Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh mắt Thẩm Thính Nam vẫn luôn chăm chú nhìn Khương Từ, nhìn cô đờ đẫn mà ngồi ở chỗ kia bị người ta đánh giá, cũng nhìn thấy cô lặng yên không một tiếng động mà đứng dậy, nhẫn nhịn mà rời phòng khách.Anh lần đầu tiên đối với người nhà của mình cảm thấy phiền chán, khi Thẩm hành cầm cái khăn quàng cổ kia cười nhạo mà nói: “Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, nhìn xem cô ta chọn khăn quàng cổ này, đưa cho bà nội lau chân bà nội còn ghét bỏ”, anh giương mắt nhìn về phía cậu ấy, sắc mặt thực lạnh lùng, “Em ấy là đồ nhà quê, em là cái gì? Là thằng ngu ngốc thi đại học được hai trăm điểm?”

Thẩm Hành sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam. Cậu ấy còn cảm thấy rất ủy khuất, oán giận nói: “Tứ ca, anh sao lại thế này? Anh như thế nào giúp đỡ người ngoài mắng em?”

Thẩm Thính Nam ánh mắt khinh thường mà nhìn cậu ấy, “ Người ta lại không vô dụng, ít nhất biết học hành chăm chỉ, biết tay làm hàm nhai, còn em như nào? Không có cái thân phận thiếu gia Thẩm gia này, em thử đi ra ngoài nhìn xem, em có thể kiếm được một đồng tiền nào không?”

Thẩm Hành không thể hiểu được sao lại bị mắng một trận, trong lòng tuy rằng không phục, nhưng cũng tự biết mình ăn chơi trác táng, biết hiện giờ cái đại gia đình này đều dựa vào Thẩm Thính Nam, vì thế cũng chỉ là giận mà không dám nói gì. Thẩm Thính Nam quét một lượt mỗi người đang ngồi, mở miệng không một chút lưu tình, “Đi ra ngoài mỗi người đều là phu nhân nhà giàu có danh dự uy tín, một khi mở miệng lại là nghe không ra nửa điểm có học, nhiều người như vậy công kích một tiểu cô nương, các cô cùng mấy người đàn bà đanh đá ngoài đường có cái gì khác nhau sao?”

“Câm mồm!” Thẩm lão thái thái sắc bén mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam, lạnh giọng trách mắng: “A Nam, con nghe một chút chính con đang nói cái gì! Đây đều là trưởng bối của con, con hiện giờ là càng không có đúng mực hơn, mấy cô ấy dù có không phải, cũng không nên để vãn bối là con tới giáo huấn.”

Thẩm Thính Nam sắc mặt nhàn nhạt, hỏi lại một câu, “Bà nhưng thật ra nhìn các cô ấy xem, có bộ dáng của trưởng bối sao.”

Anh lười ở lại trong phòng này, từ trên sô pha đứng dậy, thuận tay cầm đi cái khăn quàng cổ trên bàn trà, đi lên nhìn thoáng qua bà nội của mình, trong mắt tràn ngập thất vọng, nói một câu, “Còn có bà, bà nội, người khác tặng quà, kể cả có không thích, cũng không nên tuỳ ý đem mặt mũi người khác ném ở một bên như vậy. Kể cả bà chán ghét người ta, cũng không nên tùy ý giẫm đạp người khác như vậy.”

Anh nói xong không buồn liếc mắt nhìn mọi người một cái, xoay người lập tức rời đi.

Hôm nay tiệc mừng thọ làm người ta tuyệt vọng. Mẹ cực cực khổ khổ bố trí tiệc sinh nhật rất lâu, lúc giữa trưa đi mời mọi người đến hoa viên ăn cơm, bị Thẩm lão thái thái một câu “Gió quá lớn” trực tiếp huỷ bỏ. Bà cùng con dâu thứ hai nói: “Đột nhiên muốn ăn đồ của Phượng Lâu, không bằng đặt về nhà ăn đi.”

Thẩm Nhị phu nhân lập tức nói: “Được, con lập tức gọi điện thoại đặt cơm, phỏng chừng nhiều nhất hai mươi phút là có thể đưa tới.”

Thẩm Triết cũng thực ngoài ý muốn, tiến lên nói: “Mẹ, hôm nay thời tiết rất tốt , tiệc sinh nhật này Tiểu Vân chuẩn bị từ lâu, đồ ăn cũng đều là làm món mẹ thích ăn, hơn nữa đều đã bưng lên bàn, cứ như vậy ăn đi.”

Thẩm lão thái thái lại một chút không lưu tình, lạnh lùng mà nói: “Mẹ lớn tuổi, cũng không dám ăn bậy đồ ăn người ngoài chuẩn bị, vạn nhất có ý đồ gì, mượn cơ hội đem mẹ độc chết làm sao bây giờ?”

Khương Từ đứng ở xa, cô cách đám người nhìn mẹ. Đó là lần đầu tiên cô từ lâu như vậy tới nay thấy trên mặt mẹ lộ ra biểu tình mỏi mệt.

Tiệc sinh nhật này, Khương Từ cùng mẹ cuối cùng đều không có tham gia. Đồ ăn của Phượng Lâu thực mau liền đưa tới, người Thẩm gia đến phòng khách chúc mừng, Khương Từ giúp mẹ ở trong sân dọn dẹp đồ ăn.

Khương Từ nhìn sườn mặt mỹ lệ nhưng mỏi mệt của mẹ, do dự thật lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, khuyên nhủ: “Mẹ, chúng ta rời đi được không?”

Chu Vân ngẩng đầu nhìn về phía con gái, bà khẽ cười, hỏi ngược lại: “Vì cái gì phải rời khỏi?”

Khương Từ nói: “Nơi này không thích hợp với chúng ta, nơi này không có người hoan nghênh chúng ta.”

Chu Vân lại cười cười, nói: “Mẹ ở lại nơi này, là bởi vì chú Thẩm. Trừ phi tương lai mẹ và chú Thẩm hết tình cảm, khi đó mẹ tự nhiên sẽ rời đi.” Khương Từ không thể thay đổi quyết định của mẹ. Cô không thể cố chấp giống mẹ như thế, nếu cô yêu một người, nhưng gia đình đối phương không thể chấp nhận cô, cô nhất định sẽ rời đi.

Không.

Có lẽ từ lúc bắt đầu, cô liền sẽ không cùng người như vậy bắt đầu.



Không bao lâu, chú Thẩm từ bên trong đi ra, ông ấy ôm mẹ, nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi.”

Mẹ dựa vào trong lòng ngực chú Thẩm không tiếng động rơi lệ, nói hết ủy khuất.

Khương Từ đứng ở cách đó không xa nhìn trong chốc lát. Cuối cùng, cô xoay người, quyết định tự mình rời đi.

Cô một mình đi ra khỏi Thẩm gia, cuối mùa thu rét lạnh, chậm rãi đi ra ngoài.

Cô vẫn luôn nhìn con đường phía trước, vẫn luôn đi về phía trước, giống như chính cuộc đời cô, cô vĩnh viễn không nhớ về quá khứ, vĩnh viễn đi về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại. Cô đi ra ngoài trong chốc lát, sau khi nghe thấy có ô tô bóp còi. Cô theo bản năng đi đến bên cạnh, nhường đường cho xe. Nhưng xe chạy đến bên người cô, ngừng lại. Cô cũng theo bản năng dừng lại, cách cửa sổ xe, nhìn thấy Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn cô trong chốc lát, lúc sau mở miệng, “Lên xe.”

Khương Từ có một chút do dự.

Trải qua chuyện hôm nay, cô đối với người Thẩm gia sinh ra một chút chán ghét, tự nhiên cũng không muốn cùng Thẩm Thính Nam có bất cứ quan hệ gì.

Thẩm Thính Nam hỏi: “Quay lại trường học?”

Khương Từ gật đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Thẩm Thính Nam lần nữa mở miệng, “Lên xe, Anh đi làm đi qua đường trường em, tiện đường đưa em đi một đoạn.”

Khương Từ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần, em tự bắt xe trở về là được.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mở miệng nói: “Như thế nào? Hận nhà anh?”

Khương Từ sửng sốt. Cô không tự giác mà cắn môi dưới, nhìn Thẩm Thính Nam, không có trả lời.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, chân thành mở miệng, “Anh thay người nhà anh xin lỗi em với mẹ em.”

Khương Từ có chút ngoài ý muốn.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, chưa bao giờ nghĩ tới anh thế nhưng sẽ xin lỗi mình.

Thẩm Thính Nam nhìn cô trong chốc lát, lần nữa hỏi: “Lên xe sao?”

Khương Từ do dự một chút, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ngồi lên xe. Sau khi lên xe, Thẩm Thính Nam đem một cái túi mua hàng quen mắt đưa cho cô. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện thế nhưng là khăn quàng cổ cô đưa cho Thẩm lão thái thái.

Thẩm Thính Nam khởi động xe, mắt nhìn phía trước một bên lái xe, một bên nói: “Cực cực khổ khổ làm công kiếm tiền, mua đồ đắt như vậy tặng người khác, có phải đầu óc bị úng nước rồi không?”



Khương Từ sửng sốt.

Không biết vì cái gì, đôi mắt cô bỗng nhiên nóng bỏng lên, suýt nữa rớt nước mắt. Cô theo bản năng đem túi mua hàng ôm lấy, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng đáp lại một câu, “Đúng vậy.”Thẩm Thính Nam cũng trầm mặc trong chốc lát. Qua một lúc, mở miệng nói: “Nhãn mác vẫn còn, có thể cầm đem trả lại.”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không cần. Em có thể đem về tặng cho bà nội em, bà nội em nhất định sẽ thực thích.”

Thẩm Thính Nam chưa từng gặp được loại sự tình này, lần đầu không biết nên nói cái gì.

Anh lại trầm mặc trong chốc lát, lần nữa mở miệng, “Xin lỗi.”

Khương Từ lắc đầu, rộng lượng mà nói: “Không sao, không liên quan tới anh.”

Trừ bỏ nói xin lỗi linh tinh, Thẩm Thính Nam cũng không biết nên nói cái gì.

Trong xe an tĩnh trong chốc lát, Thẩm Thính Nam hỏi: “Nghe nhạc không?”

Khương Từ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng được.”

Thẩm Thính Nam giơ tay mở nhạc, trong xe phát ra một bài hát tiếng Anh.

Khương Từ nghe nhạc, nhìn ngoài cửa sổ trời xanh mỹ lệ cùng đám mây, ôm ấp cái khăn quàng cổ mềm mại kia.

Có lẽ là có chút mệt, ngoài cửa sổ cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi lên gương mặt, cô chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào cửa xe, nặng nề mà ngủ.

Từ sau tiệc sinh nhật của Thẩm lão thái thái qua đi, Khương Từ liền không còn quay lại Thẩm gia. Có một đoạn thời gian rất dài, người Thẩm gia rốt cuộc hoàn toàn trong sinh hoạt của cô biến mất. Cô đã từng hạ quyết định, đời này không bao giờ muốn cùng người Thẩm gia có bất luận liên lụy gì, từ ngày đó về sau, cô không thể tránh mà đối người Thẩm gia sinh chán ghét vô cùng, mong cả đời này không cần lại cùng nhóm người này có bất luận cái quan hệ gì. Mà mẹ cũng tựa hồ rốt cuộc cảm nhận được, cô là như vậy chán ghét người Thẩm gia, cho nên cũng rốt cuộc không hề bắt cô đến Thẩm gia.

Như vậy những ngày bỉnh thản trôi qua suốt nửa năm, thẳng đến mùa xuân năm sau.

Đó là một ngày của tháng tư, cô làm xong bài trở lại ký túc xá, ký túc xá vừa mới tắt đèn không lâu, nhóm bạn cùng phòng đều còn chưa có lên giường, mò mẫm ở phía dưới một bên làm việc một bên nói chuyện phiếm.

Khương Từ vào phòng, đem cửa ký túc xá nhẹ nhàng đóng lại khóa lại, sau đó đi đến bàn của mình, buông sách giáo khoa đang ôm trong lòng ngực, cởϊ áσ khoác, lấy chậu rửa mặt cùng khăn lông chuẩn bị đến phòng tắm đi tắm rửa. Cô vừa mới đi đến ban công bên ngoài, trong phòng di động liền vang lên, bạn cùng phòng gọi cô, “Tiểu Từ, điện thoại cậu.”

Khương Từ đem chậu rửa mặt đặt trên bồn rửa tay, sau đó đi vào phòng, từ trên bàn cầm lấy di động. Nhìn thấy tên người gọi đến, trái tim cô bỗng nhiên co chặt lại, lập tức ấn xuống nhận nghe. Điện thoại nháy mắt kết nối, cô không kịp phản ứng, liền nghe thấy dì Diệp ở đầu kia điện thoại nôn nóng mà gọi: “Tiểu Từ! Con mau trở về, bà nội con không ổn!”

Khi đó đã gần rạng sáng, sau khi cúp điện thoại, Khương Từ đứng ở cuối giường, đôi tay phát run mà nắm chặt di động, nàng tìm trang web bán vé đều mua không được vé máy bay tới Dung Thành trong đêm nay. Cô cả người run đến lợi hại, nhóm bạn cùng phòng phát hiện có chút không thích hợp, tất cả đều vây đến, Bùi Hân đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ cậu làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

Trong bóng đêm, không có người nhìn thấy Khương Từ mắt đỏ bừng trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Cô không có trả lời, thậm chí giày đều không kịp thay, liền chạy ra khỏi ký túc xá.

Trước đến Thẩm gia kia hai mươi phút, Khương Từ ngồi ở trên xe taxi thượng, không ngừng mà gọi điện thoại cho mẹ. Nhưng mỗi một hồi điện thoại đều như đá chìm đáy biển, trước sau không có người bắt máy. Cô thậm chí thử gọi điện thoại cho chú Thẩm, nhưng điện thoại chú Thẩm cũng vẫn cứ không gọi được.
« Chương TrướcChương Tiếp »