Chương 39

Qua một lúc nữa, Khương Từ xử lý xong sự tình ra ngoài, Tưởng Nguyệt đi theo bên người cô, thiếu nữ bất lương ở bên người cô rốt cuộc cũng ngoan như những tiểu cô nương mười sáu tuổi bình thường khác.

Khương Từ nắm dẫn cô bé đi ra bên ngoài, nghiêm túc mà nói: “Em ngày mai liền về trường học đi học, ở trường học hành nghiêm túc, em giờ mới cấp ba, nỗ lực chăm chỉ còn kịp.”

Tưởng Nguyệt vẫn luôn rơi lệ, ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Từ nói: “Thứ hai tuần sau chị đến trường tìm em, dẫn em đi thăm mẹ được không? Mẹ rất nhớ em.”

Tưởng nguyệt vẫn cứ gật đầu, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Khương Từ lấy khăn giấy cho cô bé lau nước mắt, nói: “Ở trường có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho chị.”

Tưởng Nguyệt thực áy náy mà nhìn Khương Từ, lo lắng hỏi: “Chị Khương, vết thương trên vai chị có đau không? Em cùng chị đi khám bác sĩ nhé?”

Khương Từ khẽ cười, nói: “Không cần, không sao đâu.”

Qua một lúc, dì Tưởng Nguyệt tới đón cô bé, Khương Từ đưa cô bé lên xe, Tưởng Nguyệt ở trong xe vẫy tay chào cô, chảy nước mắt nói: “Chị Khương, em sẽ học thật chăm chỉ.”

Hốc mắt Khương Từ nóng lên, gật đầu, nói: “Được, chị chờ tin tức tốt của em.”

Tưởng Nguyệt đi rồi, Khương Từ còn ở ven đường nhìn theo hướng xe taxi trong chốc lát, chờ cô phục hồi tinh thần, xoay người, nhìn thấy Thẩm Thính Nam cùng Lục Thành ở đằng sau cô cách đó không xa.

Lục Thành thấy thế, thập phần biết điều, cùng Thẩm Thính Nam nói: “Tao về trước a, lăn lộn cả đêm, mệt chết tao.”

Lục Thành đi rồi, Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, khẽ cười, cảm kích mà nói: “Đêm nay cảm ơn anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Cảm ơn cái gì? Cũng không đến cứu em.”

Ánh mắt anh rơi xuống trên vai Khương Từ, lại giương mắt nhìn cô, không yên tâm hỏi: “Bả vai sao rồi? Muốn đi khám bác sĩ không?”

Khương Từ cười lắc đầu, nói: “Không cần, đã không đau.”

Bên ngoài đồn công an đèn sáng, ánh mắt Thẩm Thính Nam lại rơi xuống vết máu đã khô bên tai trái Khương Từ, không tự giác mà nhíu mày, “Lỗ tai sao cũng bị thương?”

Khương Từ theo bản năng sờ soạng lỗ tai, cười cười nói: “Vừa rồi lúc người kia muốn đánh Tưởng Nguyệt, em theo bản năng giúp em ấy chắn một chút, tay anh ta liền tát đến lỗ tai, chắc là quơ đến hoa tai.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Khương Từ, “Em tưởng em là tường đồng vách sắt sao? Người ta là một con người, em không phải người sao? Thấy ai động thủ liền giúp người khác chắn?”

Khương Từ hơi hơi cắn môi dưới, giải thích nói: “Chủ yếu là vừa rồi cái ghế dựa kia suýt nữa đã nện lên mặt Tưởng Nguyệt a, nếu em mà không đỡ, em ấy khả năng cũng không sống được. Hơn nữa Tưởng Nguyệt vẫn là một tiểu cô nương, mới mười sáu tuổi, em không đành lòng.”

Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, rốt cuộc hỏi: “Sao lại thế này?”

Khương Từ hỏi: “Anh nói Tưởng nguyệt sao?”

Cô trả lời: “Em lần trước nhận một vụ viện trợ pháp luật, là một vụ kiện hình sự, đương sự em là nghi phạm, bà ấy gϊếŧ chồng mình, em vì bà ấy mà biện tố, nhưng cuối cùng vẫn phán mười mấy năm, lần trước em đi ngục giam thăm bà ấy, bà ấy nói với em là bà có một cô con gái, khi còn nhỏ rất ngoan học cũng giỏi, nhưng hai mẹ con bà thường hay bị chồng bà ấy đánh đã lâu, Tưởng Nguyệt ở trong nhà không còn cảm giác an toàn, dần dần chơi cùng một số thanh niên lêu lổng, sau đó cũng không thèm đi trường học, nửa năm trước, mẹ em ấy ở nhà bị chồng đánh mù một con mắt, em ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đi vào sa ngã.”

“Mẹ em ấy ở trong tù lo lắng cho con gái, lúc em tới thăm, bà ấy cầu xin em tìm con bé, em tìm rất lâu, rốt cuộc cũng biết được Tưởng Nguyệt tối nay sẽ đi quán bar Tân Tú chơi, cho nên qua tìm em ấy.”

Thẩm Thính Nam đã lâu không nghe Khương Từ nói với anh nhiều câu như vậy, anh nhìn cô, thực luyến tiếc dời mắt đi.

Khương Từ nói xong, nhìn Thẩm Thính Nam, nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, anh đêm nay sao lại ở bên kia?”



Thẩm Thính Nam nhìn cô trong chốc lát, mới nói: “Xã giao.”

Khương Từ nghe vậy “Ác” một tiếng.

Cô biết Thẩm Thính Nam hiện giờ đã kết hôn, cho nên rất sợ bị hiểu lầm, nói xong sự tình, liền mở miệng trước, nói: “Thời gian không còn sớm, em về trước đây.”

Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, rồi nhìn chiếc xe con hồng nhạt đỗ ven đường của cô, lại nhìn về phía cô, “Tự em về sao? Không ai tới đón em? Bạn trai em đâu?”

Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Thẩm Thính Nam không đề cập tới, cô cũng đã quên cô đã từng lừa Thẩm Thính Nam chuyện Diệp Chiêu là bạn trai cô.

Cô nhàn nhạt cười một cái, nói: “Lại không xa, em tự về là được.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng nữa.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cũng không có lời gì muốn nói, khẽ cười, nói: “Em đi trước đây.”

Cô vẫy tay chào Thẩm Thính Nam, sau đó xoay người đi đến ven đường.Thẩm Thính Nam đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Khương Từ thật lâu, thẳng đến khi cô lái xe rời khỏi phạm vi tầm mắt, mới hồi phục tinh thần lại, tự giễu mà cười một tiếng, xoay người đi lại xe mình.

Khương Từ cũng không có lái xe về nhà, mà là đi bệnh viện.Bả vai cô kỳ thật rất đau, lúc lái xe tay còn phát run, chờ tới bệnh viện kiểm tra xong, mới phát hiện bả vai bị nứt xương.

Bác sĩ bó thạch cao cố định, lại kê thuốc cho cô, bảo cô phải nghỉ ngơi thật tốt, tay phải tận lực không được dùng sức.

Khương Từ hỏi: “Tôi có thể lái xe không?”

Bác sĩ nói: “Đương nhiên không được, cô bị thương, lái xe cũng không an toàn a.”

Khương Từ “Úc” một tiếng, ngoan ngoãn cầm đơn đi lấy thuốc.

Chờ lấy xong thuốc từ bệnh viện ra tới đã là rạng sáng bốn giờ rưỡi, Khương Từ tay phải bó thạch cao, đi ra xe, nhìn xe mà phát rầu.

Cô đứng nhìn chằm chằm xe trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có hơi mệt.Cô ngồi vào ghế ven đường nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn ngón tay mình phát ngốc.

Khi đó cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, trong đầu không tự giác mà hiện ra hình ảnh của Thẩm Thính Nam.Không biết vì cái gì, cô đột nhiên liền khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, lau không kịp.

Mà cô không biết Thẩm Thính Nam lần này đi công tác ở lại gần đấy, anh ban đêm mất ngủ, xuống lầu mua thuốc, từ cửa hàng tiện lợi ra tới, xa xa liền nhìn thấy Khương Từ ngồi ở trên ghế ven đường bên ngoài bệnh viện.

Anh cách rất xa, kỳ thật không quá chắc có phải Khương Từ hay không, nhưng anh thấy một chiếc xe con màu hồng nhạt đỗ ở ven đường.Anh đi qua chỗ cô, đến gần, mới nhìn thấy cánh tay phải của cô đang bó thạch cao, cô không có chú ý tới anh, vẫn luôn cúi đầu.

Thẳng đến khi anh đến gần, ở trong nước mắt Khương Từ mơ hồ thấy có một đôi giày da của đàn ông, cô theo bản năng ngẩng đầu, chưa lau nước mắt đi, liền đập vào trong mắt Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ khóc, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, anh không khắc chế được tính tình, nhịn không được hỏi cô, “Không phải nói không có việc gì sao? Hơn phân nửa đêm một mình tới bệnh viện? Bạn trai em đâu? Anh ta chết rồi sao?”

Khương Từ không nghĩ tới sẽ gặp được Thẩm Thính Nam, cô giơ tay lau sạch nước mắt, bình tĩnh mà nói: “Lại không phải chuyện gì lớn, đã trễ thế này không muốn phiền toái người khác.”

Cô xách theo đồ đứng lên, muốn chạy.

Thẩm Thính Nam bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cô, anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi một câu, “Chia tay sao?”

Khương Từ không được tự nhiên mà rút cánh tay ra, thực tránh Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cảm giác được Khương Từ thực lảng tránh mình, anh nhìn cô, nhịn không được hỏi: “Hai chúng ta bây giờ đã xa lạ đến mức độ này sao?”

Khương Từ thật sự không biết nên nói cái gì, cô không rõ Thẩm Thính Nam vì sao không ngại tránh, cô thừa nhận cô vẫn còn thực thích Thẩm Thính Nam, nhưng cô tuyệt đối sẽ không có ái muội gì với đàn ông đã có gia đình.



Cô trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhìn về phía Thẩm Thính Nam, thật lòng nói lời chúc phúc, mỉm cười nói: “Nghe nói anh kết hôn, chúc mừng anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi sửng sốt. Anh nhìn chằm chằm Khương Từ thật lâu, rốt cuộc biết cũng biết vì sao cô vẫn luôn lảng tránh anh. Anh nhìn cô, qua trong chốc lát, nói: “Ai nói với em anh kết hôn?”

Khương Từ nghe vậy cũng hơi hơi sửng sốt, cô nhìn anh, nói: “Nghe đồng nghiệp em nói.”

Thẩm Thính Nam giải thích nói: “Là bởi vì lần trước có người phụ nữ theo đuổi anh, làm anh thấy phiền, đơn giản nói với cô ấy anh đã kết hôn, cô ấy cuối cùng mới ngừng lại.”

Khương Từ nghe vậy có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Anh không phải đã đính hôn rồi sao? Còn có phụ nữ theo đuổi anh sao?”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam mang theo tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm Khương Từ, một lúc sau mới hỏi cô, “Lại là ai nói với em anh đính hôn?”

Khương Từ nghe vậy cũng không khỏi trố mắt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Không có sao? Mẹ em nói cho em biết.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trầm mặc một lúc, sau đó thực nghiêm túc mà nói với cô: “Không có kết hôn, không có đính hôn, độc thân.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, không biết vì cái gì, tim cô bỗng nhiên không tự giác mà đập nhanh một chút.

Thẩm Thính Nam hỏi cô, “Còn muốn tránh anh sao?”

Khương Từ nghe vậy sửng sốt, còn chưa nói lời nào, Thẩm Thính Nam đã xách lấy đồ trong tay cô, nói: “Đi, đưa em về.”

Anh lập tức đi lên phía trước, nghĩ đến Khương Từ hơn phân nửa đêm một mình tới bệnh viện, cau mày không nhịn xuống được mà mắng chửi người, “Anh đã sớm nói mắt nhìn người của em không tốt, tìm cái loại bạn trai chó má gì không biết.”

Khương Từ ngồi xe Thẩm Thính Nam về nhà, có lẽ bởi vì hai người đã rất lâu không gặp, dọc đường đi cũng không nói cái gì.

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài tiểu khu nhà Khương Từ. Sau khi xe dừng hẳn, Khương Từ cúi đầu, cởi bỏ đai an toàn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, cảm kích mà nói: “Cảm ơn anh đưa em về.”

Thẩm Thính Nam thực đạm mà “Ân” một tiếng, anh nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, nhìn cô gầy đến nỗi cằm còn nhòn nhọn, khó có thể khống chế mà đau lòng, nhịn không được hỏi nàng, “Ngươi rốt cuộc có hay không hảo hảo ăn cơm? Vì sao thoạt nhìn gầy hơn so với tháng trước gặp em?”

Khương Từ hơi hơi sửng sốt, nói: “Không có đi, có lẽ là bởi vì anh lâu rồi không gặp em.”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh có mắt, không mù.”

Ánh mắt anh rơi xuống vết thương trên vai cô,càng thêm đau lòng, anh nhìn cô, nói: “Khương Từ, anh biết anh khả năng không có lập trường nói điều này với em, nhưng chúng ta tốt xấu cũng từng quen biết một khoảng thời gian, lại nói không thể làm bạn bè không thể làm anh em, không phải người yêu, anh cũng hy vọng em sống tốt. Em luôn đối xử với người khác rất tận tình, từ trước tới nay đều không quan tâm tới bản thân, luôn là vì chuyện người khác mà đặt mình vào vòng nguy hiểm, anh biết em thiện lương chính nghĩa, muốn trợ giúp rất nhiều người, nhưng em không có ba đầu sáu tay, cũng không có chín cái mạng, về sau nếu gặp phải loại chuyện như này, em ít nhất cũng phải tìm người có thể bảo vệ em cùng đi.”

“Còn có, bị đau phải nói, không cần tự mình phải chịu.” Anh nhìn Khương Từ, nghiêm túc dặn dò cô, “Bên cạnh em có rất nhiều người để nói, đừng tự làm mình vất vả như vậy.”

Khương Từ kìm nén cảm giác xúc động muốn khóc, cô nhìn Thẩm Thính Nam, mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Thẩm Thính Nam không yên lòng mà nhìn cô, qua chốc lát, hỏi: “Bác sĩ có dặn khi nào đi tháo thạch cao không? Có ai đi cùng em không?”

Khương Từ thoải mái mà cười một cái, nói: “Có, em tìm bạn đi cùng.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô trong chốc lát, gật đầu, nói: “Anh còn phải ở Dung Thành thêm một thời gian, nếu không có ai đi cùng, gọi điện thoại cho anh, anh đưa em đi.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, cô sợ nếu lại ở cùng Thẩm Thính Nam, cô sẽ khóc, cô cố gắng mỉm cười, nói: “Cảm ơn, vậy em lên trước.”

Thẩm Thính Nam nhẹ gật đầu, nhìn cô, không yên tâm mà lại dặn dò một câu, “Buổi tối ngủ cẩn thận một chút, đừng đè vào vết thương.”

“Được.” Hốc mắt Khương Từ ướt nóng mà đáp một tiếng, cô xách theo túi xuống xe, cùng Thẩm Thính Nam tạm biệt xong liền xoay người lập tức đi vào trong tiểu khu, cô đi có chút nhanh, sợ đi chậm cô sẽ nhịn không được, không màng tất cả mà quay về phía Thẩm Thính Nam. Cô cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới dần dần đem Thẩm Thính Nam giấu ở trong lòng, cô không dám quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.