cơ thể nhỏ bé của A Phúc, sợ vô tình ngã sẽ làm bé ngã, mùi sữa thoang thoảng từ người A Phúc tỏa ra lấn vào anh, khiến anh không khỏi hít thêm vài hơi.
Đường Khuyết rửa bát xong đi ra đã thấy cảnh này, A Phúc vui vẻ chơi, Nhạc Tương Nam lại ôm A Phúc không dám cử động, trên chóp mũi đã phủ một lớp mồ hôi mỏng .
“Ba ba!” A Phúc nhạy bén cảm nhận được sự hiện diện của Đường Khuyết, vươn tay gọi cậu: “A Phúc muốn nghe ba ba đọc chuyện.”
Đường Khuyết đi tới quỳ một chân trước mặt A Phúc, lắc đầu: "Ba không biết đọc, con có thể hỏi thử chú Nhạc."
A Phúc ngây thơ nhìn Nhạc Tương Nam: "Chú Nhạc có thể đọc chuyện cho con được hông?"
Nhạc Tương Nam bề ngoài vẫn nghiêm túc nhưng trong lòng đã mềm nhũn, ôm A Phúc đứng dậy: “Ừ, chú cùng con lựa sách.”
"Dạ.” A Phúc dựa vào Nhạc Tương Nam, đột nhiên hôn thật mạnh vào má anh, sau đó lau miệng cười vui vẻ: “Chú Nhạc tốt quá đi.”
Tuy có chút nghiêm túc và hung dữ nhưng chú ấy là một người tốt. A Phúc quyết định ngoài ba ba ra thì nhóc yêu chú Nhạc nhất. Đành để ngon bà Vương cho nhóc kẹo trái cây và cô giáo Trương hay cười phải xếp sau rồi.
Ngay cả Đường Khuyết cũng không ngờ Nhạc Tương Nam và A Phúc lại thân thiết như vậy. Hai người chơi với nhau cả buổi chiều, lúc cậu gọi xuống ăn tối, A Phúc đã không để ý tới ba ruột của mình nữa rồi, mở miệng khép miệng đều là "Nhạc Tương Nam" "Chú, chú Nhạc".
Đường Khuyết thừa nhận có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, ai mà chả thích một đứa trẻ dễ thương như A Phúc. May mắn là A Phúc không hoàn toàn quên mất cậu, ít nhất nhóc con còn nịnh nọt Đường Khuyết, tâng bốc cậu trong khi vui vẻ ăn món trứng hấp yêu thích: “Con thích ba ba nhất đó!” Ít nhất vài câu cũng cho Đường Khuyết chút an ủi.
"Thằng bé ngủ rồi sao?" Nhìn thấy Nhạc Tương Nam từ trên lầu xuống, Đường Khuyết nhìn anh, thanh âm đặc biệt mềm mại. Hôm nay trước khi đi ngủ A Phúc còn la hét đòi chú Nhạc dỗ bé ngủ, bé nổi tiếng là một bạn nhỏ bướng bỉnh, Nhạc Tương Nam không còn cách khác phải giơ tay đầu hàng trước giọng nói ngọt ngào non nớt của cậu nhóc
"Ừm, mới nghe được nửa câu chuyện thì thằng bé mệt mỏi thϊếp đi rồi." Nhạc Tương Nam kỳ thực cảm thấy câu chuyện quá cứng ngắc, không đọc được, may mắn là khán giả càng quan tâm hơn, một lúc sau cũng ngủ thϊếp đi.
Đường Khuyết giơ tài liệu trong tay lên nói: “Tôi đã đọc nội dung cụ thể của dự án, đã quyết định khi nào khởi công xây dựng chưa?”
Nhắc tới chuyện làm ăn, Nhạc Tương Nam cũng trở nên nghiêm túc, "Chúng tôi định tuần này sẽ thương lượng, ngày mai chúng ta đến công trường xem một chút, có thể cho ý kiến."
Đường Khuyết gật đầu, mặc dù tính cách cậu và Nhạc Tương Nam khác nhau nhưng đều là những người nghiêm túc trong công việc, đây chắc chắn là sự hợp tác thành công. "Ngày mai sau khi đưa A Phúc đến trường mẫu giáo tôi mới qua công trường."
"Không cần, chúng ta cùng đưa thằng bé đi nhà trẻ." Nhạc Tương Nam nói có chút dịu dàng, lông mày cũng dịu lại, không biết do nghĩ đến A Phúc hay người trước mặt.
“Vậy phiền anh rồi.” Đường Khuyết cười tự nhiên, sau đó nhìn đồng hồ trên tay nhảy dựng lên, “Đã muộn vậy rồi sao, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon!”
Nhìn thấy cậu vội vã bước lên cầu thang, Nhạc Tương Nam không khỏi bật cười, hai cha con một lớn một nhỏ trông giống nhau thật, tính tình hai người đều nói gió như mưa, nhưng lại luôn khiến trái tim anh cảm thấy mềm mại hơn.
"Chúc ngủ ngon!"