Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là gậy bi-a của Tập đoàn Peredator. Sau đó theo gậy bi-a giương lên, liền nhìn thấy gương mặt chủ nhân bóng dáng kia.
Mắt đen nhánh, màu môi cực nhạt, nhìn qua lãnh tú ngạo mạn.
Đường hàm dưới cứng rắn lưu loát, cổ ưu việt, ánh sáng màu trắng diện tích lớn trải ra phía sau anh.
Ánh mắt Chu Phạm hơi dừng lại, nhận ra người này là Lương Thù Tuyển.
"Không phải anh không biết chơi bi-a sao?" Lý Thanh Minh dừng lại vài giây, dẫn đầu lên tiếng.
Chu Phạm mím môi, thu hồi ánh mắt nhìn anh, đi về phía bàn bi-a.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lương Thù Tuyển, cô nghe được giọng nói lười biếng của anh, nổi lên một chút trầm thấp mệt mỏi.
"Đây không phải là đang luyện?"
Lý Thanh Minh liếc mắt nhìn anh một cái, theo Chu Phạm vào phòng bi-a, sau khi đóng cửa lại, cô hướng Chu Phạm chửi bới: "Tớ cảm giác được giọng điệu của anh ta thật hung dữ.”
Chu Phạm: "?”
"Anh ta không phải luôn luôn như vậy sao?" Cô cong môi và nói: "Hãy đến đây, tớ sẽ dạy cho cậu cách chơi.”
"Ừm." Lý Thanh Minh hồ nghi cầm lấy cây gậy: "Thật kỳ quái, làm sao lúc trước tớ cảm thấy anh ta còn rất ôn nhu?”
Chu Phạm liếc Lý Thanh Minh một cái: "Cậu xác định?”
Lương Thù Tuyển đáng ghét muốn chết, nào có dịu dàng.
"À, tớ nhớ rồi." Lý Thanh Minh nói: "Lần đó đến trường tiểu học Nhân Hòa, sau này Lương Thù Tuyển không phải đến sao? Lúc đó tớ mang máy quay đến tìm cậu, anh ta đứng với cậu, trông rất dịu dàng.”
Chu Phạm đừ một tiếng, khom lưng, tay chống gậy bi-a, quả bóng va chạm phát ra tiếng động vang rồi vào túi, cô nói: "Cậu hẳn là nhìn lầm rồi.”
"Cũng đúng." Lý Thanh Minh nói: "Bất quá tớ thật sự không biết lần trước anh ta lại đến trường tiểu học Nhân Hòa, không phải nói bận thi đấu không có thời gian sao.”
Chu Phạm lắc đầu, tiếp tục chơi bi-a, liếc mắt nhìn thần sắc Lý Thanh Minh, vì chọc cô vui vẻ, nói đùa: "Có thể là câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu có người anh ta thích? Anh ta đến tìm cô ấy à?”
Lý Thanh Minh nhìn về phía Chu Phạm: "Đích xác có khả năng này.”
Chu Phạm tiếp tục trêu chọc cô: "Nhưng cũng có thể người anh ta thích không ở trong câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu.”
Lý Thanh Minh dừng một giây: "Vì sao lại nói như vậy?”
Thanh âm Chu Phạm nhẹ nhàng: "Cậu nghĩ đi, bình thường tớ rất ít khi nhìn thấy anh ta ở câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu, vậy chứng minh ở câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu không có người anh ta vừa ý. Cậu lại nghĩ xem, nếu câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu không có người anh ta thích, vậy vì sao lần trước anh ta tình nguyện bỏ tiết học rồi chạy đến đó?”
Lý Thanh Minh muốn nói lại chỉ nhìn Chu Phạm.
Chu Phạm chọc Lý Thanh Minh tâm tư rõ ràng: "Đại khái là người anh ta thích cũng đi học.”
Lý Thanh Minh nháy mắt mấy cái.
"Người kia không phải là người trong câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu, nhưng lần trước lại đến trường, cậu đoán xem là ai?" Chu Phạm kiệt lực đem đề tài dẫn đến trên người Lý Thanh Minh.
Lý Thanh Minh không nói gì, bóng của Chu Phạm lại vào túi, giọng nói của cô càng nhẹ nhàng, nói đùa: "Anh ta thích cậu.”
Lý Thanh Minh trợn trắng mắt.
"Phạm Phạm, cậu nói cái gì vậy." Lý Thanh Minh ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng bi-a, hai tay chống cằm, liếc mắt nhìn Chu Phạm.
Chu Phạm thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Minh, rất nhẹ giọng nói: "Đùa cậu đấy.”
Hai người chơi đùa trong phòng bi-a, gần đến giờ cơm, Chu Phạm đẩy cửa phòng bi-a ra, đi hai bước liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang ngồi trên sô pha trong phòng khách tầng hai.
Anh cúi đầu chơi điện thoại di động, bộ dáng thờ ơ, Chu Phạm giờ phút này rất muốn hỏi Trình Tử Kim nhà anh ta cách âm hiệu quả như thế nào.
"..." Lý Thanh Minh cũng sửng sốt một chút.
Lương Thù Tuyển sao vẫn còn ở đây.
Lúc Chu Phạm đi ngang qua Lương Thù Tuyển, cũng không biết anh có nghe thấy cô nói bậy là chọc Lý Thanh Minh cao hứng hay không, mà sắp xếp lời nói của anh.
Nhưng để có vẻ tự nhiên hơn một chút, Chu Phạm nói với anh: "Có vẻ như sắp đến giờ ăn tối rồi."
Ngón tay Lương Thù Tuyển rõ ràng, khi cầm điện thoại lướt xem, cả người có vẻ lười biếng mệt mỏi.
Sau khi nghe được những lời này của Chu Phạm, anh liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt Chu Phạm va chạm với anh, ánh mặt trời đều trút xuống không khí, cô nuốt xuống cổ họng.
Lương Thù Tuyển rời ánh mắt đi, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại di động, thời gian giống như đình trệ trong chớp mắt.
Qua vài giây, anh bỗng nhiên lại ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái.
"Tôi vừa ý ai, cô biết không?"