Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Khương Từ tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô mở to mắt, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ rộng rãi, ý thức nháy mắt quay về.

Cô vội vàng từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn nhìn khắp nơi, không có nhìn thấy Thẩm Thính Nam. Cô theo bản năng cầm lấy di động trên bàn trà, nhìn thấy có một cái tin nhắn Thẩm Thính Nam gửi cô, cô click mở xem, Thẩm Thính Nam bảo cô: “Anh ra ngoài có chút việc, chốc nữa trở về mang bữa sáng cho cô.

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng không tự giác mà cảm thấy một trận ấm áp.

Cô buông di động, đem cái chăn tối qua cô đắp gập lại, ngay ngay ngắn ngắn mà để trên sô pha, sau đó đi phòng tắm dùng nước trong bồn rửa mặt súc miệng.

Lúc cô gần bước ra khỏi nhà tắm, nghe thấy ngoài cửa có người mở cửa, cô đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, trong lòng nháy mắt chuông cảnh báo xao vang, không biết một khắc kia là nghĩ như nào, cô chạy vào gian phòng, trốn vào tủ quần áo.

Trình Tĩnh Nhàn mang theo chút đồ cho Thẩm Thính Nam qua đây, đi khắp các phòng nhìn, không thấy ai, đứng ở cửa phòng ngủ gọi cho Thẩm Thính Nam.

Điện thoại đầu kia, Thẩm Thính Nam đang chuẩn bị đi mua bữa sáng, nhận được điện thoại của mẹ, nghe thấy mẹ bảo đang ở trong nhà, anh không tự giác mà dừng lại bước chân, hỏi: “Mẹ ở trong nhà làm cái gì?”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ ngày hôm qua không phải đi chùa miếu trên núi dâng hương sao, gặp được một sư thầy già, giúp con cầu cái ngọc bội mang về, sư thầy già khai rất sáng, linh nghiệm thật sự.”

Thẩm Thính Nam nói: “Con bây giờ không ở nhà.”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ biết, mẹ tìm một vòng không thấy con.”

Thẩm Thính Nam nói: “Mẹ đi về trước đi, con sẽ đến chỗ mẹ lấy sau.”

“Được.” Trình Tĩnh Nhàn một bên nói một bên đi ra ngoài, “Con buổi tối nếu có rảnh thì tới đây, cũng lâu rồi không trở về ăn cơm.”

“Vâng.” Thẩm Thính Nam đáp một tiếng.

Khương Từ trốn ở tủ quần áo, khẩn trương đến nỗi phía sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh, nghe thấy Trình Tĩnh Nhàn ra cửa về, cô mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, từ tủ quần áo ra ngoài.

Cô đứng ở trong phòng ngủ, sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo, cô nhìn chằm chằm cửa tủ quần áo đang đóng kia, trong lòng khổ sở mà cảm thấy một trận khuất nhục.

Sau lại, Khương Từ ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, cô đối Thẩm Thính Nam kỳ thật là sinh ra hảo cảm, nhưng về điểm hảo cảm này, không đủ để cô chịu bị người Thẩm gia xem nhẹ khuất phục.

Ở trong phạm vi lí trí của cô, cô vẫn cứ không muốn cùng người Thẩm gia, bao gồm Thẩm Thính Nam có quá nhiều liên lụy.

Đúng lúc ấy Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới, hỏi cô còn ở nhà không, cô khi đó đã từ trong nhà Thẩm Thính Nam ra tới, trả lời nói: “Cảm ơn anh tối hôm qua giúp em gọi bác sĩ, bất quá em đã đi rồi, em hôm nay buổi sáng có tiết, anh không cần giúp em mang bữa sáng.”

Thẩm Thính Nam không hoài nghi nhiều, chỉ là hỏi: “Vậy em mang thuốc đi chưa?”

“Mang rồi, cảm ơn anh.”

Hôm nay lúc sau, Khương Từ từ chức công việc ở nhà hàng. Trước tiên là vì tránh đi Thẩm Thính Nam, thứ hai cũng là vì cô đã lên năm ba, rất nhanh sẽ lên năm 4, sắp phải tìm chỗ làm, không thể không dùng nhiều chút thời gian vào việc học.

Mà Thẩm Thính Nam sau lại có đi qua tiệm cơm Tây mà Khương Từ từ chức kia, nhưng nhiều lần đến đều không có gặp lại Khương Từ, hỏi qua ông chủ mới biết được cô đã từ chức.

Anh sau lại cũng liền không đến nữa, đương nhiên cũng không gọi điện thoại hỏi qua Khương Từ.

Hai người gặp lại đã là học kì sau của năm ba đại học, ngày đó là sinh nhật Khương Từ, có lẽ là bởi vì mọi người đều sắp lên vị trí thực tập, về sau thời gian ở trường học sẽ không quá nhiều, cho nên buổi tối hôm đó, một người bạn đã yêu thầm Khương Từ đã thổ lộ với cô.

Ngày đó buổi tối mọi người ở KTV hát hò xong chuẩn bị về trường học, đi đến cổng trường, người bạn đi cùng bỗng nhiên kéo Khương Từ đi cửa hàng tiện lợi mua kem, Khương Từ không nghĩ nhiều, vô cùng cao hứng mà đi theo cùng bạn đi mua kem.

Khương Từ ban đầu còn thấy kỳ quái, như thế nào các bạn mua mỗi que kem mà chọn lâu như vậy, thẳng đến khi các cô mua xong kem, trở lại cổng trường, nhìn thấy cổng trường xếp đầy ngọn nến với cánh hoa lãng mạn, mà Lâm Gia Thần ôm hoa hồng, quỳ một gối ở trước mặt cô, cô mới biết được là vì sao. Nhưng cô kỳ thật có chút kinh ngạc cùng xấu hổ, cô cũng không thích loại tỏ tình đánh trống khua chiêng này, phản ứng đầu tiên là muốn rời đi, nhưng bởi vì người tỏ tình với cô là bạn tốt học cùng đại học, thế cho nên cô muốn bảo vệ mặt mũi của cậu ấy, nếu cô cứ rời đi như vậy, đối phương sẽ thực xấu hổ.

Cô có chút không biết nên làm cái gì bây giờ mà đứng ở đó, Lâm Gia Thần nhìn cô nói: “Tiểu Từ, cậu có thể không biết, từ hôm nhập học đại học hôm ấy tớ đã thích cậu rồi, lúc báo danh, tớ nhìn thấy cậu một mình kéo rương hành lý, buộc tóc cao cao đuôi ngựa, xinh đẹp làm tớ hơn nửa ngày đều không dời mắt được, kết quả chờ tớ phản ứng lại muốn tìm cậu xin phương thức liên hệ, đã không thấy cậu nữa.”

“Lần thứ hai gặp cậu chính là ở lễ khai giảng, cậu đại diện học ưu tú lên phát biểu, tớ lúc ấy ở dưới sân khấu quả thực bị cậu mê hoặc, không nghĩ tới cậu không chỉ có lớn lên đẹp, còn ưu tú như vậy.”

“Sau lại theo cậu đăng kí câu lạc bộ kị hành, tớ rốt cuộc có cơ hội làm quen với cậu, tớ vẫn luôn không dám cùng cậu thổ lộ, sợ nói ra vạn nhất cậu không thích tớ, chúng ta đây chẳng phải là đến làm bạn còn không làm được. Bất quá tớ hiện tại rốt cuộc không muốn lại nhịn nữa, chúng ta lập tức sắp lên năm 4, chúng ta sắp rời trường đi thực tập nên tớ muốn đem lòng mình bày tỏ cho cậu biết, Tiểu Từ, tớ thích cậu, ở bên tớ nhé.”

Lâm Gia Thần cả mặt đỏ bừng, rốt cuộc một lời mà đem tình cảm trong lòng mình nói ra, cậu nói xong liền khẩn trương mà nhìn Khương Từ, chờ cô trả lời.

Mà mấy người bạn tất cả ở bên cạnh ồn ào, vẫn luôn hô “Đồng ý đi, đồng ý đi!”



Khương Từ ở trong đầu cố gắng tìm từ, đang muốn cự tuyệt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng xuỳ với cười nhạo trào phúng.

Bởi vì thanh âm truyền đến cũng không xa, rất nhiều người đều nghe thấy được, mọi người sôi nổi nhìn đến hướng thanh âm truyền đến.

Khương Từ cũng quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam không biết đến đây từ lúc nào, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái đút túi quần, dựa ở cửa xe xem bọn họ.

Khóe môi tựa hồ còn nhếch môi cười trào phúng, tựa như cảm thấy đám sinh viên bọn họ thập phần ấu trĩ.

Lúc Khương Từ quay đầu lại, Thẩm Thính Nam cũng nhìn về phía cô, sau một lúc lâu, rốt cuộc lên tiếng, “Lại đây.”

Anh nói xong, liền xoay người, đi ra xa.

Khương Từ nhìn bóng dáng Thẩm Thính Nam, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là theo qua.

Thẩm Thính Nam đi đến dưới một cây bạch quả, đem tàn thuốc dập đi, Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô một lát, mở miệng nhiều ít mang theo một chút trào phúng, nói: “Đám sinh viên bọn em hiện tại đều thích công khai tỏ tình như này sao?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, nói thực ra, cô kỳ thật cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Thẩm Thính Nam lại nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó hảo tâm nhắc nhở nói: “Em hiện giờ cũng sắp tốt nghiệp, mấy chuyện tình cảm cũng thể tránh khỏi. Nếu thật sự muốn yêu đương, ánh mắt cũng phải cao một chút, đừng để mấy người đàn ông tùy tiện liền đem em lừa đi rồi.”

Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ cùng cô nói lời này, cô có chút kỳ quái mà nhìn anh.

Thẩm Thính Nam cũng liếc nhìn cô một cái, trầm mặc một lát, thiệt tình nói: “Đừng đem chính mình xem đến quá nhẹ, em đáng giá hơn nhiều.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng vẫn cứ không khống chế được mà nảy lên một cổ ấm áp, cô khẽ cười, nói: “Cảm ơn.”

Đi theo mới nhớ tới hỏi: “Bất quá anh sao lại ở chỗ này?”

Thẩm Thính Nam lúc này mới từ túi quần lấy một thứ, đưa cho Khương Từ, “Cầm.”

Khương Từ nhìn thấy thứ Thẩm Thính Nam đưa qua chính là một cái hộp tơ nhung tinh xảo, cô không khỏi có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không có duỗi tay nhận lấy.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Thính Nam nói: “Lần trước trở về nhà cũ, nghe mẹ em nói hôm nay là sinh nhật em, tùy tiện mua một món, vừa lúc lại đây xử lý chút việc, tiện đường mang lại đây cho em.”

Khương Từ theo bản năng lắc đầu, nói: “Không cần không cần, cảm ơn ý tốt của anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Như thế nào? Anh đưa đồ như là củ khoai lang làm phỏng tay sao? Em nhìn đều không có nhìn một cái?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam giống như có chút tức giận, lại cảm thấy người ta tặng quà cho cô, cô liền nhìn đều không có nhìn xác thật có chút không tốt lắm, vì thế do dự trong chốc lát, vẫn là duỗi tay nhận lấy.

Nhưng mà khi cô mở ra, nhìn thấy món đồ bên trong, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức trả lại cho Thẩm Thính Nam, cô vội vàng đóng nắp lại, đôi tay còn đỡ ở dưới đưa cho Thẩm Thính Nam, nói: “Em không thể nhận, này quá đắt tiền rồi.” Cô tuy rằng không hiểu lắm về trang sức châu báu, nhưng cũng biết một cái vòng cổ nạm một viên kim cương to như vậy nhất định giá trị xa xỉ.

Cô khăng khăng muốn trả lại Thẩm Thính Nam, nói cái gì cũng không chịu nhận.

Thẩm Thính Nam rất ít tặng quà cho người khác, tặng quà đi rồi đương nhiên cũng không có khả năng lấy lại, nói: “Tặng rồi thì chính là của em, em thật sự không muốn, muốn ném muốn bán đều tùy em, đi đây.”

Anh nói xong, liền từ bên người Khương Từ đi qua, quay lại xe, mở cửa ghế lái, đem xe quay đầu rất nhanh liền lái xe rời đi.

Buổi tối đó, Khương Từ đương nhiên không có nhận lời tỏ tình của Lâm Gia Thần, cô thực uyển chuyển mà cự tuyệt đối phương, tuy đã từng có để ý đến đối phương, nhưng sau khi tỏ tình thất bại, tự nhiên cũng có thể lại làm bạn bè.Mà vừa lúc khi đó đã sắp tốt nghiệp, Khương Từ cũng thật sự không có quá nhiều thời gian quan tâm đến mấu chuyện khác. Việc học của năm ba bọn cô đã hoàn toàn kết thúc, năm bốn còn một số tiết môn tự chọn, chỉ cần trước tiên học xong, mặt khác thời gian liền có thể không cần ở trường học.

Khương Từ học xong các môn tự chọn năm bốn, liền bắt đầu đóng góp sức lao động, làm hồ sơ lý lịch.

Các bạn cùng ký túc xá đều thi lên thạc sĩ.

Khi mọi người đều cho rằng Khương Từ sẽ lựa chọn vào Hồng Vòng, cô lại đem hồ sơ lý lịch đi Dung Thành nộp vào một văn phòng luật sư không có danh tiếng.

Nhóm bạn cùng phòng sau khi biết đều thực kinh ngạc, Bùi Hân khó hiểu mà nhìn Khương Từ, hỏi: “Vì sao lại không đi Kim Đỗ? Cậu năm trước không phải ở đó thực tập sao, còn cùng quá án tử, cấp trên không của cậu không phải bảo cậu tốt nghiệp trực tiếp qua đấy sao?”

Khương Từ khẽ cười, lắc đầu nói: “Tớ không có muốn ở lại Bắc Thành nha, bà nội tớ ở Dung Thành, tớ muốn về đấy chăm sóc bà.”



“Đây là liên quan đến tiền đồ của cậu, Tiểu Từ, cậu phải nghĩ kỹ, chúng ta cực khổ học nhiều năm như vậy, còn không phải là vì một ngày kia có thể trở nên khá hơn sao? Cậu ở lại Bắc Thành rõ ràng có thể càng phát triển tốt hơn, vì cái gì phải về địa phương nhỏ?” Bùi Hân vì Khương Từ sốt ruột.

Khương Từ lại không thèm để ý, nói: “Cơ hội công việc tương lai có lẽ còn sẽ có, nhưng bà nội tớ chỉ có một, bà tuổi cao, mấy năm trước lại đã làm giải phẫu, tớ nhất định phải trở về chăm sóc bà.”

Bùi Hân giữ chặt Khương Từ tay, nghiêm túc mà nhìn cô, nói: “Tiểu Từ, cơ hội công việc cũng không phải tùy thời đều có, cậu phải nghĩ kỹ.”

Khương Từ cười cười, nắm lại tay Bùi Hân, cảm kích nói: “Tớ biết cách thấy hạnh phúc, tớ biết mình đang làm cái gì, cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tớ.”

Mà một năm này, còn đã xảy ra một chuyện lớn.Ngày đó mẹ tới trường học tìm cô, hai người đến nhà hàng ăn cơm, lúc ăn cơm, mẹ bỗng nhiên nói với cô, bà cùng chú Thẩm chia tay. Cô kinh ngạc mà ngẩng đầu, lo lắng mà nhìn mẹ, “Vì sao chứ?”

Chu Vân mỉm cười nói: “Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ và chú Thẩm là hoà bình chia tay, hai chúng ta ở bên nhau mấy năm nay, kỳ thật đến mấy năm gần đây, chúng ta đều cùng cảm thấy hai chúng ta kỳ thật càng thích hợp làm bạn bè hơn.”

“Chính là……”

Chu Vân cười nói: “Không cần chính là, mẹ không có lừa con, mẹ cùng chú Thẩm là thật sự hoà bình chia tay, hơn nữa hiện tại vẫn là bạn bè tốt, hai chúng ta còn hẹn nhau tháng sau đến Italy xem triển lãm tranh, chỉ là đổi sang quan hệ bạn bè thôi.”

Khương Từ nhìn mẹ xác thật không có chút khổ sở nào, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mặc kệ thế nào, chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc là được.”

Chu Vân gần đây là thật sự cảm thấy thực nhẹ nhàng thực vui vẻ, bà cao hứng mà giữ chặt tay con gái, nói: “Mẹ gần đây thật sự thực vui vẻ, mẹ mua một căn biệt thự ở đường Giang Dương bên kia, gần đây đang trang hoàng lại, hôm nào con cùng mẹ đi nhìn xem, con thích dạng phong cách nào, mẹ bảo người thiết kế làm theo ý thích của con.”

Khương Từ có chút áy náy mà nhìn mẹ, trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con tính về Dung Thành làm việc.”

Chu Vân không khỏi sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Vì sao lại về? Ở lại Bắc Thành không tốt sao?”

Khương Từ nói: “Con không thích nơi này mẹ, hơn nữa bà nội ở Dung Thành, con không thể để bà một mình.”

“Vậy đưa bà qua đây, không thể hy sinh tiền đồ của con chứ?”

Khương Từ nói: “Bà nội ở Dung Thành sinh sống cả đời, người thân bạn bè đều ở nơi đó,để bà tới nơi này sinh sống, bà sẽ không vui vẻ. Hơn nữa con cũng không thích nơi này, con rất nhớ Dung Thành, nhớ phong cảnh Dung Thành, nhớ đường phố Dung Thành, nhớ bạn bè nơi đó.”

Chu Vân hỏi: “Nơi này thật sự không có gì để con lưu luyến sao?”

Khương Từ trầm mặc trong chốc lát, sau đó lắc đầu, nói: “Không có.”

*

Khương Từ kiên quyết đi, thực thuận lợi mà có được cơ hội làm việc ở văn phòng luật sư kia, Chu Vân tuy rằng không tán đồng quyết định của con gái, nhưng cuối cùng vẫn cứ lựa chọn tôn trọng cô.

Ngày đó Khương Từ đến Thẩm gia giúp mẹ thu dọn đồ đạc, cô nhìn thấy mẹ và chú Thẩm vẫn cứ vui vẻ mà nói chuyện với nhau, liền biết mẹ không có lừa cô, bà cùng chú Thẩm xác thật là hoà bình chia tay, lựa chọn lấy một loại phương thức ở chung khác.

Đêm đó cô kỳ thật muốn gặp Thẩm Thính Nam một lần. Cô trong lòng biết, những năm gần đây, Thẩm Thính Nam kỳ thật vẫn luôn thực quan tâm cô, hiện giờ hoàn toàn rời đi, về sau đại khái không còn có nhiều cơ hội gặp mặt, cô kỳ thật có chút muốn trực tiếp cảm ơn anh.

Nhưng Thẩm Thính Nam đêm đó trước sau không có trở về. Chờ đến buổi tối 9 giờ, mẹ thu dọn xong một rương hành lý cuối cùng, xách theo từ trên lầu xuống dưới, cười nói: “Tiểu Từ, chuẩn bị đi rồi, chào tạm biệt chú Thẩm đi.”

Khương Từ từ trên sô pha đứng lên, thực cảm kích mà cúi đầu trước chú Thẩm, nói: “Chú Thẩm, cảm ơn chú mấy năm nay đã quan tâm.”

Thẩm Triết lại là lắc đầu, nói: “Nói đến cái này chú liền áy náy, những năm gần đây, chú cũng không có chăm sóc con thật tốt.”

Khương Từ cười cười, nói: “Nào có, chú vẫn luôn rất quan tâm con.”

Thẩm Triết lắc đầu, ba người từ phòng khách ra ngoài.

Khương Từ nhìn mẹ cùng chú Thẩm ở phía trước nói chuyện, cô đi đến chỗ quản gia, từ trong túi lấy ra một hộp nhung tơ tinh xảo, giao cho quản gia, nói: “Chú Vương, phiền chú giúp cháu đem cái này đưa cho Thẩm Thính Nam, cũng phiền chú giúp cháu cùng Thẩm Thính Nam nói tiếng cảm ơn, cảm ơn anh ấy những năm gần đây đã chăm sóc, lòng cháu vẫn luôn thực cảm ơn anh ấy.”

Quản gia nhìn Khương Từ, cũng có chút không tha, nhịn không được nói: “Tiểu Từ tiểu thư, cô không đợi thiếu gia sao? Chờ cậu ấy trở về, cô lại cùng cậu nói tạm biệt.”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đợi, cháu ngày mai liền phải rời đi rồi.”

“Nhanh như vậy sao?”

Khương Từ khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ân.”
« Chương TrướcChương Tiếp »