Edit: Pam🍰
……
"Đây đây, của anh hết, tất cả đều ở trong này, cả ảnh cả tài liệu đều chi tiết đầy đủ, đủ để anh nắm thóp mấy ông già trong nội bộ." Từ Thiếu Liệt tức giận ném USB cho Nhạc Tương Nam, ngồi xuống ghế sofa.
“Bọn họ không làm khó anh chứ?” Nhạc Tương Nam dùng ngón trỏ và ngón giữa cầm USB chơi đùa: “Anh xác định là không bị phát hiện chứ?”
Từ Thiếu Liệt tức giận trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này không tin tưởng hắn như vậy sao? "Yên tâm đi, tôi luôn nói lời giữ lấy lời. Lỡ bọn họ có nghi ngờ tôi thì có sao? Bọn họ không thể đυ.ng được đến tôi đâu."
"Anh tốt nhất nên cẩn thận." Nhạc Tương Nam dặn dò hắn: "Nếu để họ biết được anh là người đưa chứng cứ cho tôi thì chắc chắn sẽ trả thù anh.”
"Yên tâm, tôi biết rồi. Anh đừng xem tôi là kiểu người ngu ngơ như Đường Khuyết chứ." Từ Thiếu Liệt lơ đãng xua tay, nhìn chung quanh, "Mà này, sao không thấy Đường Khuyết?"
"Giúp A Phúc thay quần áo rồi." Nhạc Tương Nam nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, "Anh tới đây cũng không biết canh giờ sao, sáng sớm như vậy đã đến gõ cửa nhà người khác?"
“Tôi tìm em ấy hẹn hò.” Từ Thiếu Liệt ưỡn ngực, tự tin khoe khoang: “Em ấy đã hứa với tôi sẽ cân nhắc.”
Hửm ? Nhạc Tương Nam nghe vậy thì nhướng mày, Đường Khuyết mềm yếu này vậy mà lại đồng ý cân nhắc? Xem ra cố gắng của Từ Thiếu Liệt cũng không phải là uổng phí.
"Anh nói với tôi chuyện này để làm gì?" Thay vì tức giận như Từ Thiếu Liệt đoán, Nhạc Tương Nam bình tĩnh đặt cốc cà phê xuống, giọng điệu có chút mỉa mai: "Hơn nữa, chỉ mới cân nhắc thôi, Từ Thiếu Liệt, chắc anh không ngây thơ cho rằng cân nhắc là đồng ý đâu phải không?”
Với cả, Đường Khuyết cân nhắc ai đó thì nếu không ép buộc, cậu có thể sẽ cân nhắc 10 năm, 20 năm gì đó, đáng tiếc Từ Thiếu Liệt lại không hiểu, nếu không hắn cũng sẽ không vui vẻ đến khoe như này.
Từ Thiếu Liệt không nói nên lời, sau đó lại không phục phản kích, "Thà vậy còn tốt hơn là không làm gì như anh.
Nhạc Tương Nam lắc đầu không bình luận, Từ Thiếu Liệt vẫn không hiểu, nhưng cũng không có gì lạ, tính cách trong ngoài bất nhất này của Đường Khuyết không phải người bình thường có thể hiểu được.
"Chú Nhạc ơi!" Ngay khi bầu không khí giữa hai người trở nên bế tắc thì giọng nói lảnh lót, mềm mại của A Phúc vang lên từ cầu thang: "Nhìn con nè, ba ba giúp con thay quần áo đó, đẹp hông đẹp hông?"
A Phúc hoàn toàn không để ý tới Từ Thiếu Liệt, kiêu ngạo xoay người trước mặt Nhạc Tương Nam: “Đây là quần áo ba mới mua đó, nhìn đẹp hông ạ?” Chuyện là, nếu nhóc mặc bộ này đến trường vào ngày thứ Hai có lẽ Lộ Lộ sẽ nhìn đắm đuối nhóc nhỉ? Người ta nói, các bạn thích phong cách trưởng thành như thế này.
Nhạc Tương Nam nghiêm túc nhìn trang phục của A Phúc hôm nay, là một bộ vest đen cổ điển có nơ đỏ. Có vẻ như Đường Khuyết rất nghiêm túc trong việc lựa đồ cho A Phúc, nhưng mấy người có thể tưởng tượng được cảm giác nhóc bánh bao trắng mềm được bao bọc bằng bộ đồ đen không?
“Quá béo.” Nhạc Tương Nam bình luận không chút lưu tình: “A Phúc, con cần phải giảm cân .”
GIẢM C N ? Hai chữ này giống như hai tảng đá khổng lồ đập mạnh vào A Phúc khiến nhóc choáng váng, chú Nhạc thực sự vừa nói nhóc cần phải giảm cân đó!
“Chú Nhạc là người xấu.” A Phúc rưng rưng nước mắt tố cáo Nhạc Tương Nam: “Ba rõ ràng đã nói con rất đẹp trai mà.” Ba ba sẽ không lừa nhóc đâu.
Nhạc Tương Nam không thương tiếc vạch trần: “Cho dù nhóc có không mặc quần áo thì cậu ấy cũng sẽ nói nhìn vẫn đẹp.” Điển hình của hội chứng người cha tốt là đây.
Từ Thiếu Liệt cười sắp tắt thở, A Phúc thật sự quá mập, Đường Khuyết đã mua cỡ lớn nhất để nhét bé vào, người khác mặc thì lãng tử trưởng thành, mà sao tới lượt nhóc này thì chẳng khác gì con dơi.
A Phúc nhìn xuống quần áo của mình, chiếc nơ đỏ dường như đang chế nhạo nhóc, nhóc mím môi mếu máo "Oa".
"Sao vậy? Sao vậy nè?" Lính cứu hỏa Đường Khuyết nghe thấy tiếng còi báo động liền chạy ra khỏi bếp, "A Phúc sao lại khóc rồi ?"
Nhạc Tương Nam chỉ vào bộ đồ của nhóc, khẽ mỉm cười nói: "Đường Khuyết, sau này đừng cho A Phúc ăn nhiều như vậy, bữa sáng có thể giảm đi một nửa."
Đường Khuyết sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra rồi nhanh chóng an ủi trái tim nhỏ bé đang tổn thương: "A Phúc, ngoan, đừng khóc nữa nha. Từ nay ba sẽ mua cho con quần áo cỡ lớn hơn là được." Ngay cả người cưng con như cậu cũng không thể ráng nhắm mắt nói dối rằng “con không béo chút nào”.
Thấy mình có chỗ dựa, A Phúc mím môi khóc càng lớn, Đường Khuyết dù có cố gắng an ủi thế nào cũng vô ích.
Nhạc Tương Nam sắc mặt tối sầm, vừa định nói chuyện thì Từ Thiếu Liệt đã hành động trước, quỳ xuống cạnh A Phúc, dỗ dành: "A Phúc đừng khóc nữa, xem chú Từ mang gì đến cho con nè."
Từ Thiếu Liệt vừa nói vừa lấy từ trong túi nhựa trên ghế sofa ra hết thứ này đến thứ khác, sô cô la, thạch, bánh quy... đều là những món yêu thích của A Phúc.
Mắt cậu nhóc sáng lên, tuy vẫn đang ăn vạ nhưng lại liếc trộm Đường Khuyết, thấy cậu không có ý phản đối, nhóc lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi nhảy tung tăng về phía đồ ăn vặt. Chú Từ tuy không đẹp trai bằng chú Nhạc nhưng chú ấy vẫn là một người rất tốt.
A, sao biến mất hết rồi? A Phúc dụi mắt, tại sao sô cô la biến mất ngay khi nhóc ta vồ tới? Đợi đã, thạch rồi cả bánh quy cũng …
"Chú Nhạc, đó là đồ ăn của con mà!" A Phúc giận dữ nhìn Nhạc Tương Nam đang cất từng món đi, đáng tiếc chẳng có sự uy hϊếp nào cả.
"Quên rồi à? Nhóc cần giảm cân." Nhạc Tương Nam cất đồ vào túi nhựa, đưa lại cho Từ Thiếu Liệt, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, đứa nhỏ nhà tôi không ăn vặt nhiều."
“Con không muốn giảm cân đâu.” A Phúc bĩu môi, kéo kéo ống quần Đường Khuyết, “Ba ơi, A Phúc không béo chút nào.”
"Ừ, không béo chút nào." Đường Khuyết cười nhìn bé, chuyện ăn vặt cậu hùa theo Nhạc Tương Nam: "Con chỉ hơi mập hơn một chút thôi."
A Phúc lại bị đâm một nhát, nắm chặt áo rồi nhìn bụng mình, bụng bụng giống như một quả dưa hấu nhỏ, đặc biệt là rốn y như cuốn dưa. Nhưng mà, nhóc cũng chưa mập đến mức không thể ăn đồ ăn vặt đúng không?
“Nếu cứ béo lên, Lộ Lộ sẽ không thích con nữa đâu.” Nhạc Tương Nam tùy tiện nói bâng quơ.
Đòn chí mạng! Cái miệng nhỏ của A Phúc mấp máy, nghĩ đến Lộ Lộ dễ thương, lại liếc nhìn cái túi nhựa trong tay Nhạc Tương Nam, cuối cùng nhắm mắt lại đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình, “Con sẽ không bao giờ ăn đồ ăn vặt nữa đâu!"
Trong mắt Nhạc Tương Nam cuối cùng cũng hiện lên hài lòng, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên khen một câu: “Ngoan quá.” Ngày thường chú đối tốt với nhóc, cuối cùng cũng không uổng phí mà.
Từ Thiếu Liệt chỉ có thể âm thầm cười khổ, vốn muốn lấy lòng A Phúc nhưng không ngờ Nhạc Tương Nam lại phản công được, xem ra biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Thất bại này đã truyền cảm hứng cho Từ Thiếu Liệt, hắn không tin lần này lại sai đối tượng, dù sao hắn cũng là bạn thân Đường Khuyết - Từ Thiếu Liệt lạc quan xem nhẹ hai chữ trước đó.
Tuy nhiên, A Phúc lại rầu rĩ không vui, làm nũng với Đường Khuyết: “Ba ba, bữa sáng con muốn ăn bánh trứng và nước cam chứ không phải sữa.” Đường Khuyết mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người.
Đường Khuyết gật đầu đồng ý: “Được, ba làm cho con.” Uống sữa mỗi ngày dễ gây ngán, huống chi A Phúc vốn cũng không thích uống, nên thỉnh thoảng Đường Khuyết cho nhóc một ly nước cam.
A Phúc hạnh phúc trèo lên sofa chờ bữa sáng. Quả nhiên, ba ba là nhất, dù có yêu cầu gì ba ba cũng sẽ không bao giờ từ chối. Ngược lại, tất chuyện xấu nhóc đều đổ lỗi cho Nhạc Tương Nam, cho dù Đường Khuyết có làm gì không tốt thì nhất định là tại bị chú Nhạc xúi!
Nhạc Tương Nam vô thức cau mày, A Phúc quá thích làm nũng, xem ra anh cần phải chú trọng mặt này hơn.
"A Liệt, cậu ăn gì để tớ nấu." Đường Khuyết đã lâu không gặp Từ Thiếu Liệt kể từ lần đó đồng ý cân nhắc, nhưng cậu vẫn cố gắng đối xử với hắn như một người bạn bình thường .
Từ Thiếu Liệt đáp lại: "Ồ, vậy Nhạc Tương Nam ăn gì?"
“Mì bò, mỗi ngày đều như vậy.” Nhạc Tương Nam hào phóng chia sẻ bí quyết, “Đường Khuyết biết một tiệm bán thịt bò ngon.”
Từ Thiếu Liệt cảm xúc lẫn lộn, nuốt xuống đắng chát, hắn mỉm cười nói: "Thật sao? Vậy tôi nhất định sẽ thử một lần."
Ngày ngày bọn họ đều sinh hoạt như vậy sao? Cùng nhau chỉ dạy A Phúc, sau đó Đường Khuyết nấu ăn rồi ba người quay quần dùng bữa như một gia đình bình thường, cùng nhau chia sẻ chuyện thường ngày. Từ Thiếu Liệt đột nhiên cảm thấy mình không có cơ hội chiến thắng, nếu cuối cùng thật sự thua, hắn sẽ không thua Nhạc Tương Nam mà là thua bầu không khí mập mờ ấm áp giữa hai người.
Đường Khuyết hoàn toàn không chú ý đến sự trầm tĩnh của Từ Thiếu Liệt, vui vẻ chạy vào bếp tiếp tục nấu bữa sáng, hôm nay là chủ nhật, cậu và Nhạc Tương Nam đã hứa với A Phúc hôm nay sẽ đưa bé đi sở thú.
Sau khi bóng dáng Đường Khuyết rời khỏi phòng khách, Từ Thiếu Liệt nhìn Nhạc Tương Nam nói: "Anh cố ý." Giọng điệu của hắn là khẳng định mà không phải chất vấn, lộ ra biểu cảm khó chịu nhất.
Nhạc Tương Nam không thèm nhìn sang, chỉ chú ý tới A Phúc đang nằm trên ghế sofa tự tiêu khiển, cẩn thận không để nhóc con bị ngã: “Anh nghĩ thế nào cũng được.” Anh là người hẹp hòi, không có ai khoe khoang trước mặt anh mà không bị đuổi về để trả thù.
A Phúc không hiểu họ đang nói gì, ngơ ngác nhìn lên, "Chú Nhạc ơi, chú Từ cũng đi sở thú với chúng ta ạ?"
“Cùng đi.” Lần này Từ Thiếu Liệt không đợi lên tiếng Nhạc Tương Nam đã cướp lời: “Chúng ta đi chung nhé.” Dù là sở thú hay khu vui chơi, hắn đều phải nắm bắt mọi cơ hội nếu không chỉ sợ hắn thật sự không còn cơ hội nữa.
Nhạc Tương Nam không nói gì, nếu muốn thì cứ đi cùng thôi, dù sao cũng không cản được, nhưng anh không đảm bảo trong sở thú sẽ xảy ra chuyện gì khiến hắn bị đã kích hay tổn thương đâu nha.
"Ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta đi xuất phát." Đường -quả nhân sâm- Khuyết không hề nhận ra mình đã trở thành mục tiêu cạnh tranh, chỉ cảm thấy ở cùng những người bạn và nhóc con A Phúc thật tuyệt, cậu dọn món lên còn mang theo ý cười.
A Phúc reo lên và chạy nhanh đến bàn ăn. Hai người đi chậm rãi phía sau nhìn nhau, Từ Thiếu Liệt nhướng mày, chúng ta tiếp tục tranh tài trong sở thú ?
Ai quan tâm chứ, đồ ngốc! Nhạc Tương Nam cong môi, sải bước về phía phòng ăn.