- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rơi Vào Trong Tay Em
- Chương 7
Rơi Vào Trong Tay Em
Chương 7
Khương Từ không có nghe theo mẹ an bài, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng cô liền xách theo hành lý ra cửa, bắt xe đến sân bay, bắt chuyến bay cùng ngày sớm nhất trở về Dung Thành. Mẹ gọi điện thoại cho cô, nà rõ ràng có chút tức giận, nói: “Con cứ buộc phải đi, cũng nên cùng mẹ nói một tiếng. Trời lạnh như vậy, mẹ cũng phải lấy xe riêng đưa con đi.”
Nghe được mẹ nói, uỷ khuất cùng khổ sở của Khương Từ tối hôm qua trong nháy mắt liền tiêu tán rất nhiều, cô nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, con bắt xe đến đây.”
Chu Vân tối hôm qua lại làm sao ngủ được, bà đứng trên ban công phòng ngủ, giơ tay lau nước mắt, đi theo mới hỏi: “Mấy giờ bay?”
Khương Từ nói: “9 giờ rưỡi, đã soát vé.”
Chu Vân dặn dò nói: “Chú ý an toàn, về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ.”
Khương Từ khẽ cười cười, nói: “Được.”
Tạm dừng, lại nói: “Mẹ năm mới vui vẻ.”
Chu Vân mỉm cười rơi lệ, bà giơ tay lau sạch nước mắt, nói: “Đã biết,lúc về đến gọi điện cho mẹ, mẹ đến sân bay tới đón con.”
“Được.”
Khương Từ ngồi hai giờ bay đến Dung Thành, lúc sau lại ngồi trên tàu cao tốc một tiếng về huyện Thanh Dương.
Xuống tàu cao tốc, lại đi đường dài đến trạm xe, bắt xe buýt về thôn.
Trên đường năm nhiều giờ xóc nảy, đến thôn Liên Hương đã là buổi chiều 3 giờ.
Khương Từ nhìn qua cửa sổ xe nhìn đến quê nhà quen thuộc, kia một khắc, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần nhẹ nhàng, liền mệt mỏi lặn lội đường xa đều tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Xe đi thêm một đoạn trong chốc lát, dừng ở bên cạnh bến thôn Liên Hương, Khương Từ từ cách cửa sổ xe nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Bà nội đứng ở cửa thôn, đang cố gắng mà nhìn xung quanh. Cô nhìn bà nội, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Chờ đến xe dừng hẳn, cô lập tức cởi bỏ đai an toàn, gấp không chờ nổi mà xách theo rương hành lý xuống xe. Bà nội Khương đang ở dưới xe trong đám người tìm cháu gái, bà hiện giờ tuổi càng thêm lớn, đôi mắt cũng không tốt lắm, còn không có nhìn thật người, nhưng thật ra trước hết nghe thấy thanh âm.
“Bà nội !”
Bà nội Khương nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Khương Từ đã chạy tới trước mặt bà, giang hai cánh tay ôm bà nội thật chặt. Bà nội cao hứng đến không khép miệng được, đôi tay gắt gao mà ôm lấy cháu gái.Bà sờ sờ lưng cháu gái, đau lòng mà nói: “Như thế nào gầy đi nhiều như vậy, từ phía sau lưng vuốt đều là xương cốt.”
Lại giơ tay sờ sờ mặt cháu gái, nhíu lại hai mày, nói: “Mặt cũng gầy một ít.”
Khương Từ mi mắt cong cong mà cười nói: “Nào có. Con mấy ngày hôm trước còn cân, một chút cũng không nhẹ đi, cùng trước kia giống nhau, khỏe mạnh lắm.”
Cô một tay kéo hành Lý, một tay kéo bà nội đi vào trong thôn, vui vẻ mà nói: “Bà nội, chúng ta đi về trước, vừa đi vừa nói chuyện.”
“Ai.”
Khương Từ đã lâu không trở về, bà cháu hai người nói mãi không hết truyện, giữa trưa, Khương Từ ngồi xổm trước bếp, giúp đỡ bà nội nhóm lửa nấu cơm. Bà một bên xắt rau một bên còn chê cười cô, “Con cái nha đầu này, hiện tại ở trong thành phố lâu rồi, còn nhớ nhóm lửa như nào không?”
Khương Từ nói: “Kia đương nhiên, con cũng sẽ không quên.”Bà nội nghe nói đến đầy mặt tươi cười. Giữa trưa cơm nước xong, buổi chiều Khương Từ liền bồi bà nội cùng nhau lên núi hoá vàng mã tổ tiên, đốt giấy xong, hai người mới tay khoác tay mà chậm rãi xuống núi.
Lúc xuống núi, bà hỏi cô, ở bên kia sinh hoạt thế nào, ở trong nhà kia có người khi dễ cô không? Khương Từ có một chút khổ sở, nhưng cô một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, vui vẻ mà cùng bà nói: “Đương nhiên là không có, mọi người đều đối với con rất tốt.” Bà nội nghe vậy yên tâm, vui mừng mà nói: “Vậy là tốt rồi. Con vừa đi, bà liền vẫn luôn lo lắng, con tới bên kia sẽ không quen, dù sao cũng là ở trong nhà người ta, cũng không biết người khác có nể mặt con không.”
Khương Từ cười nói: “Nào có, bà đừng lo lắng.”
“Nhưng thật ra bà, lúc con không ở nhà, ngàn vạn phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Bà nói: “Con yên tâm đi, sức khoẻ bà rất tốt. Chính con ở bên ngoài đi học, phải chăm sóc bản thân, đừng quá mệt, cũng đừng lo lắng bà, bà tự biết quan tâm bản thân.”
Nói, còn nói giỡn mà vỗ vỗ tay cháu gái, cười nói: “Bà còn chưa có được cháu gái báo đáp đâu.”
Khương Từ vui vẻ nói: “Đó là đương nhiên, sáu tháng cuối năm cháu sẽ thi đại học, lại qua mấy năm đại học tốt nghiệp, con liền nỗ lực kiếm tiền mua phòng, đem bà kế đó sống cùng cháu.”
Bà cười nói: “Kia đến lúc đó cháu nếu là có bạn trai, bà đi theo không có tiện.”
Khương Từ lại đứng đắn nói: “Cháu mới không có bạn trai, cháu cũng không kết hôn, cháu cả đời đều ở bên cạnh bà.”
Bà lại lắc đầu, nói: “Là con gái sao có thể không kết hôn, cháu đừng để hôn nhân của ba mẹ cháu thất bại ảnh hưởng, trên đời này vẫn là có người tốt.”
Khương Từ không cùng bà nội cãi lại.
Cô không tin tình yêu, cũng không tin đàn ông, càng không tin có tình yêu tốt sẽ rơi xuống trên người.
Khương Từ ở trong nhà bồi bà nội suốt một tuần, mãi cho đến buổi tối trước lớp học bổ túc nhập học một ngày mới trở về.
Một năm cấp ba trôi qua thật sự nhanh, thời gian qua mau, chớp mắt liền đi qua.
Lúc thi đại học, cô trở lại hộ tịch Dung Thành thi. Sau khi kiểm tra kết thúc, cô cùng các bạn học lúc trước cùng nhau ăn bữa cơm, ăn xong liền trở lại thôn Liên Hương, ở trong nhà bồi bà nội non nửa tháng, mãi cho đến trước khi có kết quả thi đại học mới trở lại Bắc Thành.
Ngày có kết quả hôm đó, cô kỳ thật thực bình tĩnh, rốt cuộc cô biết chính mình thi như thế nào, đại khái có thể đánh giá điểm.
Nhưng thật ra mẹ thực khẩn trương, sáng sớm liền ngồi ở trước máy tính, chờ thời gian vừa đến, liền lập tức giúp cô đăng nhập đi vào.
Bất quá tra lúc tra kết quả mạng bị sập, cho dù internet trong nhà rất mạnh cũng load lại rất nhiều lần mới rốt cuộc đăng nhập được.
Khương Từ nhìn thoáng qua điểm, cùng điểm cô dự đoán chỉ kém bốn năm phần.
Mẹ nhìn đến điểm cô, cao hứng đến gắt gao giữ chặt tay cô, kiêu ngạo mà nói: “Mẹ liền biết Tiểu Từ nhà chúng ta tuỳ tiện cũng có thể vào mấy trường đại học nằm top trong nước.”
Bà cười hỏi: “Nói nói, con muốn phần thưởng đỗ đại học là gì? Muốn đi du lịch, hay là muốn đi điên cuồng mua sắm?”
Khương Từ cười cười, nói: “Không cần, con không có gì muốn cả.”
Khương Từ xác thật không có muốn thứ gì.
Thi đại học xong, cô liền thề sẽ không xin một đồng nào trong nhà.
Vì thế mùa hè này thi đại học kết thúc, cô tự tìm mấy việc làm trong hè, tính tự kiếm đủ tiền học với sinh hoạt phí.
Ngày đó buổi tối, Lục Thành ăn sinh nhật, ở trong quán bar của Nam Kinh.
Rượu đều uống lên ba vòng, Thẩm Thính Nam, tôn đại Phật này mới cuối cùng xách theo tây trang khoan thai tới muộn. Lục Thành nhìn thấy Thẩm Thính Nam cuối cùng cũng xuất hiện, hướng bên cạnh dịch vị trí nhường cho anh, nói: “Tao còn tưởng rằng mày đêm nay không tới. Mày là người bận rộn, gần đây muốn cùng mày uống rượu cũng không được.”
Thẩm Thính Nam ngồi xuống, đem áo khoác trong tay tuỳ tiện vắt lên tay vịn sô pha.
Anh một tay khui một chai bia, ngửa đầu uống một ngụm giải khát, lúc sau mới lên tiếng, “Nãy có cái xã giao, vừa mới kết thúc.”
Lục Thành hỏi: “Tân Trạch thu mua hạng mục kia?”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng. Anh từ bao thuốc rút ra điếu thuốc, cắn ở giữa môi, từ túi quần lấy ra bật lửa châm lửa.
Anh gần đây việc nhiều, bận đến cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, mệt mỏi thật sự.
Anh hút xong nửa điếu thuốc nâng cao tinh thần, hỏi Lục Thành, “Mày bên này khi nào kết thúc?”
Lục Thành nói: “Còn sớm, lúc này mới 10 giờ.”
Nhìn Thẩm Thính Nam, lại nói: “Nửa giờ nữa đi nhà tao chơi mạt chược, đi không?”
Thẩm Thính Nam đem điếu thuốc còn một nửa trong tay vê tiến gạt tàn thuốc, có điểm mệt mỏi mà nói: “Không đi, tao chốc nữa về trước.”
Anh vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc. Anh không khỏi hơi nâng mi, theo bản năng hướng bên cạnh nhìn lại.
Cách bọn họ không xa một cái bàn, một người mặc áo sơ mi trắng, cô gái mặc cái váy đen dài tới đầu gối trùm qua mông, đang rót rượu, trong miệng thuần thục mà giới thiệu các loại rượu giá cả cùng hương vị, ngữ khí có điểm lấy lòng mà nói: “Tiên sinh, chúng tôi đêm nay đang khuyến mại cho rượu này, mua một chai tặng một chai, thực có lời. Hơn nữa chúng tôi bán rượu này cũng tốt, nếu không tôi mở một chai cho ngài nếm thử?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rơi Vào Trong Tay Em
- Chương 7