Chương 48

Đại học Tây Kinh được nghỉ đông vào ngày 29 tháng 1 và lớp học kiểm tra cuối cùng của Chu Phạm cũng là vào chiều ngày 29 tháng 1.

Vào ngày 25 tháng 1, câu lạc bộ Ngôn ngữ ký hiệu đã mở một cuộc họp để tóm tắt các hoạt động của học kỳ này.

Buổi sáng Chu Phạm chuẩn bị ra ngoài, tiện tay soi gương cảm thấy cách ăn mặc của mình có chút mộc mạc, liền từ trong ngăn kéo lấy ra đôi khuyên tai thỏ đeo vào tai.

Đến địa điểm họp của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu là hơn 10 giờ sáng, chị Trần Nhã phó chủ tịch câu lạc bộ đang hướng dẫn các thành viên điền vào mẫu đơn gì đó.

Đột nhiên có một nam sinh hỏi một câu: "Chủ tịch của câu lạc bộ học trường trung học nào?"

Chu Phạm liếc nhìn vào bảng, thấy nội dung trong bảng là về tình huống thời trung học.

Dừng vài giây, thấy không ai biết, Chu Phạm liền thay Lương Thù Tuyển trả lời: "Trường trung học Toại Nam."

Nam sinh nói một tiếng thật hay rồi điền vào mẫu đơn xong cậu ta mới phản ứng lại: "Này! Chu Phạm, làm sao cậu biết?"

Chu Phạm tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống nói: "Tôi và anh ấy học chung một trường trung học."

Nam sinh ồ một tiếng: "Vậy các cậu đều là người thành phố Toại Nam?”

Chu Phạm ừ một tiếng, sau khi cong môi cười cười, chuyên tâm cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Bữa tiệc diễn ra vài phút sau đó. Lại sau vài phút, một cô gái ngồi xuống bên cạnh Chu Phạm.



"Phạm Phạm." Nữ sinh gọi Chu Phạm, Chu Phạm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, là người lần trước cho cô mượn ô.

"Hi!" Chu Phạm chào hỏi.

Hai người trò chuyện một vài câu ngắn ngủi.

Không lâu sau, đàn chị Trần Nhã bắt đầu trình bày lịch làm việc của học kỳ này.

Chu Phạm cất điện thoại di động và lắng nghe. Không lâu sau đàn chị Trần Nhã đã nói xong.

Chu Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên liếc thấy Lương Thù Tuyển đi vào phòng học.

Anh bình thường không dễ dàng xuất hiện ở đây. Khi Chu Phạm nhìn thấy anh, hơi sửng sốt, ý thức được cô hình như đã hơn mười ngày không thấy anh.

Lần trước, cô đã đồng ý sẽ dạy anh chơi bi-a nhưng do cuối tuần phải ôn bài và cả bài tập quay phim khá nhiều. Nên đến giờ vẫn chưa thể thực hiện được.

"Aih! Phạm Phạm, khuyên tai này của cậu thật xinh đẹp a." Nữ sinh bên cạnh nhìn khuyên tai trên tai Chu Phạm, nghiêm túc đánh giá một hồi lâu, khuyên tai dưới ánh đèn có vẻ lấp lánh xinh đẹp:"Mua ở đâu vậy?"

Chu Phạm cong môi cười, lắc đầu: "Không biết? Năm lớp 12 có người tặng, tôi cũng không biết là ai."

Giọng nói của nữ sinh khá lớn, vừa nói toàn bộ ánh mắt của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu đều nhìn về phía hai người bọn họ.



Nam sinh vừa rồi cười hỏi: "Chủ tịch không phải là cùng trường trung học với cậu sao? Anh ấy quan hệ rộng, nói không chừng có thể giúp cậu hỏi một chút."

Đề tài cứ như vậy chuyển đến trên người Lương Thù Tuyển, mọi người lại nhìn về phía anh, Chu Phạm cũng vậy.

Lương Thù Tuyển ngồi ở chính giữa đôi mắt đen láy, cằm cứng rắn và sắc bén cả người thoạt nhìn có chút chói mắt.

Chu Phạm chớp chớp mắt, Lương Thù Tuyển loại người này tại sao tựa hồ sinh ra đã là thiên chi kiêu tử. Có chút chuyện nhỏ này của cô làm sao anh có thể hỗ trợ.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Lương Thù Tuyển nhàn tản nói ra một câu: "Trông tôi rất nhàn rỗi?”

Nam sinh tự biết vượt quá giới hạn, liền đem đề tài này gạt qua một bên, đổi sang đề tài tuần thi.

Đổi tới đổi lui, cuối cùng lại rơi vào vấn đề nghỉ đông làm thế nào về nhà.

Chu Phạm lúc ấy đang chơi trò nông trại đã lâu không chơi, nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên đυ.ng khuỷu tay cô: "Phạm Phạm, khi nào thì cậu về nhà?"

"Ồ!!" Chu Phạm vừa dọn cỏ ở nông trại, vừa nói: "Nghỉ lễ thì về, chuyến tàu cao tốc tối 29/10."

"Buổi tối? Cậu ở thành phố nào?"

"Toại Nam, Lâm tỉnh."

Nữ sinh: "Vậy lúc cậu đến ga tàu cao tốc thành phố Toại Nam không phải là đến rạng sáng sao? Một cô gái có chút nguy hiểm."