Sau khi kết quả được công bố, các bạn trong lớp thay phiên nhau bị các giáo viên chủ nhiệm kêu đến văn phòng tra khảo, không khí vô cùng căng thẳng áp lực, ai cũng sợ đến lượt mình. Mãi đến chiều thứ Sáu, gần cuối tuần, bầu không khí mới trở nên tích cực hơn một chút.
"Ngày mai ra ngoài chơi đi?" Mới sáng nay, Khương Duy vừa mới bị giáo viên tiếng Anh mắng vì bài thi điểm kém, lúc này đã đầy máu sống lại, "Đối diện Slow Joy Time vừa mới khai trương mật thất thám hiểm, mai và hai ngày tới sẽ hoạt động trong thời gian giới hạn, một người mới mười đồng!"
*Slow Joy Time: thật ra cũng chẳng biết là gì chắc là một địa điểm nào đó TvT, thấy dịch ra có vẻ hợp lí nên để thế luôn. (nguyên raw: 慢悦时光对面新开了家密室探险
)"Được rồi." Lâm Dược tích cực hưởng ứng, quay đầu hỏi Thịnh Ý, "Cùng bàn, đi chứ?"
Hắn biết Thịnh Ý lần thi này phát huy không tốt, nhiều lần bị các giáo viên các môn "lâm hạnh", phê bình không ít, nhân cơ hội này để đi ra ngoài thư giãn thả lỏng. Thịnh Ý đang nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để tiếp xúc với ai đó, lập tức quay đầu lại vẻ mặt chờ mong đưa ra lời mời: "Ngày mai cùng nhau ra ngoài chơi không? Mật thất thám hiểm, Lâm Dược Khương Vĩ bọn họ đều đi."
*Lâm hạnh: thị tẩm =)).Ai ngờ Lục Kiêu liền từ chối: "Không được, có việc. "
Sắc mặt Thịnh Ý lập tức suy sụp: "Có chuyện gì a? Hôm khác làm không được sao? "
Nhìn sắc mặt Lục Kiêu, hiển nhiên không được.
Thịnh Ý thất vọng, bĩu môi, quay người lại nói với Lâm Dược: "Chúng ta đi, không dẫn cậu ta đi."
Lâm Dược chứng kiến hết thảy: "..."
Cùng bàn, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, người bị từ chối không thương tiếc hình như là cậu.
Lâm Dược lại hẹn thêm Viên Mãn, Ôn Hinh và Hoàng Phượng Kiều, mấy người bọn họ bình thường rất hay chơi với nhau. Mọi người hẹn gặp nhau tại Slow Joy Time lúc 9 giờ sáng cuối tuần, sau đó tan học từng người trở về nhà.
Đang lúc cậu suy nghĩ lung tung, Viên Mãn đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ "Hả" một tiếng: "Bên ngoài có phải Lục Kiêu không? "
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn.
Khung cảnh xung quanh Slow Joy Time rất đẹp, hai bên cửa đều là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, thuận tiện cho khách hàng vừa ăn uống vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh đường phố bên ngoài. Quan trọng là bọn họ đang ngồi bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng bên đường cách đó mười mét, một nam sinh cao lớn mặc áo phông đen và quần jean xanh đang đứng.
"Thật sự là Lục ca." Lâm Dược nói, "Bất quá hôm qua cậu ta nói bận, thế nào lại ở đây a? "
Không cần đợi lâu, bọn họ liền có câu trả lời.
Chỉ thấy phía đông có một nữ nhân đi tới, ước chừng khoảng 25 26 tuổi, tóc xoăn dài, kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, váy hai dây màu đen kết hợp với tất đen và giày cao gót, ăn mặc vừa gợi cảm lại vừa nóng bỏng.
Nhận thấy có người tới, Lục Kiêu nghiêng đầu vẫy tay với người phụ nữ. Nữ nhân rõ ràng bước nhanh hơn, đi tới trước mặt Lục Kiêu, tháo kính râm trên mặt ra lộ ra một nụ cười tươi sáng với hắn.
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó cùng nhau đi về phía bên kia đường.
Mấy tiểu đồng bọn trong Slow Joy Time đã nhìn đến ngây người.
"Cái, cái tình huống gì đây..." Khương Vĩ kinh ngạc đến không nỗi nói lấp, "Mỹ nhân kia là ai!!! "
"Chuyện hôm qua cậu ấy nói..." Lâm Dược nuốt nước miếng, "Không phải là hẹn, mà là hẹn hò. "
Bọn họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cảm thấy rằng bọn họ có thể đã phát hiện ra một bí mật lớn.
"Tôi vốn cho rằng Triệu Sắc công khai thổ lộ đàn em đã đủ kinh người rồi." Hoàng Phượng Kiều hai mắt phát sáng lên, "Không nghĩ tới hiện thực so với tưởng tượng còn kích động hơn! "
Dù Lục Kiêu trông có trưởng thành đến đâu, cậu ấy vẫn chưa mười tám, nhưng chị gái xinh đẹp này nhìn thế nào cũng 25 26 rồi, má ơi, bảy tuổi chênh lệch tuổi tác, Lục Kiêu cư nhiên chơi kí©h thí©ɧ như vậy sao!
Mọi người kinh hồn tám đảng mơ mơ màng màng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "Két——" chân ghế cùng mặt đất ma sát phát ra một tiếng chói tai.
Vài người quay lại nhìn, thấy ánh mắt Thịnh Ý gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng lục Kiêu và nữ nhân thần bí ngoài cửa sổ đang đi ngày càng xa, mạnh mẽ kéo ghế ngồi đứng lên, hùng hổ đi về phía trước.
Lâm Dược vội vàng hét lên: "Cùng bàn, đi làm gì a? "
Thịnh Ý cũng không quay đầu lại, chỉ một bóng lưng đã không hiểu sao lại có loại ý tứ nghiến răng nghiến lợi:
"Bắt gian!"
Đám người Lâm Dược nhìn nhau, cũng không muốn bỏ qua drama khổng lồ này, ngay lập tức đi theo.
Đây đều là lần đầu tiên bọn họ chơi trò theo dõi, trong lòng vừa khẩn trương vừa phấn khích, động tác không quen thuộc lại vụng về bị Lục Kiêu và cô gái thần bí bỏ xa phía sau, đi theo bọn họ qua hai con phố đi bộ, sau đó trơ mắt nhìn hai người đi về phía một khách sạn cao cấp.
Mọi người: "!!!!! "
"Thanh thiên bạch nhật, trời đất minh bạch." Khương Duy miệng há sắp thành cái muôi, "Cái này, cái này......"
"Đừng nghĩ bậy bạ," Lâm Dược bình tĩnh nói, hắn cảm thấy Lục Kiêu không phải loại người như vậy, "Có thể bọn họ tới nơi này chính là vì ăn cơm mà thôi..."
Nhưng lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy mỹ nhân kia đột nhiên vươn cánh tay ra, như con chim nhỏ dựa vào người kéo cánh tay Lục Kiêu, thân mật dán cùng một chỗ với hắn.
Lục Kiêu không phản ứng, ngầm đồng ý với hành vi của cô.
Mọi người: "..."
Lần này tất cả mọi người nói không nên lời, trong đầu đều là hai chữ "vl".
"Vl." Lâm Dược hít một hơi khí lạnh, thấp giọng nói, "Lục ca sẽ không thật sự đến đây mướn phòng chứ..."
Khi nói, ánh mắt lơ đãng rơi xuống khuôn mặt của Thịnh Ý bên cạnh, đột nhiên sững cả người.
Thịnh Ý hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp đôi thân thiết phía trước, hàm răng cắn chặt, vành mắt đã đỏ lên.
_____________________
có thấy mình viết sai tên thì cmt lại nhe TvT