Rốt cuộc tiền đi đến trường cũng không có, cô ngượng ngùng hỏi xin mẹ tiền.
Sau khi trường học khai giảng, Khương Từ liền đem tâm tư đều đặt ở trên học tập.
Bắc Thành tuy rằng cùng Dung Thành dùng cùng một giáo trình, nhưng tiến độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, cô khóa sau cần học thêm rất nhiều thời gian mới có thể theo kịp.
Hôm đó là thứ bảy, sáng sớm cô đã dậy, ăn xong bữa sáng liền ngồi đến bàn học bắt đầu học tập.
Một khi học chính là cả ngày, bảy tám tiếng đồng hồ cũng chưa cử động một chút.
Thẳng đến khi bởi vì ngồi học quá lâu dẫn tới eo đau, cô mới rốt cuộc từ ghế đứng dậy, đi xuống lầu, muốn đi dạo trong sân hít thở chút không khí.
Hai ngày này mẹ cùng chú Thẩm ra ngoài nghỉ phép, Thẩm Thính Nam cũng tựa hồ đi công tác còn chưa có trở về, trong lúc nhất thời trong nhà trừ bỏ quản gia người hầu, cũng chỉ có một mình cô.
Trong lúc không có ai, cô rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.
Thời tiết hôm đấy cũng rất đẹp, cô dọc theo hoa viên tản bộ hóng mát, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Cô một bên tản bộ một bên tranh thủ thời gian mà nhẩm học lịch sử.
Toàn bộ ý chính lịch sử của cấp ba , cô sớm đã học đến thuộc làu. Nhưng cô vẫn cứ không yên tâm, một khi có thời gian liền nhẩm đi nhẩm lại, bảo đảm mình sẽ không quên đi một ý nào.
Nhẩm xong một chương trọng điểm, cô lại bắt đầu nhẩm chính trị. Cô cũng không phát ra âm thanh, ở trong lòng yên lặng nhẩm bài.
Nhưng mà lại bởi vì nhẩm đến quá chuyên chú, chờ khi cô phục hồi tinh thần, đã không biết mình đã đi tới nơi nào.
Cô nhìn phong cảnh chung quanh xa lạ, không khỏi có chút mờ mịt.
Biệt thự Thẩm gia quá lớn, mà cô ngày thường phần lớn thời gian lại đều chỉ ở trong phòng ngủ, với bố cục biệt thự của Thẩm gia hoàn toàn không biết.
Giờ phút này đứng ở chỗ xa lạ, nhìn đến liếc mắt một cái không rõ đầu hoa viên kia, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Cô lập tức xoay người, muốn men theo lối cũ về. Nhưng cô vừa rồi vẫn luôn chuyên chú học lại, căn bản không nhớ rõ mình vừa nãy đi lối nào. Cô chỉ có thể dựa vào trực giác đi ra ngoài, ai biết càng đi càng xa, đi rất lâu đều không có trở về chỗ quen thuộc.
Mà liền ngay lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện.
Cô theo bản năng đi tới hướng thanh âm truyền đến xem qua, cách một khoảng cách không tính xa, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam nhàn tản mà ngồi ở trên ghế dài dưới tán cây hút thuốc.Anh đang cùng bạn nói chuyện điện thoại, tư thái có chút lười biếng, trong tay kẹp điếu thuốc hút một nửa, không biết phía bên kia nói gì đó, Thẩm Thính Nam nói: “Tao có thể có ý kiến gì? Một tiện nữ mang theo một tiện nữ nhỏ, nhìn một cái đều cảm thấy phiền chán.”
Anh kẹp giữa các ngón tay hút một nửa tiến gạt tàn thuốc, lười biếng mà nói: “Ba tao cũng là càng già càng hồ đồ, trước khi đem người rước về nhà cũng không điều tra rõ thân phận đối phương. Thông tin về người phụ nữ kia tùy tiện tra một cái liền rành mạch, cũng không biết ông ấy là thật không biết hay vẫn là không để bụng.” Người bạn bên kia không biết lại nói gì đó, Thẩm Thính Nam hạ giọng, chẳng hề để ý nói: “Cũng không phải chuyện của tao, dù sao lại cũng không moi đến tao.”
Khương Từ ngừng trốn ở sau một cái cây đại thụ cách Thẩm Thính Nam không xa.
Thẩm Thính Nam tuy rằng không có chỉ tên nói họ, nhưng cô nghe ra được, tiện nữ trong lời của Thẩm Thính Nam là cô cùng mẹ.Cô biết tất cả mọi người trong nhà này không chào đón các cô, nhưng chân chính nghe được người khác đánh giá các cô thẳng thắn như vậy, cảm thấy thẹn tâm vẫn là không khống chế được mà nảy lên tới, làm cô cả mặt đỏ bừng.
Có lẽ là trong tiềm thức cô đồng ý với đánh giá của Thẩm Thính Nam, cô rõ ràng biết mẹ cùng chú Thẩm ở bên nhau là bởi vì chú Thẩm giàu có và có địa vị, cô tự mình chột dạ, cho nên không thể đúng lý hợp tình mà giằng co với Thẩm Thính Nam.
Cô lúc này bỗng nhiên cảm nhận được, một người bị người khác nắm nhược điểm trong tay, thật sự rất khó ngẩng đầu lên làm người.
Cô không có để Thẩm Thính Nam phát hiện, xoay người lén lút rời đi.
Từ sau hôm đó, Khương Từ ở Thẩm gia càng thêm trầm mặc. Chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, cô đều chỉ ở trong phòng ngủ.
Mỗi ngày lúc ăn cơm, cô đều tận lực không ở dưới quá lâu. Mà chú Thẩm có khi sẽ kêu Thẩm Thính Nam qua đây cùng nhau ăn cơm, cứ hôm nào có Thẩm Thính Nam, cô tuyệt đối sẽ không xuống lầu. Tóm lại một khoảng thời gian rất lâu sau, chỉ cần trường hợp có Thẩm Thính Nam, cô đều tận lực tránh đi.
Cũng may thời gian Thẩm Thính Nam ở nhà cũng không nhiều lắm, hai người cũng không có cơ hội đối mặt.
Chiều hôm đó, Thẩm Thính Nam hẹn bạn nói chuyện ở quán cà phê.
Anh gần đây giấc ngủ không tốt lắm, khẩu vị cà phê thay đổi, miễn cưỡng uống hai ngụm liền không hề động. Anh lười biếng mà dựa vào sô pha, nghe bạn anh trình bày hạng mục.
Anh rũ mắt, bỗng nhiên phía sau có tiếng nói hấp dẫn lực chú ý của anh.
“Khương Từ ngu muốn chết, tao thừa dịp mọi người bắt lấy nó, đem vòng cổ nhét vào trong váy tường kép, nó cư nhiên cũng không phát hiện.”
“Bất quá cũng may mắn nó không phát hiện, Thẩm Tình nếu biết là tao cầm vòng cổ của cô ấy, có khi xé xác tao.”
Thẩm Thính Nam nghe đến đó, lông mi hơi hơi động. Anh nâng mắt lên, ánh mắt rơi xuống ly cà phê trên bàn, thần sắc chuyên chú, không biết suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Thẩm Thính Nam trở về nhà cũ một chuyến. Để quản gia đem video giám sát ở hậu hoa viên hôm đó mang đến cho anh xem.
Anh vào nhà tắm rửa trước một cái, mặc áo tắm dài màu đen ra tới, cầm lấy laptop ngồi trên sô pha, lúc này mới click mở video hôm đó xem. Video rất dài, quản gia không biết Thẩm Thính Nam cụ thể muốn đoạn nào, đem video giám sát của cả buổi chiều hôm đó đều gửi Thẩm Thính Nam. Thẩm Thính Nam trực tiếp kéo tới thời điểm buổi chiều hai giờ, đầu tiên là thấy được Khương Từ một mình đi tới bể bơi.
Cô đứng ở bên bể bơi, đại khái do dự trong chốc lát, mới ngồi xổm xuống, cởi ra giày vớ, sau đó khom người múc nước bể bơi rửa chân mình sạch sẽ, lúc sau mới đem hai chân thật cẩn thận mà bỏ vào bể bơi.
Thẩm Thính Nam thấy một màn như vậy, không tự giác mà hạ mi. Ánh mắt anh dừng ở trên mặt Khương Từ tạm dừng vài giây, lúc sau mới tiếp tục đem video kéo đến đoạn sau. Một lúc sau liền thấy mấy cô gái xuất hiện, Thẩm Tình cùng mấy cô gái xuất hiện ở bể bơi, anh nhìn thấy Thẩm Tình tháo vòng cổ đặt trên bàn trà, sau đó cầm áo tắm đi phòng bên cạnh thay quần áo. Mãi cho đến khi Thẩm Tình ra tới, cái vòng cổ kia đều vẫn còn luôn đặt ở trên bàn trà. Thẳng đến khi Thẩm Tình xuống nước, không biết phát sinh chuyện gì, cô bỗng nhiên lên bờ, ở trên bờ phun ra mấy ngụm nước, mấy cô gái kia vây qua đi.
Chính ngay lúc này, Dương Kỳ rất nhanh mà cầm lấy vòng cổ Thẩm Tình đặt trên bàn trà, nhét vào trong túi mình, sau đó làm như không có việc gì mà đi đến bên cạnh Thẩm Tình.
Thẩm Thính Nam đem video tua trở về lại nhìn một lần, anh lần này bật tiếng, lúc Dương Kỳ lấy vòng cổ của Thẩm Tình, Khương Từ đang cùng Thẩm Tình nói chuyện.Biểu tình cô bình tĩnh, trong giọng cũng nghe không ra ủy khuất, nhưng lời cô nói ra, lại làm Thẩm Thính Nam không tự giác mà cụp mi. Cô nói: “Tôi không có nấm chân.”
Nói xong, liền đem hai chân rửa lại thật sạch sẽ, trầm mặc mà đi vào giày vớ, sau đó một mình rời đi. Thẩm Thính Nam ánh mắt sâu xa mà nhìn cô, trong lòng thế nhưng dâng lên vài phần trắc ẩn. Anh đem video kéo đến đoạn sau, tiếp theo liền nhìn thấy Thẩm Tình phát hiện không thấy vòng cổ, đuổi theo cùng Khương Từ tranh chấp. Mấy nữ sinh bắt lấy cô không cho đi, liền trong lúc hỗn loạn này, anh rõ ràng mà thấy Dương Kỳ nhanh tay đem vòng cổ nhét vào trong túi váy Khương Từ. Xem đến đoạn này, Thẩm Thính Nam đem video ấn tạm dừng.
Anh đem notebook ném ra, từ trên bàn trà cầm lấy bao thuốc, từ bên trong rút ra điếu thuốc, cắn ở giữa môi châm lửa. Cuộc đời anh rất ít khi hối hận, tối nay lại rõ ràng chính xác vì thành kiến ngày đó đối Khương Từ cảm thấy hối hận. Anh từ video theo dõi nhìn Khương Từ, phát hiện cũng chỉ là một cô nương mẫn cảm cô độc, so với trong tưởng tượng của anh như hai người hoàn toàn khác nhau. Anh ngồi im một lúc, khép lại máy tính, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Tình bị Thẩm Thính Nam gọi tới công ty. Cô vô cùng cao hứng đi vào văn phòng Thẩm Thính Nam, hỏi: “Tứ ca, anh Lâm Viễn nói anh tìm em.” Thẩm Thính Nam ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, đầu cũng không nâng, chỉ nói: “Em xem máy tính trên bàn trà trước đi.” Thẩm Tình nghe vậy có chút không hiểu, cô đơn giản ngồi trên sô pha, click mở máy tính, còn không có kịp hỏi là cái gì, liền nhìn đến video theo dõi, Dương Kỳ nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, cầm đi vòng cổ cô đặt trên bàn, sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi. Thẩm Tình nhìn đến chỗ này, khϊếp sợ đến mở to hai mắt, cô vội vàng đem video kéo đến đoạn sau, nhìn thấy lúc các cô bắt lấy Khương Từ tranh chấp, Dương Kỳ sợ mọi chuyện bại lộ, nhanh tay mà đem vòng cổ nhét vào trong túi váy Khương Từ. Thẩm Tình xem xong video, tức giận đến mặt đổi trắng sang hồng, cô xách theo túi liền từ trên sô pha đứng lên, “Thì ra là tiện nhân Dương Kỳ! Để em tìm cô ta tính sổ!” Cô nói xong liền định đi ra ngoài, Thẩm Thính Nam gọi cô lại, “Đứng lại.”
Thẩm Tình thở phì phò mà dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam rốt cuộc từ trong đống văn kiện ngẩng đầu, ánh mắt anh sâu xa, nhìn Thẩm Tình, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: “Ân oán mấy đứa con gái tụi em anh mặc kệ, nhưng là em cùng Dương Kỳ phải cùng xin lỗi Khương Từ.”
Thẩm Tình nghe vậy cả kinh mở to hai mắt, kêu lên: “Tứ ca! Anh có lầm hay không, Anh bắt em xin lỗi Khương Từ? Em không làm!”Cô đường đường là một thiên kim tiểu thư, như thế nào có thể bắt cô đi xin lỗi?
Thẩm Thính Nam nhìn cô, thanh âm trầm thấp mà đầy uy nghiêm, “Anh không muốn nói lại lần thứ hai.” Thẩm gia là mấy đời đều là gia tộc lớn, hiện giờ tuy rằng chuyện đối ngoại vẫn là Thẩm Triết nắm quyền, nhưng quyền lực của tập đoàn Thẩm thị sớm đã nằm ở trong tay Thẩm Thính Nam. Bọn tiểu bối trong nhà đều sợ Thẩm Thính Nam, Thẩm Tình cũng không ngoại lệ. Giờ phút này bị Thẩm Thính Nam cảnh cáo, cô tức khắc không dám tùy hứng, thành thật mà gật đầu, không tình nguyện nói: “Đã biết.”
Buổi sáng hôm nay, Khương Từ ở hiệu sách gần trường mua mấy quyển tư liệu ôn tập, khi từ trong tiệm ra tới, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Tình bắt lấy Dương Kỳ hướng cô đi tới. Cô tự giác mà dừng lại bước chân, nhìn về phía các cô. Cô nhìn thấy trên mặt Dương Kỳ phảng phất có dấu bàn ta, có chút ngoài ý muốn, còn không có kịp hỏi các cô có chuyện gì, Thẩm Tình đã mở miệng, “Khương Từ! Tôi tới là xin lỗi cô.” Khương Từ không khỏi sửng sốt.Cô nhìn Thẩm Tình, hoài nghi chính mình nghe lầm.
Thẩm Tình nói: “Tôi đã tra video theo dõi, ngày đó trộm vòng cổ của tôi chính là tiểu tiện nhân này, cô ta sợ chuyện bại lộ, liền thừa dịp chúng ta tranh chấp, đem vòng cổ nhét vào váy cô.”
Khương Từ kinh ngạc mà nhìn về phía Dương Kỳ. Cô nhớ rõ cô gái này, là cô gái mặc váy đen hôm đó. Chính là cô ta nói mẹ cô một lần ngủ đi lên, lại nói cô bởi vì nghèo thích trộm đồ.
Cô rất khó tin, vì cái gì rõ ràng là cô ta trộm đồ, như thế nào còn có thể đúng lý hợp tình mà oan uổng người khác như vậy.
Thẩm Tình đột nhiên đẩy Dương Kỳ một phen, nói: “Xin lỗi a! Có phải hay không muốn tôi đem cô đưa đến Cục Cảnh Sát?”
Dương Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng không ngừng hướng Khương Từ xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là tôi sai, mong cô tha lỗi cho tôi.”
Khương Từ nhìn các cô, trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh mà nói: “Tôi nhận lời xin lỗi của cô.” Thẩm Tình nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. Cô trên đường tới đây còn phiền lòng, cô đã đáp ứng tứ ca tới xin lỗi Khương Từ, nếu Khương Từ không chấp nhận, cô chẳng phải là còn cần xin lỗi cô ấy mãi?
Khương Từ nói xong, nhìn các cô, hỏi: “Còn có chuyện gì sao? Tôi có thể đi được chưa?”
Thẩm Tình sửng sốt, gật đầu, mờ mịt lên tiếng, “A… Có thể a.”
Khương Từ không hề nhìn các cô, lướt qua các cô, lập tức sang bên kia đường.Cô đón xe buýt về nhà, ngồi ở trong xe ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.Cô bỗng nhiên nhận ra, cô đã đến Bắc Thành đã được hai tháng, mà hôm nay là ngày xem như tâm tình nhẹ nhàng nhất.
Đại khái là bởi vì rốt cuộc cũng được giải oan?
Tâm tình hiếm khi nhẹ nhàng mà về đến nhà, ai ngờ vừa vào cửa, thế nhưng phát hiện Thẩm Thính Nam cũng ở nhà. Thẩm Thính Nam ngày thường ngày thật không hay ở nhà cũ, anh cũng có nhà riêng , cho dù ngẫu nhiên trở về cũng đều là ở trong phòng mình, rất ít cùng bọn họ đối mặt, càng đừng nói là cùng nhau ăn cơm.Mà giờ phút này mẹ đang dọn bàn ăn trưa, bưng một đĩa sườn chua ngọt từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô ôm mấy quyển sách đứng ở cửa, cười nói, “Đứng ở cửa làm cái gì, mau vào phòng cất sách vở, rửa tay chuẩn bị ăn cơm trưa.”
Khương Từ lúc này mới lấy lại tinh thần, gật đầu, nói: “Vâng.” Cô ở cửa thay giày, sau đó cúi người nhặt giày lên, ngay ngay ngắn ngắn mà bỏ vào tủ giày. Cô cầm sách vở vào nhà, theo bản năng tránh Thẩm Thính Nam. Cô cầm sách vở về phòng ngủ, đi xuống lầu liền đi vào phòng bếp giúp đỡ mẹ bưng thức ăn lên bàn cơm.Chú Thẩm hôm nay tự mình xuống bếp, làm món cá lư hấp sở trường của ông.Lúc ăn cơm, Khương Từ cố ý ngồi cách Thẩm Thính Nam rất xa, xa đến giữa hai người còn cách vài chỗ trống. Chú Thẩm dùng đũa gắp cá cho cô, cười với cô: “Tiểu Từ, nào, nếm thử tay nghề của chú.”Khương Từ thực cảm kích, vội vàng bưng chén nhận lấy, nói: “Cảm ơn chú.”
Ăn bữa cơm này Khương Từ như ngồi trên đóng lửa, như ngồi đống than, cô rất muốn ăn xong nhanh rồi đi lên lầu, nhưng mọi người đều chưa rời bàn, chú Thẩm cùng Thẩm Thính Nam lại đang nói nói chuyện công việc, cô là tiểu bối cũng không thể rời đi trước.
Rốt cuộc chờ đến khi chú Thẩm cùng Thẩm Thính Nam bàn xong chuyện công việc rời bàn, Khương Từ rốt cuộc thở một hơi, vội vàng rời bàn, thừa dịp không ai chú ý tới cô, chạy nhanh về phòng ngủ trên lầu.Cô buổi chiều hẹn bạn học đi thư viện tự học, về phòng lấy sách vở cùng bài thi liền xách theo cặp sách xuống lầu. Chu Vân đang ngồi ở trên sô pha gọt trái cây, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ xách theo cặp sách xuống dưới, hỏi: “Bây giờ là giữa trưa, con đây là muốn đi đâu?”
Khương Từ nói: “Con hẹn bạn học đến thư viện tự học.”
Thẩm Triết hỏi: “Là đi thư viện thành phố sao?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Triết nói: “Vừa lúc, A Nam cũng muốn quay lại công ty, để nó tiện đường đưa con đi.”
Khương Từ nghe vậy sợ tới mức vội vàng lắc đầu, nói: “Không cần không cần, con tự mình đi là được.”
Thẩm Thính Nam lúc này cũng cầm lấy áo khoác từ trên sô pha đứng dậy, nói: “Đi thôi, tiện đường.” Khương Từ cũng không muốn cùng Thẩm Thính Nam ở một chỗ, để cô ngồi xe Thẩm Thính Nam, cô tình nguyện tự mình đi thư viện.Mẹ lại lôi kéo cô đi đến trong sân, nói: “Con cứ ngồi xe A Nam đi, dù sao nó cũng là muốn đi công ty.”
Tài xế đem xe đỗ lại đây, Thẩm Thính Nam mở cửa hàng ghế phía sau, ngồi lên trước.Anh không có đóng cửa xe, rõ ràng là đang đợi cô lên xe. Khương Từ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là căng da đầu ngồi lên.Cô ngồi lên xe, đóng cửa xe, sau đó cúi đầu thắt đai an toàn. Tài xế quay đầu lại hỏi cô, “Tiểu Từ tiểu thư, là đi thư viện thành phố sao?”
Khương Từ vội vàng gật đầu, trả lời nói: “Đúng vậy, làm phiền chú rồi.”
Tài xế cười trả lời: “Không phiền không phiền, chủ yếu vẫn là Thẩm tổng tiện đường.”
Xe đi ra khỏi tiểu khu, lại đi ra tuyến đường chính.
Khương Từ từ đầu tới cuối đều không có cùng Thẩm Thính Nam nói chuyện, cũng không có nhìn qua anh. Cô cả người đều gắt gao mà dán ở trên cửa, làm như người ngồi bên cạnh chính là hồng thủy mãnh thú, cô trốn còn không kịp. Thẩm Thính Nam không tính để ý tới cô, nhưng Khương Từ thoát tiết kiệm lời quá mức rõ ràng, qua mười phút, anh rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt sâu xa mà chăm chú nhìn cô, hỏi một câu, “Sao vậy? Em rất sợ anh?”
Khương Từ cũng không sợ Thẩm Thính Nam, cô chỉ là biết Thẩm Thính Nam chướng mắt cô, cho nên tự mình hiểu chuyện mà xa cách một chút, miễn cho chọc người ta càng chán ghét.
Giờ phút này nghe thấy Thẩm Thính Nam hỏi cô, cô cũng thành thành thật thật mà trả lời, lắc đầu nói: “Không có.”
Nhưng ánh mắt vẫn cứ không nhìn Thẩm Thính Nam bên kia, cả người cũng vẫn cứ kề sát cạnh cửa.
Thẩm Thính Nam nhưng thật ra không e dè mà nhìn Khương Từ, nói: “Vậy em ngồi xa như vậy là sợ anh ăn thịt em?”
Khương Từ lắc đầu, vẫn cứ không chịu nhìn Thẩm Thính Nam, chỉ trả lời nói: “Không phải, em có hơi say xe, muốn dựa vào cửa sổ hóng gió.” Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ cố ý tránh anh, cũng lười hỏi lại, thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
Bên trong xe lại trầm mặc, Khương Từ dọc đường đi đều dán sát cửa xe, cô cả người ngồi gọn vào một chỗ, không dám chiếm nhiều diện tích trong xe.Biết Thẩm Thính Nam đang xem văn kiện, vì thế vẫn luôn thật cẩn thận mà thở, sợ tiếng hít thở của mình khiến anh phiền chán. Mãi cho đến mười phút sau, xe rốt cuộc chạy đến gần thư viện thành phố. Khương Từ gấp không chờ nổi mà muốn xuống xe, vội vàng cùng tài xế nói: “Chú Trần, chú dừng ở đoạn phía trước đi, cháu đến cửa hàng văn phòng phẩm cửa hàng mua đồ.”
Chú Trần “Ai” một tiếng, lái xe chậm lại.
Chờ xe dừng lại, Khương Từ gấp không chờ nổi mà cởi bỏ đai an toàn.Cô cầm cặp sách của mình lên, xuống xe trước, do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, lễ phép mà nói: “Cảm ơn anh đưa em lại đây.”
Thẩm Thính Nam đầu cũng không ngẩng lên, vẫn chuyên tâm lật xem văn kiện, “Ân” một tiếng. Khương Từ cũng không dám quấy rầy Thẩm Thính Nam lâu, vội vàng xuống xe, đem cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, xoay người liền chạy tới cửa hàng văn phòng phẩm đối diện.
Xe một lần nữa khởi động. Một lát sau, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lên tiếng, nhàn rỗi nhàm chán hỏi một câu, “Tôi thoạt nhìn thực đáng sợ sao?”
Chú Trần tuy rằng vẫn luôn lái xe ở phía trước, nhưng ông cũng nhìn qua kính chiếu hậu thấy Khương Từ dọc đường đi đều rúc ở cửa xe, như vậy thoạt nhìn chính là bộ dạng rất sợ Thẩm Thính Nam.
Chú Trần nói: “Khương tiểu thư tuổi còn nhỏ, đối với ngài cũng không quen, có chút sợ anh cũng là bình thường.”
Thẩm Thính Nam vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi, anh một bên kiểm tra số liệu văn kiện, một bên hỏi lại, “Phải không.”
Ngữ điệu có lệ, kỳ thật cũng không quan tâm.