Chương 47

Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam đột nhiên tới Dung Thành, tối hôm qua lúc bọn họ gọi video, anh còn đang đi công tác ở New York, nói là nhanh nhất cũng phải ngày kia mới về, bây giờ đột nhiên trở về, làm tim cô tràn đầy kinh hỉ, cúp điện thoại, theo bản năng đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn, Diệp Chiêu thuận miệng hỏi cô, “Ai muốn qua đây tìm cậu a?”

Khương Từ hoàn hồn, quay lại trước bàn, đeo bao tay giúp Diệp Chiêu lột tôm hùm đất, cô lúc này bởi vì sắp được gặp Thẩm Thính Nam nên lòng tràn đầy vui sướиɠ, khóe môi không giấu được mang theo vài phần ý cười, nói: “Thẩm Thính Nam, anh ấy đi công tác về.”

Diệp chiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Cậu cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Ở bên nhau còn chưa được bao lâu, cho nên còn chưa nói cho cậu.”Nói tới đây, cô bỗng nhiên nhớ tới, ngẩng đầu nhìn Diệp Chiêu, dặn dò cậu, “Chuyện này cậu ngàn vạn lần không được nói cho bà nội tớ, ba mẹ cậu cũng không thể nói, tớ sợ chú dì lỡ miệng nói cho bà nội biết.”

Diệp Chiêu châm chọc mà cười một tiếng, nói: “Cậu cũng biết không nên cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau, đến cả bà nội cũng không dám nói.”

Diệp Chiêu không biết mình sao lại tức giận như vậy, cậu nhìn Khương Từ, nói: “Trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Cậu cùng Thẩm Thính Nam căn bản không phải người cùng một thế giới, cậu bây giờ ở bên cạnh Thẩm Thính Nam chỉ làm lãng phí thanh xuân, người ta chơi cậu mấy năm, chơi chán rồi quay về cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, đến lúc đó cậu nghĩ người ta còn nhớ đến cậu không?”

Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, sắc mặt lạnh đi một chút, nói: “Diệp Chiêu, cậu không cần phải nói với tờ mấy lời tàn nhẫn như thế.”

“Chỉ nói vài câu cậu liền cảm thấy tàn nhẫn?” Diệp Chiêu nói: “Về sau Thẩm Thính Nam đối xử với cậu như vậy, cậu mới biết được cái gì gọi là tàn nhẫn.” Cậu không muốn để ý Khương Từ, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.Khương Từ cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu lột tôm hùm đất một lát, cô tính thời gian, nghĩ Thẩm Thính Nam hẳn là sắp tới rồi, tháo bao tay, đem tôm hùm đất đã lột để trước mặt Diệp Chiêu, nói: “Cậu ăn trước lót bụng, tớ đi xuống một chuyến.”

Diệp Chiêu không phản ứng lại, nhìn chằm chằm máy tính, dựa vào ghế dựa nhấn con chuột.Khương Từ đến phòng vệ sinh đi rửa tay, sau đó liền xuống lầu.

Cô đến ven đường dưới lầu chờ Thẩm Thính Nam, không đến vài phút, xa xa liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam lái xe qua, cách cửa sổ xe nhìn thấy Thẩm Thính Nam, cô đã nhịn không được cười thật tươi.

Chờ Thẩm Thính Nam đem xe dừng trước mặt cô, xuống xe, cô nhìn anh, cười hỏi: “Anh sao đột nhiên đã quay lại? Không phải nhanh nhất phải ngày kia mới có thể về sao?”

Thẩm Thính Nam nắm lấy tay cô, nhìn cô thật sâu, nói: “Là ai tối hôm qua nói muốn anh?”

Trong ánh mắt Khương Từ rốt cuộc không giấu được vui sướиɠ, nụ cười cũng càng thêm xán lạn, nhìn Thẩm Thính Nam, mỉm cười hỏi anh, “Cho nên anh là bởi vì em nói muốn anh liền quay về sớm vậy sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thính Nam nhìn cô, giọng hơi chua chua, “Kết quả một về tới lại thấy em cùng nam nhân khác hẹn hò.”

Khương Từ trừng anh, “Anh đừng nói hươu nói vượn, em tìm Diệp Chiêu có việc.”

Cô lôi kéo Thẩm Thính Nam đi vào công ty: “Chúng ta đi lên trước đã, Diệp Chiêu còn đang một mình ở trên.”

Hai người đến thang máy, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, ngữ khí vẫn hơi chua chua, “Em muốn khôi phục dữ liệu sao không biết tơi tìm anh?”

Khương Từ mỉm cười nói: “Anh cũng không phải toàn năng nha, anh cũng đâu biết cái này.”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh có nhiều cấp dưới biết về số liệu, tùy tiện tìm một người cũng có thể giúp em.”

Khương Từ cười nói: “Kia không nhất định, Diệp Chiêu rất lợi hại, từ nhỏ bắt đầu tiếp xúc với máy tính đã cho thấy thiên phú của cậu ấy ở phương diện này, thi đấu khắp nơi trong cả nước, từ nhỏ nhận giải thưởng đến mỏi cả tay, có mấy cái cúp quốc gia, giải thưởng cấp quốc tế cũng có. Em không phải cũng hiểu một chút số hiệu sao, chính là nghỉ đông và nghỉ hè lúc trước về nhà cậu ấy dạy em ——”

Cô nói cho hết lời, liền phát hiện Thẩm Thính Nam rất không cao hứng mà nhìn chằm chằm cô, cô trong nháy mắt phản ứng lại, nhớ tới Thẩm Thính Nam lúc trước còn từng ăn dấm của Diệp Chiêu, cô vì thế ngậm miệng, thành thật không nói nữa.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, ngữ khí chua vô cùng, còn mang chút nguy hiểm, “Nói a, sao không tiếp tục nói nữa? Đem truyện thanh mai trúc mã bọn em nói hết cho anh nghe xem.”

Khương Từ nén cười nhìn Thẩm Thính Nam, thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn không cao hứng mà nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh là vại dấm to sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Em cố ý chọc giận anh, còn muốn anh không ăn dấm?”

Khương Từ nói: “Em cùng Diệp Chiêu lại không có gì, anh đừng ăn dấm bậy bạ.”

Hai người vừa nói chuyện, đã ra thang máy, Khương Từ đưa Thẩm Thính Nam đến văn phòng Diệp Chiêu, Diệp Chiêu từ trong máy tính ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Thính Nam. Người ta nói phụ nữ liếc mắt một cái có thể nhìn ra ai là tình địch, kỳ thật đàn ông cũng có thể, Thẩm Thính Nam vừa chạm mắt với Diệp Chiêu, trong lòng liền như gương sáng, anh cười lạnh, thấy Khương Từ đã ngồi đến bên cạnh Diệp Chiêu xem cậu khôi phục số liệu, anh cũng tùy tiện kéo ghế dựa ngồi ở đối diện.

Khương Từ nghiêm túc nhìn máy tính, hỏi: “Thế nào? Có thể khôi phục không?”

Diệp chiêu “Ân” một tiếng, nói: “Chắc cũng nhanh.”

Ngón tay cậu nhấn nhấn con chuột, bỗng nhiên nhìn về phía Khương Từ, nói: “Không phải bảo giúp tớ lột tôm hùm đất sao? Sao không lột?”



Khương Từ “Úc” một tiếng, nhớ tới, nói: “Đúng đúng, đợi chút a.”

Cô vào phòng vệ sinh rửa tay, mang bao tay, tiếp tục giúp Diệp Chiêu lột tôm hùm đất.

Cô lột xong liền bỏ vào trong bát, rất nhanh đã lột đầy một bát. Thẩm Thính Nam ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm vào Diệp Chiêu, sắc mặt rõ ràng đã thập phần kém.

Diệp Chiêu làm như không thấy, còn cười hỏi: “Thẩm tổng có muốn ăn chút không?”

Thẩm Thính Nam rốt cuộc mở miệng, “Cậu không có tay à, mà còn muốn phụ nữ giúp cậu lột tôm?”

Khương Từ lúc này mới phát hiện giữa Thẩm Thính Nam với Diệp Chiêu có mùi thuốc súng, cô hoảng sợ, vội vàng nói: “Không đúng không đúng, là Diệp Chiêu giúp em lấy số liệu, đều làm mấy giờ còn chưa có ăn cơm chiều, tay cậu ấy phải gõ số hiệu nên không có tiện, em nghĩ lột ít tôm để cậu ấy ăn lót bụng trước.”

Thẩm Thính Nam nói: “Cái số liệu gì lợi hại như vậy, làm mấy giờ còn không lấy được?”

Diệp Chiêu cảm thấy nhục nhã, cậu đem bàn phím đẩy ra, “Có bản lĩnh thì anh tới.”

Thầm Thính Nam lười nói với cậu, trực tiếp đứng dậy, cùng Khương Từ nói: “Lấy di động về đi, về anh tìm người giúp em.”

Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ làm lớn chuyện với Diệp Chiêu, cô kẹp ở giữa rất khó xử, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Diệp Chiêu sắp làm xong rồi, nếu không chờ một chút đi ——”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, lập tức đi ra ngoài.

Khương Từ nhìn bóng dáng Thẩm Thính Nam đi ra thang máy, không tự giác mà cắn môi dưới, Diệp Chiêu cười lạnh, châm chọc nói: “Còn không đuổi theo, anh ta sẽ đi đấy.”

Khương Từ nói: “Không sao, anh ấy sẽ chờ tớ.”

Diệp Chiêu nhíu mày nhìn Khương Từ một cái, nói: “Cậu chắc chắn anh ta sẽ chờ cậu như vậy?”

Khương Từ rất chắc chắn, nói: “Đúng vậy.”

Cô biết Thẩm Thính Nam sẽ không bỏ rơi cô.

Cô nhìn về phía Diệp Chiêu, cười nói: “Mau lấy số liệu đi, không phải sắp xong sao, tớ giúp cậu lột tôm.”

Trong lòng lòng Diệp Chiêu buồn một hơi, ngón tay ở con chuột nhấn xuống, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi câu, “Thẩm Thính Nam rốt cuộc có cái gì tốt?”

“Anh ấy chỗ nào cũng tốt.” Nhắc tới Thẩm Thính Nam, trong mắt Khương Từ liền có ý cười, chậm rãi nói: “Nhưng quan trọng nhất chính là, bất kể tớ phát sinh chuyện gì, bất kể ở nơi nào, chỉ cần tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sẽ đến cứu tớ đầu tiên.”

Không có người biết, khi còn bé phải lớn lên trong bóng tối và sợ hãi, mỗi phút mỗi giây đều khát vọng có người tới cứu, Khương Từ,cô, sâu trong nội tâm vô cùng thiếu cảm giác an toàn, mà Thẩm Thính Nam mỗi một lần đều kiên định mà đi về em phía cô, kể cả khi cô còn ở Bắc Thành, anh mỗi lần gặp được cô, đều chưa từng bỏ rơi cô.

Đối với Khương Từ mà nói, cô cần phải có một người, bất kể lúc nào, chỉ cần cô cần, anh liền sẽ đi đến bên cạnh cô, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi cô.Mà cô hiện tại tuy rằng cũng không thể xác định tương lai Thẩm Thính Nam cũng sẽ có một ngày có thể bỏ rơi cô không, nhưng vào giờ phút này, cô biết Thẩm Thính Nam sẽ không. Cô bỗng dưng cảm thấy mình giống như một dân cờ bạc, bất chấp hậu quả mà đánh cược tương lai Thẩm Thính Nam có bỏ rơi cô hay không, đánh cược trên đời này ngoại trừ bà nội, đến tột cùng vẫn còn người vĩnh viễn yêu cô không.

Mười phút sau, hoàn thành việc khôi phục, Diệp Chiêu đem điện thoại đưa cho Khương Từ.

Khương Từ mở ra xem, quả nhiên thấy di chúc mà bà Lưu lúc còn sống lưu lại, cô kinh hỉ không thôi, cảm kích mà nhìn về phía Diệp Chiêu, “Cảm ơn cậu Diệp Chiêu, hôm nào tớ mời cậu ăn bữa thật to.”

Diệp Chiêu giơ tay tắt máy, nói:” Được tớ nhớ kĩ lời này.”

Tắt đèn văn phòng , hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, ra khỏi thang máy, Khương Từ liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Thẩm Thính Nam còn ngừng ở ven đường, coi không tự giác mà cười tươi, quay đầu lại cùng Diệp Chiêu nói: “Đã trễ thế này, cậu ngồi xe bịn tớ về đi.”

Diệp Chiêu nói: “Khỏi, tớ đi xe.”

Ra cửa chính, cậu vẫy tay với Khương Từ, nói: “Đi đây.”Sau đó lập tức đi tới bên bãi đỗ xe bên cạnh.Khương Từ nhìn bóng dáng Diệp Chiêu, nhìn thấy cậu lái xe rời đi, mới đi về phía ôtô của Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam vẫn luôn ở trong xe chờ cô, phỏng chừng vẫn còn buồn bực mà hút điếu thuốc, cho dù đã mở cửa sổ, Khương Từ lên xe vẫn ngửi thấy được mùi thuốc lá, cô cười dựa qua ôm cổ Thẩm Thính Nam, chủ động thân mật nhìn anh một cái, “Thẩm Thính Nam, anh sao lại nhỏ mọn như vậy, anh sao lại làm ầm ỹ với bạn em như thế?”

“Anh keo kiệt?” Thẩm Thính Nam bị Khương Từ chọc tức, nói: “Anh chưa từng thấy qua tên đàn ông nào ăn một bữa cơm còn muốn phụ nữ hầu hạ.”

Khương Từ hơi hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhấp môi cười, nói: “Em không phải cũng chăm sóc anh đấy sao, lúc anh nằm viện ấy, em chính là mỗi ngày tan làm sớm tới nấu cơm cho anh.”



Thẩm Thính Nam hơi hơi nhíu mày, nói: “Anh khi đó không phải tình huống đặc thù sao, hơn nữa sau đấy anh không phải cũng bảo em đừng làm sao ——”

Khương Từ không chờ Thẩm Thính Nam nói xong, chủ động hôn lên môi anh. Anh vừa mới hút thuốc, giữa môi có vị thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương bạc hà mát lạnh, Thẩm Thính Nam không để ý mà Khương Từ đột nhiên hôn lên, anh bị bất ngờ, giây tiếp theo ôm sát eo Khương Từ, càng hôn cô sâu hơn.

Khương Từ sa vào nụ hôn mang du͙© vọиɠ chiếm hữu của Thẩm Thính Nam, cô từ trước đã không thích người hút thuốc người, nhưng Thẩm Thính Nam thì khác, anh rất sạch sẽ, giữa môi vĩnh viễn là mùi sạch sẽ dễ ngửi, ngẫu nhiên hút thuốc, khoang miệng mang mùi thuốc lá nhàn nhạt ngược lại lại làm cô sa vào.

Hai người cũng đã mấy ngày không gặp, nụ hôn này một phát không thể dứt ra, cuối cùng là Thẩm Thính Nam buông lỏng Khương Từ ra, hầu kết anh lăn lộn, dưới quần tây ngay ngắn cấm dục rõ ràng có phản ứng khác thường.

Khương Từ không cẩn thận liếc mắt một cái, đỏ mặt nhanh chóng ngồi thẳng lại, cô cúi đầu thắt đai an toàn, nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào.Thẩm Thính Nam muốn hút thêm một điếu thuốc để khắc chế du͙© vọиɠ trong lòng một chút, nhưng bởi vì Khương Từ ở trong xe, anh cố gắng không hút, vê tàn thuốc trong chốc lát, nghiêng đầu phát hiện Khương Từ đã như con đà điểu mà nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên không nhịn được cười, trêu cô nói: “Lá gan em không phải rất lớn sao, lại ngượng chuyện này?”

Khương Từ mặt nong nóng, nhỏ giọng hỏi: “Anh đã ổn chưa?”

Thẩm Thính Nam ân một tiếng, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Anh đem điếu thuốc trong tay chưa đốt cất lại, một lần nữa khởi động xe, lái đi.

Thời gian Khương Từ cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau vẫn còn ít, tuy rằng tình cảm sớm đã rất sâu đậm, nhưng cả hai không nhắc đến việc ở chung. Rời khỏi Tân Khoa, Thẩm Thính Nam liền lái xe đưa Khương Từ về nhà. Khi đó kỳ thật không tính là muộn, chưa đến 10 giờ, xuống xe, Khương Từ lôi kéo tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh hỏi, “Anh khi nào thì về Bắc Thành?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Buổi sáng ngày kia.”

Khương Từ nghe vậy, bỗng nhiên có chút không muốn, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không tự giác mà nói: “Nhanh như vậy.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Chủ yếu ngày kia có cái hợp đồng phải kí, nên trở về một chuyến.”

Khương Từ “Nga” một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng có chút không muốn, trầm mặc vài giây, nhịn không được lại hỏi: “Vậy sao anh không ở Bắc Thành làm xong việc luôn đã rồi hẵng qua đây, ở đây có một ngày lại phải đi, lăn qua lăn lại mệt mỏi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Em nói xem vì cái gì?”

Khi Khương Từ gọi điện thoại cho Thẩm Thính Nam nói muốn anh, lại không biết Thẩm Thính Nam càng nhớ cô nhiều hơn, giải quyết xong công việc bên New York, bay mười mấy giờ về Bắc Thành, lại ở sân bay chờ máy bay hai tiếng đến Dung Thành.

Lục Gửi Châu gọi điện thoại hẹn anh nói chuyện, anh khi đó ngồi ở sôpha trong phòng chờ, nhận điện thoại, thanh âm mang chút mỏi mệt, nói: “Hôm nay nói chuyện gì, không phải ngày kia sao?”

Lục Gửi Châu nói: “Tao vừa mới gặp Lý Bí, cậu ta nói mày hôm nay bay về Bắc Thành, buổi tối ra ngoài ăn cơm, nói đại khái trước.”

Thẩm Thính Nam trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sân bay, lười biếng mà nói: “Tao hôm nay không ở lại, chuyển máy bay đi Dung Thành.”

Lục Gửi Châu ở đầu kia chửi thề một tiếng, nói: “Khương Từ câu lấy linh hồn nhỏ bé của mày rồi à? Thời gian ngắn như vậy cũng muốn bay qua gặp một mặt.”

Thẩm Thính Nam nói: “Lẫn nhau.”

Lục Gửi Châu nghẹn lại, còn muốn nói cái gì nữa, đã bị Thẩm Thính Nam cúp điện thoại.

Nhưng Thẩm Thính Nam là người không biết nói lời âu yếm, anh nhìn Khương Từ, hỏi cô, “Bây giờ còn sớm, nếu không anh đi lên chào bà nội một tiếng?”

Khương Từ nghe vậy không khỏi trố mắt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, chần chờ một lát, mở miệng nói: “Bây giờ sao? Bà nội bình thường ngủ sớm, bây giờ hẳn là đã ngủ.”

Kỳ thật là lời nói dối, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mang Thẩm Thính Nam đi gặp bà nội. Sâu trong nội tâm cô có lẽ trước sau đối với mối quan hệ của cô cùng Thẩm Thính Nam không quá tin tưởng, cảm thấy bọn họ sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ tách ra, bản thân cô thì không sao cả, đường là cô tự mình lựa chọn, tương lai nhiều thống khổ cô tự chịu, nhưng cô không muốn để bà nội cũng vì cô mà khổ sở.

Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói bà nội đã ngủ cũng không có hoài nghi, gật đầu, nói: “Cũng đúng, anh lần sau lại qua đây gặp bà.”

Khương Từ không lên tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam nói sang chuyện khác, “Anh đêm nay đi về nghỉ ngơi trước đi, bay mười mấy giờ nhất định rất mệt, em ngày mai lại tới tìm anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, “Sao nào? Không muốn thấy anh? Còn sớm như vậy mà đã giục anh đi?”

Khương Từ nói: “Nào có, em là sợ anh tối nay quá mệt mỏi, muốn anh về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Thính Nam xác thật có chút mỏi mệt, nhưng anh nhìn Khương Từ, không muốn rời đi.