Chương 6

Chu Phạm chỉ chăm chú vào việc tìm khuyên tai thỏ nên không chú ý tới phòng tập thể dục có người đi vào.

Cô khom lưng, hai mắt đảo qua mặt đất, tìm kiếm một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả. Cô quay lại đi tìm trên đường thêm một lần nữa.

Cô đang chuẩn bị xoay người, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Cô đang tìm cái gì vậy?"

Mi tâm Chu Phạm không khống chế được nhảy dựng lên.

Ánh nắng mặt trời tháng 9 xuyên qua cửa sổ bên rộng lớn của phòng tập thể dục, lan can cửa sổ rỉ sét có mảnh vụn rỉ sét rơi xuống.

Cửa bỗng nhiên truyền đến một trận gió mang theo hương hoa hồng ngay trong trận gió này. Chu Phạm xoay người đi cùng Lương Thù Tuyển tầm mắt giao nhau.

Cô chần chừ một hồi ôm một chút hy vọng không thực tế rằng cô mong anh sẽ nhìn thấy khuyên tai thỏ của cô. Cô mở miệng: "Đang tìm khuyên tai.”

Lương Thù Tuyển trở về từ sân vận động tìm tài liệu khi không lại đi vào đây.

Nghe vậy, anh yết hầu trượt lên xuống, lười biếng nhấc mí mắt lên, nói: "Rất quan trọng?"

Chu Phạm không biết vì sao anh lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời anh: "Rất quan trọng.”

Lương Thù Tuyển không nói gì biểu tình thản nhiên đảo mắt nhìn qua cô một cái liền trực tiếp đi lên sân khấu.

Chu Phạm nhìn bóng lưng anh rời đi bỗng nhiên cô cảm thấy mình có chút khó hiểu. Cô không có việc gì cùng một người không quen biết ở đây nói những thứ này làm cái gì.

Hơn nữa người này nhìn qua cũng không giống như sẽ giúp cô tìm khuyên tai nói không chừng anh còn cảm thấy khuyên tai thỏ rất ấu trĩ.

Nghĩ đến đây, Chu Phạm liền đi về phía cửa phòng tập thể dục.



Đợi đến khi cô đi tới cửa, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói lười biếng, âm cuối tựa hồ còn hơi hơi tăng lên một chút.

"Đi đâu vậy?"

Chu Phạm dừng bước xoay người về hướng anh: "Đi tìm khuyên tai.”

Điều này không phải là rất rõ ràng rồi sao?

Anh đi về phía cô, Chu Phạm mới phát hiện mắt anh là mắt một mí, dáng người cao to, mái tóc ngắn, cả người lộ ra một khí thế khó tả.

"Chờ chút." Lương Thù Tuyển phun ra hai chữ.

Chu Phạm: "?”

Chờ gì nữa.

Chờ cho đến khi bông tai thỏ của cô tự có chân mà chạy trở lại bên cô sao!

Lương Thù Tuyển tác phong làm việc luôn luôn nhanh nhẹn đến cực điểm.

Anh từ khi sinh ra đã là trung tâm của mọi sự chú ý, vô luận ở đâu thì đều có hào quang bao phủ. Nhưng khi tầm mắt anh và Chu Phạm giao nhau, Lương Thù Tuyển liền kiên nhẫn nói một câu tuy rằng ở trong mắt Chu Phạm anh là đang kéo dài thời gian.

"Chờ khuyên tai thỏ của cô."

Chu Phạm không hiểu ý tứ của anh, cô mím môi nói: "Vì sao ở đây chờ khuyên tai thỏ của tôi?”

Lương Thù Tuyển tựa hồ đã mất kiên nhẫn với cô, anh liền cúi đầu nhìn điện thoại di động không nói lời nào.

Lương Thù Tuyển ngước mắt nhìn cô, lắc lắc điện thoại di động trong tay trước mắt cô.

"Có người nhặt được."



Chu Phạm nghe được những lời này của anh thì rất vui vẻ nhìn về phía màn hình di động của anh.

Trên màn hình là cuộc trò chuyện nhóm của một nhóm người ở Đại học Tây Kinh. Mấy phút trước, Lương Thù Tuyển đã đăng dòng trạng thái của anh vào nhóm.

LSZ: Ai đó có thấy khuyên tai thỏ không?

Rất nhanh liền có người ở phía dưới trả lời hơn nữa số người trả lời rất nhiều. May mắn thay, vài phút sau liền có người trả lời rằng nhìn thấy trên mặt đất căng tin để Lương Thù Tuyển địa chỉ, đợi lát nữa có thể đưa tới.

Chu Phạm rất chân thành hướng Lương Thù Tuyển nói một tiếng cảm ơn nhưng sau khi nói xong lại đột nhiên phát hiện mình cũng không nhớ rõ tên anh.

Cô nhìn anh muốn hỏi tên anh nhưng mặt mày người này nhìn qua tính tình coi bộ cũng không tốt cho lắm, bộ dáng không dễ tiếp xúc Chu Phạm liền không nói gì nữa.

Không khí trầm mặc không tiếng động, trong phòng tập thể dục lớn như thật chỉ còn lại hai bóng dáng chói mắt.

Chu Phạm có chút nhàm chán liền lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi để gϊếŧ thời gian.

Nhưng có Lương Thù Tuyển đứng ở đây căn bản làm cho người ta không cách nào không để ý đến anh. Nhưng anh lại không nói lời nào chỉ cúi đầu chơi điện thoại di động.

Chu Phạm vô tình liếc mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên lại nói ra một câu: "Thật sự cám ơn anh a.”

Lương Thù Tuyển không chút để ý nhìn về phía cô: "Không cần.”

Chu Phạm nói: "Bông tai này đặc biệt quan trọng đối với tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể tìm thấy nó nữa.”

"Đặc biệt quan trọng?" Lương Thù Tuyển giống như cố ý nặn ra bốn chữ này nói xong anh cất điện thoại di động vào trong túi, đánh giá Chu Phạm từ trên xuống dưới. Thân hình của anh cao gần một mét tám bảy khi nhìn Chu Phạm ánh mắt của anh hướng xuống làm cho cô có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Chu Phạm cảm giác ánh mắt của anh giống như có thể nhìn thấu cô, nhưng có lẽ chỉ là bởi vì anh cao hơn cô nên cô mới sinh ra ảo giác.

Cô trả lời, "Vâng, nó đặc biệt quan trọng.”