Chương 3: Bé ngoan

Edit: Pam🍰

"Chào cô ạ, con tên Đường Tiểu Phúc, ba ba hay gọi con là A Phúc." A Phúc vừa bước vào nhà trẻ, giáo viên chưa kịp nói gì thì bé đã cúi đầu lễ phép rồi giơ lên tấm thẻ

”Cảnh sát Mèo”. Khuôn mặt khả ái mỉm cười nhìn nữ giáo viên tầm hai mươi tuổi, đôi mắt đen như quả nho chớp chớp, giọng nói trẻ con mềm mại kéo dài: "Cô giáo ơi, cô thật xinh đẹp."

Cô giáo vẫn còn là thiếu nữ, nghe vậy cười khúc khích, nhịn không được tiến lên ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của A Phúc: “Dễ thương quá, cùng cô vào lớp đi, có rất nhiều đồ chơi thú vị và sách hay đó."

A Phúc bị cô ôm trong lòng, khó hiểu nhìn Đường Khuyết, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó giãy dụa khỏi vòng tay cô giáo, chạy về phía Đường Khuyết, đôi mắt đen mở to nhìn Đường Khuyết, nghiêm túc nói: "Ba, ba đi làm chăm chỉ rồi tan học tới đón A Phúc nha."

Đường Khuyết không thể nhấc chân rời đi, nhưng cũng không thể đưa bé đến công ty, chỉ có thể gật đầu, ngồi xổm xuống, sờ đầu bé, thỏa thuận: “Được, ba nhất định sẽ tới đón A Phúc ngay khi tan làm. Vì vậy A Phúc phải ở nhà trẻ ngoan nha."

Mặc dù công việc trên công trường vất vả bận rộn nhưng may là cậu không phải tăng ca, mỗi ngày đều có thể đón A Phúc về nhà đúng giờ.

“A Phúc đúng làncậu bé ngoan.” Cô giáo mỉm cười nắm tay bé, cúi người xuống dỗ dành: “Bây giờ để ba ba đi làm có được không.”

A Phúc nghiêng đầu, như muốn xác nhận sự thật trong lời nói của Đường Khuyết, Đường Khuyết vẫn ngồi xổm, kiên nhẫn nhìn bé. Hồi lâu sau, A Phúc cuối cùng cũng thỏa mãn gật đầu, quay người ngoan ngoãn đi theo giáo viên vào lớp, không quên vẫy tay lại với Đường Khuyết: "Hẹn gặp lại ba ba!"

Đường Khuyết đứng đó, đợi đến khi không thấy A Phúc nữa mới quay người ra khỏi nhà trẻ, lên con xe nhỏ phóng nhanh đến công ty.

Hôm qua sếp của cậu nói công ty đã nhận được một đơn đặt hàng lớn, nghe nói giám đốc của bên kia trực tiếp giám sát toàn bộ dự án này, anh ta là một con rùa ưu tú. Các nữ nhân viên trẻ trong công ty chỉ ngẩn ngơ vài phút nhưng cuối cùng đều phải khuất phục trước những yêu cầu quá cao của hắn, thậm chí nằm mơ còn mắng hắn, nhận định anh ta chắc phải là người cung Xử nữ, thuộc phái hoàn hảo.

Công ty của Đường Khuyết ở một tòa nhà cũ, không dễ tìm nhưng thực lực lại thuộc hàng top trong ngành. Đường Khuyết chỉ là một trong những người trợ lý nhỏ, tương tự như trợ lý của nhà thầu, chịu trách nhiệm giám sát mọi việc trên công trường nên phải làm việc vất vả, ngược lại không đến công ty được mấy lần.

Sư phụ của Đường Khuyết họ Hình, cậu thường gọi ông là "Hình sư phụ", ông ở công ty cũng coi như quản lý cấp trung, ông che chở Đường Khuyết hơn hai năm, đối xử rất tốt với cậu. Trừ lúc ông ép cậu phải học bổ túc ban đêm thì bình thường việc gì cũng bên cạnh cậu, nên Đường Khuyết rất kính trọng ông.

"Sư phụ Hình." Đường Khuyết đậu xe điện dưới tầng hầm liền gặp ông nên cùng nhau đi lên trên, "Hôm qua trong điện thoại không nói rõ, công trình ở đâu ạ? ”

Thầy Hình khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, đôi giày thể thao dưới chân đã mòn và bạc màu nhưng vẫn sạch sẽ.

"Lần này ông chủ đã nhờ rất nhiều quan hệ để được tiếp quản dự án này." Thầy Hình chậm rãi nói, từng bước đi lên lầu: "Đây là khu nghỉ dưỡng do Công ty Tinh Mỹ ở thành phố này xây dựng, chủ đạo là khách sạn.” Bởi vì dự án này là điểm nhấn năm nay của Tinh Mỹ nên đối phương rất coi trọng và cử giám đốc công ty, cũng là thái tử của Tinh Mỹ đến giám sát dự án.”

(Tinh Mỹ = ngôi sao mỹ lệ)

"Đây chính là người đàn ông phiền phức mà Tiểu Phan phàn nàn sao?" Đường Khuyết không khỏi bật cười. Tiểu Phan là thư ký trong công ty, phụ trách soạn thảo văn bản và các công việc khác. Mấy ngày trước, cô gửi tin nhắn than rằng cuối cùng cũng gặp được anh đẹp trai. Hôm sau, cô lại gọi điện cho cậu mắng vốn rằng anh đẹp trai này khó ở đến mức nào, tài liệu phải thay đổi hơn chục lần, Tiểu Phan suýt chút nữa tức chết.

Thầy Hình cũng cười: “Cơ mà đẹp trai thật. Tôi nghe nói cậu ta là con lai, tốt nghiệp một trường danh giá ở nước ngoài. Nhưng tính cách quá lãnh đạm, tôi nói vài câu cậu ấy mới đáp lại một câu, dù vậy mỗi lần góp ý rất đúng. Cậu ấy có vẻ là một người có năng lực.”

"Nhưng khu nghỉ dưỡng của Tinh Mỹ nằm ở bờ biển phía Tây phải không?" Đường Khuyết cau mày, nơi này được chính phủ chỉ định là khu phát triển, hiện tại là công trường xây dựng, không chỉ có khói bụi mà còn ở xa và hoang vắng. Nếu đến đó làm việc, thì có thể gặp khó khăn khi đưa đón A Phúc.

"Ừ, tuy hơi xa nhưng lương rất cao, ở đó còn có phòng để nghỉ ngơi. Dù sao Tiểu Đường, cậu không có vợ cũng không có người yêu, nếu tan làm muộn thì có thể ngủ ở đó." Thầy Hình giúp Đường Khuyết sắp xếp. Cậu lâu lắm mới gặp được cơ hội như này, so với mấy công trình bình thường có thể kiếm nhiều hơn vài khối.

Đường Khuyết mấp máy, nhưng cuối cùng lại không cự tuyệt lòng tốt của sư phụ, một mặt cậu đúng là thiếu tiền, bây giờ kiếm được nhiều hơn thì tốt, mặt khác cậu cũng biết điều sư phụ giúp cậu giành được vị trí này, từ chối thì chính là không biết tốt xấu.

Hình sư phụ và Đường Khuyết trò chuyện một lúc rồi mới đến văn phòng, trước khi bước vào còn dặn dò cậu: “ Đợi lát nữa vào họp thì ăn mặc chỉnh tề một chút, đừng đến muộn. Những chuyện nhỏ nhặt này chàng thái tử kia rất chú trọng.” Nếu Đường Khuyết đắc tội thái tử, ông không bảo vệ nổi cậu đâu.

Đường Khuyết nhìn mình, may ghê, hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang trọng, mặc dù rẻ tiền, nhưng lại sạch sẽ, cảm thấy thả lỏng, "Sư phụ, nhân tiện, vị thái tử kia tên gì vậy ? ”

"Nhạc Tương Nam."

…..

Nhạc Tương Nam từ tiệm sửa xe đi ra, bắt taxi, cũng không nói nhiều, chỉ nói "công ty xây dựng Hồng Vận" rồi nhắm mắt lại, tựa vào đệm ghế thư giãn.

Sáng nay có một cuộc họp, mặc dù đem xe đi sửa hơi mất chút thời gian nhưng chắc chắn kịp cuộc họp lúc mười giờ. Mấy ngày nay, sư phụ Hình của công ty xây dựng Hồng Vận cứvkhen ngợi cậu học trò của mình nghiêm túc và giỏi giang ra sao, nhưng anh không kì vọng nhiều lắm, chỉ mong người kia thật thà, sẵn sàng làm việc. Trong ngành xây dựng phải làm việc có lương tâm.

"Nhạc tổng”. Sau khi thuận lợi vào phòng họp của Hồng Vận, sư phụ Hình đã cùng học trò của mình đợi bên trong, thấy anh đi vào liền đứng dậy.

Đường Khuyết vừa nhìn thấy Nhạc Tương Nam liền sửng sốt, chợt tỉnh táo lại, gọi theo sư phụ là "Nhạc tổng" rồi không nói nữa.

Nhạc Tương Nam cũng rất ngạc nhiên, thanh niên mà anh gặp lúc sáng ra là đồ đệ của Hình sư phụ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, kéo ghế trong phòng họp ra, ngồi xuống nói: “Đừng nói nhảm nữa, nể tình Hình sư phụ tiến cử cậu, vậy tôi muốn nghe ý kiến của cậu."

Đường Khuyết đã tranh thủ buổi sáng để đọc sơ đồ dự án và bản vẽ kỹ thuật, tuy dự án này lớn hơn những dự án cậu từng tham gia trước đây nhưng cậu có niềm tin, nhỏ nhẹ nói:“Tôi không biết ngài đã xem qua mấy dự án tôi tham gia trước đây chưa? Nếu ngài thấy không phù hợp thì tôi cũng không có gì để nói. Tuy nhiên, tôi, Đường Khuyết, không có gì khác ngoài việc tỉ mỉ và tận tâm."

Làm trợ lý chẳng qua là giải quyết các công việc vặt rãnh, chạy việc vặt vất vả, mệt mỏi, nhiều người chểnh mảng, nhưng Đường Khuyết lại cố chấp, thường đặt ra những tiêu chuẩn phải đáp ứng nên đảm nhận dự án có tiếng rất tốt.

Nhạc Tương Nam cầm trong tay lý lịch của Đường Khuyết đóng tài liệu lại, trầm mặc mấy giây mới gật đầu nói: "Tôi tin cậu, hy vọng sáu tháng tới chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Đường Khuyết sửng sốt, không nói gì thêm à, chỉ cho qua vậy thôi? Trong hoàn cảnh bình thường, một người có chữ “tổng”

không phải nên làm bộ mặt trịch thượng để làm cậu xấu hổ, sau đó mới miễn cưỡng giao vị trí này cho cậu sao?

Thấy cậu sửng sốt, Nhạc Tương Nam không kiên nhẫn gõ gõ văn kiện trên bàn, "Đừng lãng phí thời gian, bây giờ chúng ta hãy thảo luận chi tiết."

Hình đại nhân vội vàng đẩy Đường Khuyết, mỉm cười nhìn Nhạc Tương Nam: "Nhạc tổng, học trò tôi chỉ là quá vui thôi, không cần để ý."

Đường Khuyết nghe sư phụ khiển trách khuyết điểm thì lặng lẽ mím môi, có chút sửng sốt, dù đúng là cậu hơi ngây người nhưng cũng không cần phải dùng giọng điệu đáng ghét như vậy để phê bình cậu chứ. Hôm kia người trong điện thoại ồn ào như vậy là ai? Ông nói cậu có nền tảng vững chắc và làm việc tỉ mỉ, dự án này trừ cậu ra thì không thể là ai khác.

Nhạc Tương Nam nhạy bén bắt được hành động này của cậu, trái tim không khỏi rung lên, hơi mím môi, lúc đầu hắn chỉ cho rằng ông bố trẻ này liều lĩnh, nhưng lập tức biết ngược lại cậu có vẻ nghiêm túc, xem ra có chút mong đợi.

"Nhạc tổng, xin cho tôi biết khi nào dự án này khởi công. Ngài cũng biết tôi có một đứa con ở nhà nên phải thu xếp trước." Sau khi Hình đại nhân luyên thuyên xong, Đường Khuyết nghiêm túc nhìn Nhạc Tương Nam.

Hình đại nhân biết cậu độc thân thì không khỏi thắc mắc: "Tiểu Đường, cậu khi nào lại có thêm một đứa con rồi?"

“Họ hàng gửi nhờ nhà cháu.” Đường Khuyết hàm hồ nói: “Dù sao thì trước khi họ đến rước, đứa nhỏ sẽ ở lại nhà cháu.”

“Việc này còn phải bàn lại, nhưng cũng sắp rồi.” Nhạc Tương Nam trầm ngâm một lúc rồi nói: “Gần một tuần.”

Đường Khuyết gật đầu: “Vâng.” Cậu lại im lặng, mặc dù bất tiện nhưng cũng không thể từ bỏ công việc này, cậu chỉ có thể bàn bạc với Tiểu Phúc xem có cách nào tốt nhất cho cả hai bên không.

Hóa ra đứa trẻ trắng tròn kia không phải là con của cậu ấy. Nhạc Tương Nam một tay chống cằm, nghĩ đến đứa nhỏ lúc sáng, người đàn ông không khỏi mỉm cười: “Tôi thuê một căn nhà gần khu nghỉ dưỡng, cũng khá lớn, nếu không phiền thì cậu có thể ở lại đó, buổi sáng tôi đến công ty, thuận tiện cũng đưa đứa nhóc đi học luôn.”

Đường Khuyết không ngờ chuyện tốt như vậy lại có thể xảy ra với mình, trong lúc nhất thời có chút bối rối: "Nhạc, Nhạc tổng, anh đang đùa sao?"

Kỳ thật bản thân Nhạc Tương Nam cũng kinh ngạc, anh xưa nay chưa bao giờ là người nhiệt tình, nhất là đối với người dưng, sao hôm nay lại nói lời mời một cách tự nhiên vậy? Chẳng qua nói ra miệng mới phát hiện mình tựa hồ đối với đề nghị này cũng không bài xích.

"Tôi không đùa, khu đó đều là biệt thự, nơi tôi thuê cũng là biệt thự. Dù sao thì nó quá lớn cho một người." Nhạc Tương Nam thu dọn đồ đạc vào cặp rồi đứng lên, " Hai ngày tới cậu có thể thu dọn và chuẩn bị vào ở, ngày mai tôi sẽ cử người giao chìa khóa cho cậu." Nói xong, anh hơi dừng lại và lắc đầu, "Cứ vậy đi, tôi đi trước, hợp tác vui vẻ."

Đường Khuyết nhìn bóng lưng vị giám đốc khuất dần, vẫn không thể tin được, ai nói thái tử lạnh lùng, kiêu ngạo, khó đối phó, lại sùng bái sự hoàn mỹ? Rõ ràng anh ấy là một người vừa ấm áp vừa lương thiện.

"Xem ra thái tử rất thích cậu, vận may của cậu tới rồi." Hình đại nhân vỗ vỗ vai cậu, thở dài. Đường Khuyết tuy có chút xui xẻo nhưng lại lọt vào mắt xanh của Thái tử, hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Đường Khuyết gật đầu như chợt nhớ ra điều gì, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, vận may của cháu đã tới.”

Nếu nhà bạn tự dưng xuất hiện một bé đáng yêu thì chẳng phải là may mắn sao?