Mẹ cùng cô nói: “Tiểu Từ, con không hiểu. Con không biết người thường muốn tích lũy tiền của có bao nhiêu khó khăn, mẹ nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng vẫn cứ chỉ có thể xem như ấm no. Nhưng sống như vậy làm mẹ thấy không an toàn, con hiểu được không?”
Khương Từ không rõ.
Cô không hiểu được thế giới của người lớn, cô cảm thấy quá phức tạp, phức tạp đến độ cô muốn thoát đi.
Mẹ cùng chú Thẩm ổn định kết giao nửa năm, mẹ bỗng nhiên nói muốn mang cô đi Bắc Thành nhập học.
Cô thực khϊếp sợ, cùng mẹ nói: “Con đã học cấp ba rồi.”
Mẹ nói: “Chính là bởi vì học cấp ba, mới muốn đưa con đi đến Bắc Thành.”
“Mẹ đã hỏi qua thầy giáo con, Dung Thành cùng Bắc Thành chính là một bộ giáo trình, con đến trường cấp ba bên kia sẽ không sợ không theo kịp tiến độ. Chờ sang năm thi đại học lại trở về.”
Khương Từ không muốn đi, nói: “Không đi Bắc Thành con cũng có thể thi đậu đại học.”
Mẹ nói: “Thầy cô giáo của Dung Thành cùng Bắc Thành so sánh với nhau một trời một vực, năm nay là năm mấu chốt của cấp ba, con có biết tiếp nhận giáo dục tốt đối với con sang năm thi đại học có lợi bao nhiêu không?”
“Chính là……”
“Được rồi, không cần nói nữa.”Mẹ không cùng cô thương lượng mà cự tuyệt, nói: “Thủ tục chuyển trường mẹ đã làm xong giúp con rồi, chú Thẩm cũng đã an bài trường học bên kia giúp con rồi, chờ thêm đến nghỉ hè này, khai giảng trực tiếp đi học là được.”
Khương Từ cứ như vậy bị tước đoạt cơ hội tự lựa chọn, đi theo mẹ đáp máy bay đến Bắc Thành.
Cô nhìn tầng mây bên ngoài cabin thất thần, nhớ lại kí ức mười tám năm ngắn ngủi này, trong lòng thế nhưng cảm thấy có chút trống rỗng. Cô bỗng nhiên rất nhớ bà nội, không biết bà trong nhà có ổn không? Nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp trước đây cô cùng bà nương tựa nhau mà sống. Quãng thời gian năm năm kia, vẫn cứ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong mười tám năm cuộc đời cô.
*
Kết thúc hành trình hai giờ bay, sau khi xuống máy bay, cô đi theo mẹ cùng đi lấy hành lý.
Thời điểm đang chờ đợi hành lý đưa tới, mẹ vẫn luôn dặn dò cô, “Hôm nay là sinh nhật chú Thẩm, trong nhà sẽ có rất nhiều người thân bạn bè, con chốc nữa gặp mọi người phải có lễ phép biết không? Không cần luôn là xụ mặt.”
Đối với chuyện tới Bắc Thành này, Khương Từ vốn dĩ liền không muốn.
Giờ phút này lại nghe thấy lời mẹ dặn dò cô, cảm xúc không khỏi có chút hạ xuống, đáp nhẹ , “Đã biết.”
Lấy được hành lý, Khương Từ liền đi theo mẹ cùng nhau đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa bên ngoài, xa xa có người đàn ông nhìn đến chỗ bọn cô, lập tức lộ vẻ mặt tươi cười mà hướng các cô đi tới.
Người đàn ông hỗ trợ nhận lấy hành lý trong tay mẹ, ôn hòa mà cười, nói: “Chu tiểu thư, lúc này người trong nhà nhiều, tiên sinh thật sự không ra đón được, phái tôi lại đây tiếp ngài cùng tiểu Từ tiểu thư.”
Chu Vân mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy, nào yêu cầu anh ấy tự mình tới đón.”
Nói, nghiêng người cùng Khương Từ giới thiệu, nói: “Đây là chú Dương, thư kí của chú Thẩm.”
Khương Từ hiểu chuyện mà lộ ra cái tươi cười, lễ phép, “Chào chú Dương.”
Dương Lâm mỉm cười, hướng Khương Từ gật đầu, nói: “Tiểu Từ tiểu thư.”
Nhìn đến Khương Từ trong tay còn xách theo một cái rương hành lý, vội vàng duỗi tay nhận tới, cười nói: “Đưa chú đi.”
Một tay xách một cái rương hành lý đi bên cạnh dẫn đường, nói: “Chu tiểu thư, chúng ta về trước đi, tiên sinh còn ở trong nhà chờ ngài.”
“Được.” Chu Vân mỉm cười ứng một tiếng, trong tay kéo một cái vali màu trắng Hermes Brikin, dưới chân dẫm lên một đôi giày cao gót cao mười phân, dáng người tuyệt đẹp mà đi ở trên đường.
Chu Vân năm nay đã 43 tuổi, nhưng bà dưỡng da rất chăm, thả thập phần sẽ mặc quần áo trang điểm, cho nên cho dù tới tuổi này cũng vẫn cứ thật xinh đẹp. Lại bởi vì trải qua cùng năm tháng lắng đọng lại, lại trên người bà có một loại khí chất mà các cô nương trẻ tuổi không có, phi thường mê người.
Mà Khương Từ cùng mẹ lại hoàn toàn trái ngược, cô không thích những đồ hiệu đó của mẹ, ở trường học hàng năm đều mặc đồng phục, tóc không tạo kiểu, vô cùng đơn giản buộc cao đuôi ngựa.
Lên cấp ba các nữ sinh khác bắt đầu quan tâm tới việc trang điểm thì cô hoàn toàn không chú ý tới, suốt ngày vùi đầu ở trong biển đề, mãn đầu óc chỉ nghĩ nhanh lên lớn lên, nhanh lên thi đại học, nhanh lên có thể dựa vào chính mình kiếm được tiền.
Mẹ ngại cô quần áo đơn giản, trong ngăn tủ trừ bỏ đồng phục cũng chỉ có áo thun trắng cùng quần jean.
Trước khi tới Bắc Thành, mẹ để cô ăn mặc long trọng chút, bởi vì hôm nay vừa lúc là sinh nhật chú Thẩm.
Cô ở trong ngăn tủ tìm thật lâu, tìm ra cái váy ngày thanh niên 4-5 cô mặc khi lên sân khấu biểu diễn dương cầm.
Một cái váy trắng đơn thuần, đã là cái váy duy nhất cô tìm thấy trong ngăn tủ, lúc ấy vì lên sân khấu biểu diễn, cô tiêu tiền vào, hơn một ngàn tệ.
Nhưng mẹ nhìn lại thẳng lắc đầu, buổi tối lại dẫn cô đi trung tâm thương mại mua sắm, mấy cái váy liền tiêu tốn vài vạn.
Giờ phút này đem váy mặc ở trên người, cô cũng không có cảm thấy chính mình có bao nhiêu đặc biệt, chỉ cảm thấy trầm trọng.
Một giờ sau, xe ngừng ở trước một biệt thự nguy nga tráng lệ. Khương Từ xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, rất xa, cô phảng phất thấy được lâu đài trong phim điện ảnh của Anh.Lâu đài này to tưởng như không có giới hạn, không biết đâu là điểm cuối.
Trước cửa có một người đàn ông điển trai đang đứng, ông trong mắt mang theo tươi cười, lúc xe đỗ lại, tiến lên hỗ trợ mở cửa hàng ghế phía sau, thân sĩ mà hôn lên mu tay phải mẹ cô, vui đùa nói: “Chờ em đã nửa ngày, nếu còn chưa tới anh sẽ đợi tới lúc bạc cả đầu.”
Mẹ bị trêu đến bật cười, nắm tay người đàn ông, nói: “Trên đường có điểm kẹt xe.”
Bà nhón chân hôn lên mặt người đàn ông , dán lỗ tai ông nhỏ giọng thì thầm một câu, “Sinh nhật vui vẻ Thẩm tiên sinh.”
Người đàn ông ôm eo mẹ, cười đến thoải mái, nói: “Chốc nữa sẽ giới thiệu em với mọi người trong nhà.”
Mẹ ôn nhu mà cười, nói: “Được.”
Khương Từ ngồi ở trong xe, nhìn mẹ cùng chú Thẩm thân mật, cô đột nhiên có chút xấu hổ, không xuống xe.
Thẳng đến khi mẹ phát hiện cô còn chưa có xuống xe, hướng cô nhìn qua, cười gọi cô, “Như thế nào còn ở trong xe ngồi, mau xuống dưới.”
Cô lúc này mới cởi bỏ đai an toàn xuống xe, nhìn đến Thẩm Triết, nỗ lực mà lộ ra cái tươi cười, hiểu chuyện nói, “Chào chú Thẩm.”
Thẩm Triết năm nay tuy rằng đã 53 tuổi, nhưng ông ngày thường siêng năng rèn luyện, trừ bỏ khóe mắt có thể nhìn ra chút dấu vết năm tháng, từ thân hình không chút nào đoán được ra tuổi.
Ông tươi cười hiền từ ôn hòa, cười cùng Khương Từ chào hỏi, “Thường nghe mẹ con nhắc đến con, hôm nay cuối cùng cũng gặp con.”
Khương Từ khẽ cười cười. Cô không quá có biết ăn nói, ở trước mặt người xa lạ càng là ăn nói vụng về.
Chú Thẩm như là nhận ra cô bất an, thân thiết mà cùng cô nói: “Chốc nữa chú đem con giới thiệu với người trong nhà, nếu tới, liền an tâm ở lại, ngày thường có yêu cầu cái gì cứ việc cùng quản gia nói, hoặc là cùng mẹ con nói cũng được.”
Khương Từ gật gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn chú Thẩm.”
Thẩm Triết nói: “Được, bên ngoài nắng, có nói cái gì chúng ta vào nhà lại chậm rãi nói.”
Khương Từ đi theo mẹ cùng chú Thẩm cùng nhau đi vào bên trong.
Mẹ kéo tay chú Thẩm, hai người có rất nhiều lời muốn nói. Khương Từ không xa không gần mà đi theo bên cạnh, cô nhìn chỗ xa lạ này, có một loại hít thở không thông.
Cô không thể giống mẹ thản nhiên như vậy mà tới ở nơi này. Rốt cuộc nơi này là nhà bạn trai mẹ. Mà cô cùng nơi này hết thảy đều không có quan hệ, cô lại đi theo mẹ cùng nhau tiến vào ở, điều này làm cô có chút cảm thấy thẹn, cảm giác chính mình giống như không có thân phận người ngoài, danh không chính ngôn không thuận ở trên đất rộng của người khác đến ở. Đi vào phòng khách, cô thấy được một phòng toàn những người phú quý.
Khương Từ mười tám năm trong cuộc đời, cô chưa bao giờ tiếp xúc qua nhóm người này —— bọn họ ngồi ở chỗ kia, cho dù nói cái gì cũng không nói, trời sinh liền phảng phất mang theo khí chất cao nhân.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Từ cảm nhận được, theo như lời mẹ: Giai cấp.
Cô giống như bước vào một thế giới hoàn toàn không thuộc về cô, khi những cái ánh mắt đó từ trên cao nhìn xuống cô, cô chỉ cảm thấy hít thở không thông đến muốn chạy đi.
Chú Thẩm bỗng nhiên vỗ vỗ tay, tâm tình rất tốt nói: “Tôi tới cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là Tiểu Vân, bạn gái tôi.”
Lại giới thiệu Khương Từ, nói: “Đây là con gái Tiểu Vân, Tiểu Từ.”
Mẹ mặt lộ vẻ tươi cười, thập phần hào phóng khéo léo mà cùng mọi người chào hỏi, “Chào mọi người, tôi là Chu Vân, lần đầu gặp mặt, về sau còn thỉnh mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Khương Từ lại không được thong dong như mẹ, cô không quen ở nơi này, lại vẫn cứ phải vì mẹ ở lại, còn phải nhớ đến lời bà dặn dò, thực nỗ lực mà ép chính mình nở nụ cười, hiểu chuyện mà chào, “Chào mọi người, con là Khương Từ.”
Vừa mới mở lời, trong phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh một cái chớp mắt.
Khương Từ vẫn luôn thực phiền chán kỹ năng ăn nói của mình, cô phi thường dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người khác, có thể từ trong ánh mắt người khác nhìn ra đối phương suy nghĩ cái gì.
Cho nên trong nháy mắt đó, cô thấy được biểu tình trên mặt mọi người phức tạp lại ý vị thâm trường, cho dù bọn họ ngoài mặt vẫn cứ cười cùng các cô chào hỏi, nhưng trong ánh mắt khinh miệt cùng trào phúng lại một chút không che giấu.Cô nghĩ mẹ cũng cảm nhận được. Nhưng mẹ trải sự đời nhiều hơn cô, bà không thèm để ý chút nào, cười đến hào phóng khéo léo, phảng phất hoàn toàn không có cảm nhận được những người này coi khinh.
*
Ăn cơm trưa xong, người của Thẩm gia ở phòng khách chơi mạt chược, mẹ cùng chú Thẩm không biết đi nơi nào, Khương Từ tìm không thấy người, đành phải một mình ngồi ở trên sô pha.
Trong phòng khách tới tới lui lui rất nhiều người, nhưng không có bất luận một ai phản ứng Khương Từ.
Cô cúi đầu, cô nhàm chán lướt di động để gϊếŧ thời gian, bỗng nhiên nghe thấy có người trào phúng mà cười một tiếng, có điều ám chỉ mà nói: “Cho nên nói, nữ nhân bên ngoài chính là không giống nhau, làm lão tam bị mê hoặc.”
“Bà thím trung niên còn cả ngày trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, mấy người xem bà ấy đi đường, mông đều mau vắt lên tận trời.”
Có người hừ cười một tiếng, nói: “Cô nói lời này không vô nghĩa sao, kĩ năng trên giường không có, có thể đem lão tam ăn đến gắt gao? Không màng toàn gia tộc phản đối một hai phải cưới một người phụ nữ một đời chồng.”
Có người nhìn đến Khương Từ, bĩu môi, cố ý nói cho Khương Từ nghe, phóng đại thanh âm, “Này còn không có vào cửa đâu, liền mang theo con gái vào ở được. Tôi nghĩ lão tam hay là trúng bùa gì, dẫn sói vào nhà, ngày nào đó gia sản bị người ta cướp sạch cũng không biết.”
Khương Từ rốt cuộc nghe không lọt, cô cầm di động đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi ra bên ngoài.
Cô cảm thấy không khí trong nhà loãng đến cô sắp nôn mửa, trong nháy mắt, cô xúc động đến mức muốn lập tức mua vé máy bay quay lại Dung Thành. Cô muốn quay lại chốn cũ, muốn trở lại những ngày cùng bà nội sinh sống.
Nhưng cô mới đi ra ngoài được vài bước, liền đυ.ng tới mẹ cùng chú Thẩm cùng nhau từ bên ngoài trở về.
Mẹ thấy cô muốn ra cửa, hỏi cô, “Làm sao vậy? Muốn đi ra ngoài?”
Khương Từ nhìn mẹ, cô không tự giác mà nắm lòng bàn tay, hơi há mồm, muốn nói cho với mẹ, cô muốn quay lại Dung Thành.
Cô thậm chí muốn khuyên mẹ cùng cô đi, không cần ở lại nơi này.
Nhưng chú Thẩm ở bên cạnh, cô không có cách nào mở miệng.
Chu Vân lại thấy trán con gái đầy mồ hôi, lấy ra khăn giấy giơ tay lau cho cô, nói: “Xem con này đầu đầy mồ hơi còn chạy ra bên ngoài.”
Thẩm Triết hỏi: “Có phải hay không chơi không vui?”
Khi nói chuyện, ông nhìn thấy Thẩm Hành xách theo chai Coca mồ hôi đầy đầu mà từ bên ngoài chạy về tới, gọi anh làm, “Làm gì thế?”
Thẩm Hành lập tức dừng bước chân, quy củ mà kêu một tiếng, “Chú ba.”
Sau đó nói: “Đường Lâm kêu anh con hát, ở trong phòng giải trí phía sau.”
Thẩm Triết nghe vậy, đem Thẩm Hành gọi đến trước mặt.
Thẩm Hành ngoan ngoãn đến gần, hỏi: “Chuyện gì vậy chú ba?”
Thẩm Triết chỉ chỉ Khương Từ, nói: “Em gái vừa mới tới trong nhà, trời xa đất lạ, con đem em gái mang đi chơi.”
Thẩm Hành dừng một chút, có điểm không vui mà hướng Khương Từ nhìn một cái.
Trước khi Chu Vân cùng Khương Từ đến đây, Thẩm gia sớm đã cho người tra qua thông tin hai người.
Đối với Khương Từ tìm hiểu không nhiều lắm, nhưng Chu Vân ở Thâm thành trước đây là tiện nữ có tiếng. Rất nhiều người đều biết, bà chỉ cùng kẻ có tiền yêu đương, mỗi lần chia tay đều phải từ trên người nhà trai đòi đến một số tiền, lại tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, tiếp tục moi tiền.