Chu Phạm không thèm để ý mà cúi đầu: "Tớ không để ý."
"Không được." Nữ sinh từ trước đến nay quen thuộc, bỗng nhiên đứng dậy gọi Lương Thù Tuyển: "Hội trưởng, anh về nhà ngày nào?”
Lương Thù Tuyển đang nói với Trần Nhã về kế hoạch câu lạc bộ học kỳ tiếp theo. Nghe vậy giương mắt, tầm mắt dừng lại trên người cô gái: "Cậu có việc gì không?"
"Tôi không có việc gì, chính là ngày 29 Phạm Phạm về nhà, rạng sáng mới đến ga đường sắt cao tốc Toại Nam, có chút nguy hiểm. Tôi nghĩ rằng hội trưởng và Phạm Phạm ở một thành phố có thể đi cùng với nhau." Nữ sinh nhanh như chớp nói xong, Chu Phạm còn chưa kịp ngăn cản.
Đàn chị Trần Nhã nghe vậy liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Vậy quả thật có chút không tốt lắm, lúc đó đã quá muộn."
Chu Phạm cong môi, nói: "Không sao đâu, em trai của tôi sẽ đến đón tôi.”
Trần Nhã: "Vậy là tốt rồi.”
Nữ sinh nói tiếp: "Nhưng nếu hội trưởng cũng trở về vào ngày 29, có thể cùng Phạm Phạm đi cùng một chuyến tàu cao tốc nha, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Chu Phạm nhìn nữ sinh dở khóc dở cười nói: "Tôi có thể đi một mình."
Bữa tiệc kết thúc, Chu Phạm thu dọn đồ đạc định trở về ký túc xá. Cô xách túi xách định ra khỏi lớp học.
Bỗng nhiên Lương Thù Tuyển lười biếng gọi cô lại: "Chu Phạm.”
Chu Phạm nghe vậy dừng lại, xoay người nhìn anh nói một câu: "Thời điểm nghỉ đông, chúng ta ra ngoài chơi bi-a đi.”
Lương Thù Tuyển âm cuối hơi cao lên: "Kỳ nghỉ đông sao?"
"Ừm!"
Chu Phạm nói: "Dù sao chúng ta đều là người Toại Nam, khoảng cách nội thành đại khái cũng khá gần."
Lương Thù Tuyển dừng một lúc lâu, lúc nói chuyện lại thanh âm rút đi chút cà lơ phất phơ, nhưng vẫn kiêu căng không thôi: "Cậu biết khi nào?"
"Cái gì?" Chu Phạm không hiểu ý tứ của anh.
Lương Thù Tuyển: "Chúng ta học cùng một trường trung học.”
"Ah!"
Chu Phạm cười một tiếng: "Rất trùng hợp, cách đây không lâu mới biết được. Lúc Lý Thanh Minh nằm viện, giường bên cạnh là một cô gái vừa vặn là học tỷ mà tôi quen biết ở trường trung học Toại Nam. Đêm đó, hình như cô ấy đã nhìn thấy anh, cô ấy nói với tôi là anh học cùng trường trung học Toại Nam."
Lương Thù Chọn thản nhiên liếc nhìn cô một cái.
Chu Phạm nói tiếp: "Nhưng anh khẳng định không biết tôi, tôi học khóa mười trường trung học Toại Nam. Chúng ta dường như không thể biết tất cả mọi người ở trường trung học."
Cô cười: "Ở trường trung học, chắc chắn anh không biết tôi phải không?"
Lương Thù Tuyển vén mí mắt đen nhánh lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng có vẻ nhạt màu.
Anh nói: "Có một chút ấn tượng."
Chu Phạm cảm thấy quá khó tin: "Thật sao? Anh có ấn tượng với tôi?"
Dù sao thời trung học của cô bởi vì Chu Dự Gia mà chuyện học hành sa sút một thời gian dài. Chu Phạm lúc đó không bằng cô hiện tại ôn hòa sáng sủa.
Lương Thù Tuyển nhàn nhạt "Ừ!" một tiếng, nhưng hình như không có tâm tư tiếp tục nói chuyện.
Chu Phạm bỗng nhiên ý thức được Lương Thù Tuyển nói với cô có chút ấn tượng, có lẽ chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi. Như vậy có lẽ chỉ là một cách nói chuyện có EQ cao của anh, không đến mức làm cho cô khó xử?
Chu Phạm cẩn thận suy nghĩ một chút, khả năng này tương đối lớn liền kết thúc đề tài này.
Cả phòng học chỉ còn lại cô và Lương Thù Tuyển. Chu Phạm ý thức được điểm này, tựa hồ cũng không cảm thấy xấu hổ hoặc là nói cô không bài xích anh.
-
Kỳ thi cuối cùng của Chu Phạm trong học kỳ đầu tiên của năm nhất là viết báo chí.
5 giờ chiều ngày 29 tháng 1, Chu Phạm và Lý Thanh Minh đồng thời nộp bài thi ra khỏi phòng thi trước thời hạn.
"Phạm Phạm, chúng ta có phải rất lâu sẽ không gặp mặt." Lý Thanh Minh giữ chặt tay Chu Phạm ánh mắt tròn trịa mở to vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Chu Phạm chọc vào má lúm đồng tiền của cô và nói: "Rất nhanh, thời gian nghỉ trôi qua rất nhanh."
"Ừm!" Lý Thanh Minh nói: "Thật ra tớ không muốn về nhà, ba mẹ tớ đều không có ở đây, chỉ có anh trai ở đây."
"Anh trai cậu?" Lý Thanh Minh kỳ thật rất ít khi nhắc tới chuyện của Lý Khinh Lâm trước mặt Chu Phạm.