"Không không, không cần đâu." Cố Vân Thâm nói nhanh, cố gắng chống giường ngồi dậy: "Bên ngoài--" anh nhìn quanh phòng bệnh: "Bên ngoài còn ai không?"
Đường Kính trả lời: "Trợ lý Vương vừa mới về."
"Không phải, không phải Trợ lý Vương, là..."
Đường Cảnh Ý nhìn Cố Vân Thâm, đôi môi khô khốc tái nhợt của anh hơi hé mở, Đường Kính cũng quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
"Là bạn trai tôi." Cố Vân Thâm nói: "Mặc áo hoodie màu xanh đậm có in hình con gấu, lúc cậu đến có nhìn thấy cậu ấy không?"
Sắc mặt anh có chút lo lắng, Đường Kính ồ lên một tiếng, trêu chọc với vẻ mặt tinh quái nhưng Đường Cảnh Ý lại không nghe rõ họ nói gì, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi âm thanh đều trở nên trầm đυ.c xa xăm, sau đó là tiếng la hét ầm ĩ của Hứa Hâm Gia.
"Á á á dậy đi dậy đi Tiểu Cảnh!!!"
"Cái đồng hồ báo thức hình người Phó Sơ Tế đó không có ở đây chúng ta đều ngủ quên rồi á á á!!!"
Đường Cảnh Ý: "!!!"
Hắn sợ hãi lập tức lật người ngồi dậy, không kịp để ý gì nữa, vội vàng xuống giường rửa mặt. Cuối cùng cũng chạy vào lớp trước khi chuông reo, Phó Sơ Tế đã giữ chỗ cho hắn.
Hứa Hâm Gia và bạn gái ngồi ở hàng sau, Đường Cảnh Ý kéo cặp sách ngồi phịch xuống cạnh Phó Sơ Tế. Hôm nay hắn dậy muộn, cũng không kịp pha cà phê mua đồ ăn sáng, không ăn gì cả.
Phó Sơ Tế đẩy tới một túi nhựa nhỏ, bên trong có một hộp sữa sô cô la, một quả trứng trà và một miếng xôi nếp.
Đường Cảnh Ý: "Hả?"
"Lúc tớ đến thấy các cậu vẫn chưa đến, biết là ngủ quên rồi." Phó Sơ Tế nói: "Lúc đó vẫn chưa vào học nên tớ đến căng tin mua đồ ăn sáng cho cậu."
Đường Cảnh Ý thở dài, lấy sách giáo khoa của Phó Sơ Tế trong cặp ra đưa cho cậu, vẻ mặt may mắn: "May quá may quá, tối qua tớ đã lấy sách cho cậu rồi, không phụ lòng bữa sáng của cậu."
Phó Sơ Tế nhếch khóe miệng, nhận lấy sách giáo khoa từ tay Đường Cảnh Ý.
Cuộc sống của một sinh viên không biết thanh tịnh hơn cuộc sống trước đây của Đường Cảnh Ý bao nhiêu lần, đôi khi hắn ngồi trong lớp học, tắm nắng, nghe tiếng giảng bài líu lo của giáo viên, trong khoảnh khắc mơ hồ như thể thực sự đã trở về cuộc sống nghỉ hưu mà hắn vẫn luôn mong đợi. Nhàn nhã tự tại, tự hưởng thú vui.
Nhưng khi hắn bị bánh răng của cốt truyện đẩy về phía trước thì đột nhiên như thể bị một bàn tay vô hình nào đó kéo phắt về thế giới thực, nói với hắn rằng, hắn vẫn chưa thể thả lỏng.
Nếu nói trường học có chỗ nào không tốt thì đó là căng tin quá nghèo nàn. Hôm nay Đường Cảnh Ý không muốn ăn ở căng tin, đồ ăn ngoài lại ngán ngẩm, dứt khoát lấy xe đạp điện, đến McDonald"s ngoài trường ăn hamburger.
McDonald"s cách trường không xa, dừng xe đạp điện ở đầu phố sinh viên, đi qua phố sinh viên, rồi qua một đường hầm là đến nơi.
Đường Cảnh Ý vừa nghe nhạc vừa đi xuống cầu thang, đường hầm quá dài, đi xuống được nửa cầu thang đã có một luồng khí lạnh ập vào mặt. Thêm vào đó, đèn đường trong đường hầm không nhiều nên sinh viên qua lại cũng ít, rất yên tĩnh.
Nhưng không ngờ, hắn vừa đi hết cầu thang, đi qua khúc quanh thì thấy phía trước có một đám người vây quanh, sắc mặt mỗi người đều không tốt, còn người ở giữa kia... Phó Sơ Tế?
Đường Cảnh Ý hơi cau mày, hắn chậm rãi bước đi vừa quan sát, những người đó đều mặc áo phông đen, trông giống như đồng phục. Thân hình từng người cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn, nhìn là biết không phải côn đồ đầu đường xó chợ bình thường.
Hắn tháo tai nghe ra, hét lên: "Phó Sơ Tế!" Sau đó nhanh chân đi tới.
Những người mặc áo phông đen lập tức quay đầu nhìn lại, Đường Cảnh Ý để ý thấy trên ngực áo của họ đều in một ngôi sao sáu cánh màu bạc nhỏ, trông quen quen nhưng lại không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.