- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rơi Vào Trong Tay Em
- Chương 43
Rơi Vào Trong Tay Em
Chương 43
Kỳ thật cũng nghĩ tới tương lai cô và Thẩm Thính Nam vẫn có thể sẽ không có kết quả, nhưng giờ phút này, cô muốn giữ Thẩm Thính Nam lại bên người.Thẩm Thính Nam cũng là tối nay mới biết được nguyên nhân Khương Từ lần trước cự tuyệt, anh hậu tri hậu giác mới phát hiện mình thật ngu xuẩn, bọn họ đã từng ở cùng nhau, Khương Từ biết được thái độ người Thẩm gia đối với cô, cô làm sao dám cùng anh ở bên nhau. Anh bỗng nhiên cảm thấy tự trách, nắm chặt tay Khương Từ, nhìn cô, nghiêm túc mà nói: “Khương Từ, anh rất vui vì em nguyện ý tới tìm anh, anh bảo đảm sẽ bảo vệ em thật tốt, nếu ở bên anh để em phải chịu ủy khuất, anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.”
Khương Từ nhìn vào đôi mắt anh, không biết vì sao lại vô cùng tin tưởng anh, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Thẩm Thính Nam bị nụ cười Khương Từ làm cảm nhiễm, cũng câu môi cười một cái, giơ tay xoa đầu cô, nói: “Đi mua đồ thôi.”
Anh mở cửa xuống xe, đi đến bên ghế phụ giúp Khương Từ mở cửa xe, Khương Từ cúi đầu thu dọn túi của mình, cô ngồi ở trong xe, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em tự đi mua được, anh tối nay không phải có xã giao sao, anh đi đi, chốc nữa mua đủ đồ xong, em tự bắt xe về.”
Thẩm Thính Nam đứng ở xe, một tay chống trên cửa, nhìn Khương Từ, không nhịn được mà cười, hỏi: “Đi về đâu?”
Khương Từ đương nhiên sẽ không về chỗ mẹ, bà gần đây quen bạn trai mới, bạn trai ở trong nhà bà, cô tất nhiên không thể đến đó.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, cắn môi không nói lời nào. Cô hiểu lầm Thẩm Thính Nam không tiện để cô đến ở, đang muốn nói tự mình về khách sạn, Thẩm Thính Nam liền cười, xoa đầu cô, nói: “Nghĩ cái gì thế? Anh đợt trước chuyển nhà, không phải chỗ trước đây.”
Anh duỗi tay dắt Khương Từ xuống xe, nói: “Nhà mới có hơi xa, chốc nữa em nhớ để ý đường.”
Khương Từ “Ác” một tiếng, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy tiệc xã giao của anh thì sao bây giờ? Không đi không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Thẩm Thính Nam nói: “Đều là người quen, sau nói với họ một câu là được.”
Hai người đi dạo trong khu mua sắm, Khương Từ mua hai bộ áo ngủ mới, một bộ hồng nhạt một bộ màu trắng, đều là trên áo dưới quần, mang theo đường viền cổ lá sen, thục nữ lại mang theo vài phần đáng yêu.
Thẩm Thính Nam đại khái chưa từng cùng phụ nữ đi mua sắm, khi cô chọn áo ngủ, anh liền ngồi chờ ở một bên.
Khương Từ ngoài mua áo ngủ, còn muốn mua hai bộ nội y, cô chọn áo ngủ xong, khi đi đến khu nội y, theo bản năng nhìn Thẩm Thính Nam, sợ anh đi theo cô tới đây.
Thẩm Thính Nam ngồi dựa trên sôpha ở cửa sổ bên kia thấy Khương Từ như con thỏ tặc, lặng lẽ nhìn anh, khóe môi không nhịn được mà gợi lên ý cười, nhìn cô, nói: “Quay qua nhìn anh làm gì? Muốn anh chọn giúp em?”
Mặt Khương Từ đỏ bừng, vội vàng nói: “Không cần, anh đừng qua đây.”
Hai người tuy rằng đã xác lập quan hệ, nhưng vừa mới ở bên nhau, loại chuyện tư mật như mua nội y này, Khương Từ vẫn có chút ngượng ngùng.Thẩm Thính Nam ngoài miệng trêu Khương Từ mà thôi, biết cô ngại, đương nhiên không có quá chớn.
Chọn đồ xong, Khương Từ đi ra quầy tính tiền, Thẩm Thính Nam lúc này mới cùng đi qua, thuận tiện giúp Khương Từ cầm hai bộ áo ngủ với đôi dép lê, để trên quầy thu ngân, từ trong túi quần lấy ra ví tiền, đưa thẻ.
Khương Từ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam thuận tay lấy một cái thẻ khác đưa cho Khương Từ, nói: “Em cầm cái thẻ này mà dùng trước, anh sẽ giúp em làm một cái thẻ phụ không giới hạn sau.”
Khương Từ lắc đầu, thậm chí giấu tay ra sau, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em không cần, em tự có tiền.”
Thẩm Thính Nam nói: “Anh biết em có tiền, nhưng tiền của em là tiền của em, anh cho em thẻ thì có liên quan gì sao?”
Khương Từ vẫn lắc đầu,lùi một bước.
Lòng tự trọng của cô tuyệt đối sẽ không nhận dùng tiền Thẩm Thính Nam.
Cô chỉ muốn cùng anh ở bên nhau, nhưng không muốn dính dáng gì tới tiền của anh.
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ thậm chí còn lùi về sau, bất đắc dĩ mà nói: “Tiền của anh là hồng thủy mãnh thú sao? Em muốn tránh xa như vậy?”
Khương Từ nhìn anh, nghiêm túc mà nói: “Em thật sự không cần, em có rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô trong chốc lát, thấy cô tránh tiền của mình như trốn hồng thủy mãnh thú, cuối cùng đành phải cất thẻ vào, nói: “Khi nào thẻ phụ làm xong anh cất ở nhà,lúc nào em phải dùng thì tự lấy.”
Khương Từ gật nhẹ nói: “Vâng.”
Sau khi mua đủ đồ, hai người lái xe về nhà. Thẩm Thính Nam bây giờ đang ở nhà bên đường Thượng Loan, điều kiện rất tốt, cũng vô cùng thanh tĩnh.
Xe lái vào tiểu khu, Thẩm Thính Nam hỏi Khương Từ, “Nhớ kỹ đường chưa?”
Khương Từ ngốc một chút, mới nhớ tới Thẩm Thính Nam bảo cô nhớ đường, nói: “Cũng mang máng.”
Thẩm Thính Nam nói: “Không nhớ kỹ cũng không sao, dù sao bình thường lái xe đều có chỉ dẫn. Tối mai tan làm về anh dẫn em đi quanh đây làm quen, những tiện ích quanh đây rất đầy đủ, bình thường mua thức ăn cũng tiện.”
Khương Từ nhìn sườn mặt anh tuấn của Thẩm Thính Nam, cô muốn nói với anh, cô sẽ không ở Bắc Thành, phần lớn thời gian cô vẫn sẽ ở lại Dung Thành. Nhưng lời đến bên miệng, trước sau không nói nên lời.
Nhà mới của Thẩm Thính Nam ở tầng 23, một căn hộ lớn mỗi căn một tầng, đến cửa nhà, Thẩm Thính Nam kéo tay Khương Từ qua, để tay cô vào khoá giúp cô lưu lại vân tay, nói: “Mật mã còn nhớ không? Vẫn giống trước kia, 165178.”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam nghiêm túc giúp cô lưu dấu vân tay, chần chờ trong chốc lát, vẫn là mở miệng, nói: “Thẩm Thính Nam, em chỉ xin nghỉ hai ngày,sáng sớm ngày kia đã phải trở về.”
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Nhanh như vậy?”
Khương Từ gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút xin lỗi, nói: “Thẩm Thính Nam, em khả năng phần lớn thời gian vẫn sẽ ở Dung Thành, hai chúng ta hẳn là không thể mỗi ngày đều gặp mặt.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi: “Không suy xét việc tới Bắc Thành sao?”
Khương Từ không muốn lừa anh, lắc đầu nói: “Tạm thời hẳn là sẽ không, công việc của em ở Dung Thành, bà nội cũng ở Dung Thành, em không thể rời đi.”
Cô sợ Thẩm Thính Nam sẽ để ý nên nói: “Em không muốn lừa anh, cũng không muốn chậm trễ anh, cho nên những việc này em muốn nói rõ ràng với anh luôn,nếu anh để ý chuyện yêu xa, cũng có thể suy nghĩ kĩ lại, em không sao.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi lại: “Suy nghĩ kĩ cái gì?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, không trả lời.
Thẩm Thính Nam bị Khương Từ chọc tức, nói: “Mới vừa yêu nhau đã muốn nhắc đến chuyện chia tay với anh? Anh có nói là để ý việc yêu xa sao? Anh mấy năm nay số lần ở lại Dung Thành còn ít sao? Một chuyến bay hai giờ mà thôi,cũng không phải cách muôn trùng hiểm trở.”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không ngại, khóe môi không khỏi cong lên ý cười, trong ánh mắt cũng có ý cười.
Thẩm Thính Nam thấy cô lúc thì nghiêm túc lúc lại cười, trong mắt cũng không khỏi xẹt qua ý cười, giơ tay nhéo mặt cô, nói: “Mấy tiểu cô nương trong đầu đều có nhiều tâm sự thế sao sao?”
Khương Từ tò mò mà nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh từng quen nhiều hay ít tiểu cô nương?”
Thẩm Thính Nam giúp Khương Từ lưu xong vân tay, thuận tiện dùng vân tay cô mở cửa, sau đó dắt cô vào nhà, nói: “Có mình em là đủ rồi.”
Vào phòng, Thẩm Thính Nam đem túi đồ xách trong tay để trên bàn trà, sau đó ngồi vào trên sô pha, giúp Khương Từ đem dép lê mới mua lấy ra.Khương Từ đang đi tạm một đôi dép lê của Thẩm Thính Nam, ngồi vào bên cạnh nhìn anh, thập phần tò mò hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh từng quen mấy người bạn gái?”
Thẩm Thính Nam đem dép lê bóc ra, để trên mặt đất, giương mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, nói: “Không có.”
Khương Từ một chút cũng không tin, nói: “Anh không cần lừa em, anh nói em biết đi, em không ăn dấm.”
Thẩm Thính Nam bật cười, giơ tay nhéo cằm cô, trêu, “Rộng lượng như vậy?”
Khương Từ cười nhìn anh, nói: “Đúng vậy, cho nên anh nói em biết đi, em thật sự không ăn dấm.”
Thẩm Thính Nam cười, buông cằm cô ra, thả lỏng mà dựa vào sô pha.
Khương Từ tối nay vô cùng hiếu kì, cô cũng dựa theo, nghiêng người dựa vào sô pha, duỗi tay kéo tay Thẩm Thính Nam, tiếp tục hỏi: “Anh nói nha, không cần tránh chủ đề.”
Thẩm Thính Nam cười nhìn về phía cô, nói: “Giờ anh nói không có, em không tin, anh phải bịa một cái sao?”
Khương Từ nói: “Chuyện này không có khả năng nha, anh điều kiện tốt như vậy, lớn lên lại đẹp lại có tiền, nhân phẩm cũng tốt, anh nói anh chưa từng quen ai, anh cảm thấy em tin sao? Trước kia lúc học đại học, mấy nam sinh lớn lên đã xấu còn tra, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, điều kỳ quái nhất, lúc học đại học em có tham gia vào câu lạc bộ cùng Từ Từ một thời gian, lúc ấy có một học trưởng lớn lên thật sự khó coi, nhân phẩm còn tệ mà có thể một chân đạp ba thuyền.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, buồn cười hỏi cô, “Cho nên đây là lí do em hồi đại học không yêu đương?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không phải, em vốn dĩ đã không muốn yêu đương.”
Nếu không phải gặp Thẩm Thính Nam, cô cả đời này cũng chưa tính toán chuyện yêu đương, càng không có nghĩ tới muốn cùng ai kết hôn.Nghĩ đến đây, Khương Từ lại kéo tay Thẩm Thính Nam, nói: “Anh không được chuyển chủ đề, anh còn không có nói thật, em không tin anh còn chưa từng nói chuyện yêu đương.”
Thẩm Thính Nam kéo tay Khương Từ qua,cười nhìn cô, nói: “Muốn đem tim móc ra cho em coi sao?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, thấy anh xác thật không giống như là lừa mình, cô có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam hơn nửa ngày.
Thẩm Thính Nam lười biếng mà dựa vào sô pha, nhàm chán mà nghịch ngón tay Khương Từ, thấy cô nhìn chằm chằm mình, hỏi: “Nghĩ cái gì đấy?”
Khương Từ bỗng nhiên không tự giác mà có chút vui vẻ, cô cầm lòng không đậu mà cong lên khóe môi, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, anh là người đàn ông ba tốt nha.”
Thẩm Thính Nam cười một cái, nói: “Đúng vậy, em nhặt được bảo bối rồi.”
Khương Từ không nhịn cười, cô cầm lòng không đậu mà nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thính Nam, càng xem càng mê muội.
Qua một lúc, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, cô có chút tò mò, ghé sát bên tai Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi một câu.Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn Khương Từ, nói: “Em nói xem anh có hay không?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, không tự giác mà mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Sao em biết được……”
Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, giơ tay nắm cằm Khương Từ, nhìn cô, nói: “Em nói một người đàn ông bình thường có du͙© vọиɠ sinh lí không?”
Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, hoài nghi mình bị anh mê hoặc, miệng nhanh hơn não, theo bản năng hỏi một câu, “Vậy anh giải quyết như nào?”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ, sau một lúc lâu, giọng nói có phần khô khốc, hỏi cô, “Em một hai phải câu dẫn anh?”
Khương Từ lúc này mới phản ứng lại lời mình nói, cô vội vàng ngồi thẳng, như lâm đại địch mà ngồi đến nghiêm chỉnh, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Buổi tối em ngủ ở phòng nào?”
Thẩm Thính Nam bị cô chọc cười, nói: “Ngủ phòng ngủ anh.”
Khương Từ kinh ngạc mà mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam cười, giơ tay xoa đầu cô, “Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Anh là mặt người dạ thú sao, ngày đầu tiên đã muốn cùng em lên giường?”
Khương Từ đỏ mặt, nói: “Vậy anh bảo em ngủ phòng anh làm gì?.”
Thẩm Thính Nam nói: “Phòng ngủ phụ chưa trải giường chiếu, anh lười, ngày mai để dì tới trải.”
Khương Từ “Nga” một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Thẩm Thính Nam nói: “Thư phòng.”
Anh duỗi tay ôm chầm eo Khương Từ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô một chút, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai đưa em ra ngoài chơi.”
Khương Từ được Thẩm Thính Nam hôn mà tim đập thình thịch, má không tự giác mà nóng lên, gật đầu, nói: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Khương Từ tự nhận là đã dậy rất sớm, nhưng không nghĩ tới chờ cô rửa mặt xong ra phòng khách, Thẩm Thính Nam thậm chí còn đã ở trên sô pha ngồi chờ.
Anh chờ đến nhàm chán, cầm di động gϊếŧ thời gian, rốt cuộc cũng chờ đến khi cô ra tới, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt có ý cười, trêu, “Bình thường không phải đều dậy rất sớm sao? Hôm nay sao lại ngủ đến giờ này?”
Khương Từ nói: “Còn chưa đến 8 giờ, lại không muộn.”
Cô ngồi vào bên người Thẩm Thính Nam, cười nhìn anh, hỏi: “Nhưng mà anh ý, sao dậy sớm thế?”
Thẩm Thính Nam đương nhiên sẽ không nói cho Khương Từ biết, anh tối hôm qua căn bản không tài nào ngủ được. Anh rốt cuộc cũng là một người đàn ông, không thể nói anh tối hôm qua tâm tình rất tốt, cao hứng đến nỗi không muốn ngủ, thậm chí hoài nghi bản thân uống rượu say xuất hiện ảo giác.Nhưng anh tối hôm qua xác thật uống rượu không thấm vào đâu.
Anh thấy Khương Từ cười tủm tỉm mà nhìn mình, cũng không nhịn được câu môi cười, giơ tay xoa bóp cằm cô, đáy mắt hiện lên vài phần ý cười ái muội, “Sáng sớm đã cười với anh như vậy, muốn làm sao?”
Khương Từ mỉm cười,cô bị đôi mắt cười ái muội của anh mê hoặc, cúi người qua, chủ động mà hôn lên môi anh, lại cười nhìn anh, mỉm cười nói: “Sớm a Thẩm Thính Nam.”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô rõ ràng đen đi vài phần, Khương Từ thông minh mà cảm giác được nguy hiểm, đang muốn trốn đi, đã bị Thẩm Thính Nam kéo thắt lưng lại, anh cúi đầu hôn lấy cô, một bên ôn nhu hôn một bên thấp giọng nói: “Chiếm xong tiện nghi liền chạy a? Có chuyện dễ thế sao?”
Khương Từ nhịn không được cong môi cười, cô nâng hai tay ôm lấy cổ Thẩm Thính Nam, không quá thuần thục mà đáp lại anh.
Kỳ thật hai người đều không tính là thuần thục, nhưng bọn hộ như trời sinh một cặp, Khương Từ tuy rằng là con gái, cũng chưa từng yêu đương, nhưng cô cùng người yêu phát sinh quan hệ thân mật cũng không có cảm thấy thẹn tâm. Tuy rằng vẫn sẽ thẹn thùng, nhưng cô sẽ không kháng cự, sẽ không cảm thấy là chuyện này không tốt.
Với cô, hôn môi cũng là một loại phương thức biểu đạt tình yêu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rơi Vào Trong Tay Em
- Chương 43