Trong nháy mắt vị giác liền được thỏa mãn cực lớn, đậu phụ dầu mà không ngấy, hương vị rất tốt.
"Không khó ăn a." Chu Phạm đánh giá: "Vẫn là hương vị trước kia."
Lương Thù Tuyển cầm lấy nước khoáng ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu rõ ràng nhô lên. Chu Phạm nhìn thoáng qua, lại cúi đầu tiếp tục ăn đậu phụ nướng: "Tôi thử thêm một miếng nữa đi, có lẽ tôi vẫn chưa thử ra vị của nó. ”
Lương Thù Tuyển uống nước xong, lại cười một tiếng: "Cô ăn hết cũng được, khó ăn."
Chu Phạm cong môi, trong lòng thầm nói Lương Thù Tuyển không hiểu mỹ thực. Ngoài mặt thì nói với Lương Thù Tuyển: "Được rồi."
Đơn của Chu Phạm khoảng 20 phút sau mới lên, nhưng cô ăn một ít đậu phụ nướng của Lương Thù Tuyển nên cô không thể ăn hết phần thịt nướng mà cô gọi.
Sau khi ăn xong, cô lau miệng bằng khăn giấy. Lúc lau miệng, cô chú ý tới Lương Thù Tuyển gọi một cái bàn lớn như vậy nhưng anh chỉ ăn chén cháo tôm.
Chu Phạm đang lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tính tiền, bỗng nhiên nghe thấy bàn học sinh trung học truyền đến một trận động tĩnh.
"Có phải anh thầm mến cô ấy không." Một âm thanh rõ ràng ồn ào.
Mấy học sinh trung học trên bàn cười khúc khích, một nam sinh cao lớn lãnh đạm lập tức đứng lên: "Có bệnh không?"
Giọng nói của cậu bé không lớn, nhưng mỗi từ đều lạnh lùng.
Một cô gái với bím tóc đuôi ngựa kéo ống tay áo của cậu bé: "Tớ biết cậu không thích tớ, cậu không cần tức giận."
Một giọng nói vang lên: "Đừng nói chuyện xấu hổ đó nữa, chúng ta nên ăn uống đi. Anh Hi, anh đừng để ý tới Tôn Tư Nghiêm, cậu ta là một tên ngốc."
Chu Phạm thích bát quái, ánh mắt lập tức nhìn sang bên kia.
Bởi vì vị trí của nam sinh đứng rất gần cô, cô nghe thấy câu tiếp theo của nam sinh: "Tôi biết cậu thầm mến cô ấy, còn không nói ra?"
Chu Phạm chớp chớp mắt, ngay cả điện thoại di động cũng không định mở khóa, hai mắt trực tiếp nhìn chằm chằm đám học sinh trung học kia.
Quán thịt nướng vốn rất nhiều người, các bàn nói chuyện thanh âm đều lớn, thanh âm của đám học sinh trung học kia cũng xen lẫn trong đó có người chú ý tới cuộc sống sau này, có người thì chỉ chú ý tới truyện trước mắt.
Động tĩnh rất nhanh lắng xuống,nhờ có sự náo động lúc nãy mà tình yêu thầm mến trở thành tình yêu rõ ràng, nam sinh kéo tay nữ sinh trực tiếp đi ra khỏi quán nướng.
Chu Phạm nhìn bóng lưng đồng phục màu trắng xanh của hai người, lẳng lặng thất thần.
Thẳng đến khi Lương Thù Tuyển đi ngang qua chỗ cô về phía quầy lễ tân, cô mới hoàn hồn.
Chu Phạm cảm thấy ở một ngày bình thường nhất trong tháng một cô nhìn thấy một cảnh tượng dũng cảm nhất của một nam sinh trong thời niên thiếu.
-
Chu Phạm gửi một tin QQ về nhà, nhưng lại quên chặn Chu Dự Gia.
Chu Dự Gia ở trường cũng có điện thoại di động, liền bảo tài xế trong nhà nhanh chóng đến ga tàu cao tốc đón Chu Phạm.
Chu Phạm và Lương Thù Tuyển tách ra trước cửa quán nướng. Tài xế Trương Lợi cũng đã đến phố thịt nướng đón cô, Chu Phạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.
Lúc nói lời tạm biệt với Lương Thù Tuyển, Chu Phạm một lần nữa hứa: "Khi nào anh muốn học chơi bi-a thì liên lạc với tôi qua QQ. Tôi chắc chắn sẽ đến."
Lương Thù Tuyển ở trong bóng đêm mờ ảo khẽ cười, chậm rãi đáp một tiếng:" Được."
Chu Phạm lên xe, quay đầu lại nhìn Lương Thù Tuyển đang đi theo hướng ngược lại với cô.
Sắc trời hình như sắp mưa, nhưng Lương Thù tuyển hình như cũng không mang theo ô.
"Trương thúc, chú chờ cháu một chút."
Trương Lợi đáp một tiếng: "Sao vậy? Cháu bỏ quên gì à? ”
Chu Phạm vội vàng mở cửa xe, cây cọ hai bên đường phố thịt nướng cao lớn xanh tươi, cô dọc theo đường phố nướng đi về phía Lương Thù Tuyển.
"Lương Thù Tuyển."
Cô hét lên.
Lương Thù Tuyển rất nhanh quay đầu lại, gương mặt thoạt nhìn sắc bén, anh chậm rãi vén mí mắt xuống.
Chu Phạm chạy tới đưa ô của cô cho anh: "Trời sắp mưa rồi."
Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Ừm?"
Chu Phạm nói: "Lấy ô của tôi."
Những ngón tay rõ ràng của Lương Thù Tuyển nhận lấy ô, cười một tiếng.
Chu Phạm liếc anh một cái.
Lương Thù Tuyển liền mở ô ra, lười biếng cười với Chu Phạm: "Được rồi?"
Chu Phạm ừ một tiếng, xoay người đi về phía xe đang dừng ở đầu đường.
Những chiếc lá cọ bị gió thổi bay, ngày Chu Phạm đến Đại học Tây Kinh, trước khi trời mưa cũng có dấu hiệu như vậy.
Đợi chút nữa thành phố Toại Nam nhất định có một trận mưa lớn, Lương Thù Tuyển không thể không có ô.
Lúc Chu Phạm về nhà, trong nhà chỉ có một mình cô. Sau khi để vali vào phòng khách cô liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong cũng đã qua 2 giờ sáng. Bởi vì quá muộn, Chu Phạm rửa mặt xong liền vào phòng ngủ.
Chu Dự Gia được nghỉ đông một tuần sau đó.
Khi anh xách cặp sách về nhà, Chu Phạm đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem phim.
"Chị! " Chu Dự Gia đi tới trước mặt Chu Phạm: "Đã lâu không gặp."
Chu Phạm nhẹ nhàng gạt Chu Dự Gia ra, múc một ngụm sữa chua, phun ra một câu: "Đừng chắn TV. ”
Chu Dự Gia có chút thương tâm ném cặp sách lên sofa, đi dép lê đi về phía tủ lạnh lấy hộp sữa chua mà Chu Phạm mới mua.
Chu Phạm bỗng nhiên gọi cậu lại: "Chu Dự Gia. ”
Chu Dự Gia nhếch môi: "Làm sao vậy, chị."
Chu Phạm: "Đừng lấy vị xoài."
"Biết rồi." Chu Dự Gia cầm một hộp có vị việt quất mà Chu Phạm không thích ăn. Nhưng cậu lại thích ăn sữa chua vị việt quất, mở nắp ra vừa đi về phía sô pha vừa múc cho vào miệng.
Chu Phạm uống gần xong, nghiêng đầu nói với Chu Dự Gia: "Chu Dự Gia, lần này thi cuối kỳ sao rồi? "
Chu Dự Gia lắc đầu: "Hẳn là sẽ qua."
"Vậy ngươi tiến bộ rồi." Chu Phạm cười: "Rất không tệ. Chị nhớ lần trước đi họp phụ huynh cho em thành tích vẫn chưa tiến bộ."
"Ừm! " Chu Dự Gia sờ đầu: "Hẳn là tiến bộ rồi."
Chu Phạm: "Tiến bộ là được rồi, em thi trượt cũng không sao chị đi họp phụ huynh giúp em."
Chu Dự Gia cúi đầu ừ một tiếng, ngồi trên ghế salon nói: "Đồng phục học sinh của trường Trung học Toại Nam đã được sửa đổi, đồng phục học sinh của chị vẫn đẹp hơn."
"Đồng phục học sinh của chị? Hey, đồng phục của chị vẫn còn trong tủ. Lúc tốt nghiệp, tất cả mọi người tập trung trên sân thể dục ký tên cho nhau. Chị chỉ đơn giản là cởi đồng phục của mình ra và để cho mọi người ký tên lên."
Chu Phạm nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy buồn cười, cô có một bộ đồng phục học sinh đã được mấy chục người ký tên lên. Nhưng chữ ký quá nhiều, cô cũng không nhìn kỹ coi như một phần kỷ niệm, trực tiếp cất ở tầng dưới cùng trong tủ rồi khóa lại.