Không biết có phải vì trước đây Đường Cảnh Ý xuyên không qua lại quá nhiều hay không mà hắn cũng dần trở thành thể chất hay mơ, đôi khi ngay cả giấc ngủ trưa ngắn ngủi nửa tiếng một tiếng cũng có thể mơ rất lâu.
Hôm nay, hắn lại mơ một giấc mơ dài, mơ thấy lúc hắn và Cố Vân Thâm ở bên nhau.
Nghe nói có người mơ theo góc nhìn thứ nhất của chính mình, có người lại là góc nhìn thứ ba của người ngoài cuộc, mà Đường Cảnh Ý chính là người sau. Hắn đứng trong phòng khách, nhìn Nguyễn Đường ôm một chú mèo nhỏ nhặt được, tức giận đối đầu với Cố Vân Thâm.
Lúc đó Nguyễn Đường đang thực tập tốt nghiệp, là năm thứ ba hắn quen với Cố Vân Thâm, mới sống chung được nửa năm. Hắn nhặt được một chú mèo hoang nhỏ dưới tầng, là một chú mèo tam thể lông dài đáng yêu. Lúc này vừa mới qua Tết, trời vẫn rất lạnh. Mèo mẹ bị chết cóng ở bên ngoài, cả đàn mèo con cũng chết rải rác, chỉ còn một con này còn sống, Nguyễn Đường liền nhặt nó về.
Lúc đầu Cố Vân Thâm không phản đối, bọn họ cùng nhau sưởi ấm cho mèo con, cho nó uống sữa bột dành cho thú cưng, nuôi nó vượt qua giai đoạn mèo con nguy hiểm. Nhưng khi Nguyễn Đường nói muốn nuôi nó lâu dài thì Cố Vân Thâm lại không đồng ý.
Anh nói: "Chúng ta đều bận rộn công việc, làm sao chăm sóc tốt được."
"Nếu em thích thú cưng, chúng ta đi mua một chú chó, vừa dễ nuôi vừa thân thiện."
[Bởi vì bạch nguyệt quang của anh ta thích chó và bị dị ứng lông mèo.]
Đường Cảnh Ý nôn nóng tiết lộ cho Nguyễn Đường trong mơ.
Tất nhiên, Nguyễn Đường cũng không cần được tiết lộ, hắn biết nội tình, vì vậy liền mở to mắt, rất khó hiểu: "Đều là thú cưng, em thích mèo, tại sao phải nuôi chó?"
Cố Vân Thâm nhất thời câm nín.
Anh che giấu đi, tiến lên ôm lấy Nguyễn Đường, xoa xoa đầu hắn, nói: "Đừng nuôi mèo, nghe lời."
Cố Vân Thâm hơn Nguyễn Đường vài tuổi, tính tình anh cũng không tốt nhưng nghĩ đến Nguyễn Đường nhỏ hơn mình, anh cũng coi hắn như trẻ con mà dỗ dành. Thái độ thì đầy đủ nhưng không đủ chân thành.
Nguyễn Đường không hài lòng với sự qua loa của anh, đẩy anh ra, giọng nói tủi thân run rẩy: "Tại sao không cho nuôi? Cố Vân Thâm, dạo này anh cứ kỳ lạ thế nào ấy?"
Giống như Đường Cảnh Ý nghĩ, thế thân cũng giống như một viên kẹo bị vỡ, ngậm trong miệng nhưng chỗ vỡ đó cứ làm lưỡi đau nhói. Vì vậy, Cố Vân Thâm cố gắng làm phẳng chỗ vỡ đó, tạo lại cho viên kẹo một hình dạng như ý muốn.
Nhưng Nguyễn Đường lại không, hắn còn muốn làm cho chỗ vỡ đó càng lớn hơn, cứa mạnh vào lưỡi anh.
"Được, em tự nuôi."
Hắn tức giận ôm mèo quay về phòng, lấy vali ra sắp xếp đồ đạc.
"Đường Đường." Cố Vân Thâm vội vàng đi vào, giữ chặt tay hắn đang mở vali: "Được rồi, đừng giận dỗi nữa, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao em còn phải dọn ra ngoài?" Anh nhìn Nguyễn Đường, cau mày.
"Chuyện nhỏ sao?" Nguyễn Đường dùng sức gạt tay anh ra: "Anh nói xem, chuyện gì mới là chuyện lớn?"
"Anh luôn dỗ dành em, quản thúc em, cái này không được, cái kia không cho." Hắn nắm chặt tay, tức giận đến nỗi mắt đỏ hoe: "Cố Vân Thâm, em không phải người đất sét, không phải anh muốn nặn thành hình gì cũng được! Chuyện này coi như là chuyện lớn đi, em muốn anh coi em là một người độc lập, đừng luôn bảo em cái gì nên thích cái gì không nên thích, chuyện này chắc là chuyện lớn chứ?!"