Chương 40

Từ Vụ đẩy cửa ký túc xá ra, bật đèn, tuần tra bốn phía: "Các cậu ấy không có ở đây.”

Trịnh Yên Yên thở phào nhẹ nhõm: "Hẳn là đã đi ăn cơm.”

Chu Phạm nhất thời không kịp phản ứng, chờ cô phản ứng lại, Lý Thanh Minh dùng ngón trỏ đỡ chữ thập nghiêng nghiêng, ý bảo cô không cần nói chuyện.

"Phiền chết rồi." Từ Vụ ngồi xuống, giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng động nặng nề.

"Lý Thanh Minh người này thật phiền, quăng cũng không bỏ được."

Trịnh Yên Yên cũng ngồi xuống theo: "Chu Phạm cũng vậy, bình thường thoạt nhìn ôn hòa, nhưng vì bài tập về nhà, cư nhiên bày ra sắc mặt với chúng ta.”

Chu Phạm ở trong bóng tối không chút thay đổi, trong mắt Lý Thanh Minh hàm chứa ánh sáng vụn vặt.

"Tớ đã sớm nhìn thấu Chu Phạm rồi." Từ Vụ nở nụ cười: "Lần trước tớ bảo cô ấy giúp tớ chụp ảnh, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm hộp vòng cổ Trình Tử Kim tặng tớ, giống như chưa từng thấy qua.”

Trịnh Yên Yên phụ họa nói: "Cậu còn nhớ lần ăn cơm không? Chỉ có lần cậu và Trình Tử Kim náo loạn chia tay. Lý Thanh Minh đυ.ng vào Chu Phạm, Chu Phạm bị sặc nước lần đó.”

"Làm sao vậy?" Từ Vụ hỏi.

"Chỉ có Lương Thù Tuyển nha, anh ta không phải ngại cậu và Trình Tử Kim chán đến hoảng hốt sao, sau đó liền đổi sang chỗ ngồi bên cạnh Chu Phạm."

"Ừ?" Từ Vụ tiếp tục nghe cô nói.

Trịnh Yên Yên cười cười: "Tôi đoán lúc Chu Phạm bị sặc, Lương Thù Tuyển khẳng định rất im lặng. Anh ta còn phải hỗ trợ đưa khăn giấy, vốn ngồi bên cạnh tớ liền có thể dễ dàng ăn cơm.”

Từ Vụ cười Trịnh Yên Yên: "Trọng điểm là Lương Thù Tuyển ngồi bên cạnh cậu chứ?”

Trịnh Yên Yên không nói lời nào, chỉ lo cười.

Lúc Chu Phạm xuống giường, Lý Thanh Minh cười lạnh một tiếng: "Sau lưng nói xấu người, thật ghê tởm.”

Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên ngẩn người, liếc nhau rồi lại bỏ qua ánh mắt, không được tự nhiên gãi gãi cổ sau.



Chu Phạm đi ngang qua bên cạnh Từ Vụ, thanh âm bình tĩnh, mang theo chút cười nhạt: "Vòng cổ gì tôi chưa từng thấy qua a? Sợi dây chuyền của cậu, tôi chướng mắt.”

*Đoạn này cãi nhau nên đổi thành ‘cô - tôi’ cho gay cấn :))))

Lý Thanh Minh nói: "Không phải cô để Phạm Phạm chụp ảnh sao? Cô đánh ngược một trận công phu thật lợi hại, tôi đều phải bái sư với cô.”

Sắc mặt Từ Vụ đỏ lên một trận trắng một trận, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: "Giả vờ không ở ký túc xá, cũng rất ghê tởm.”

Chu Phạm đi tới trước mặt Từ Vụ, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Lương Thù Tuyển đối với tôi không nói gì không nói gì, tôi không biết. Nhưng tôi đối với cô, thật sự rất không nói gì.”

Ánh mắt Từ Vụ giật giật, lôi kéo tay Trịnh Yên Yên đi ra khỏi ký túc xá.

Lý Thanh Minh nhìn bóng lưng cô, trợn trắng nói: "Tốt nhất tối nay cũng đừng trở về.”

Vài phút sau, Chu Phạm từ phòng vệ sinh đi ra, vừa rửa mặt, thần thanh khí sảng.

Lý Thanh Minh nhìn cô cười cười: "Phạm Phạm, tớ phát hiện cậu kỳ thật cũng rất biết ý nghĩa.”

Chu Phạm: "Tớ không gọi là ý nghĩa, tớ sáng suốt nói cô ấy.”

Lý Thanh Minh cười vài tiếng, Chu Phạm lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu có người @cô.

Cô nhấn vào, lật lịch sử trò chuyện phía trước.

Chỉ trong một giây, cô đã bị mắc kẹt.

Chu Phạm: [Chủ tịch xã cũng đến trường tiểu học sao? Thật trùng hợp.]

Học trưởng Tôn Tư Á: [Chọn anh muốn đi?]

Học trưởng Trần Thừa Thừa: [Thật trùng hợp?]

hgvhs: [Có phải đã gửi sai không]



Ha ha: [Phỏng chừng là, hẳn là muốn gửi riêng cho chủ tịch xã, gửi nhầm lên câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu rồi.]

Bảy tám tin tức kế tiếp đều như thế, còn có mấy @Chu Phạm, để cho cô tin tưởng Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm chậm rãi chớp mắt.

Cô ấy có gửi tin nhắn cho đàn chị đến câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu không?!

Một phút sau, Chu Phạm mới chậm rãi và gian nan tiếp nhận thực tế.

Vâng, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ừm, cũng rất xấu hổ.

Đại khái là vài phút sau, Chu Phạm nhận được một tin nhắn Lương Thù Tuyển gửi tới.

[?]

Chu Phạm mím môi, đánh máy: [Tôi không cẩn thận gửi nhầm chỗ...]

Lương Thù Tuyển: [Cô định gửi cho ai?]

Chu Phạm cân nhắc những lời này của Lương Thù Chọn, chậm rãi đánh máy: "Học tỷ Trần Nhã, cô ấy nói với tôi ngày mai chị cũng phải đi trường tiểu học Nhân Hòa. Tôi cảm thấy rất trùng hợp ...]

Chu Phạm nghĩ đến lời Từ Vụ nói, lại nhập vào: "Nhưng tôi nghe Từ Vụ nói, ngày mai không phải muốn đi tham gia hôn lễ của bằng hữu sao? Cho nên là Trần Nhã học tỷ nói sai đi.]

Thua tin tức xong, Chu Phạm lẳng lặng nhìn hộp thoại.

Vài giây sau, Lương Thù Tuyển thấy tin nhắn đến.

【Không nói sai】

[Chúng ta đúng là rất trùng hợp.]