"Vậy anh ta có biệt thự ở thành phố Tây Kinh?" Lý Thanh Minh lật di động: "Cậu có biết anh ta tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu không?”
"Anh ấy còn chưa nói với tớ." Từ Vụ cười: "Là muốn cho tới ngạc nhiên đi, tớ còn chưa đồng ý mà.”
Lý Thanh Minh liếc mắt nhìn Từ Vụ một cái, cười cô là ngạo kiều quỷ.
Buổi sáng hôm đó, Trình Tử Kim dẫn người đi đón Chu Phạm và Lý Thanh Minh, hơn mười giờ các cô liền đến nơi Trình Tử Kim tổ chức tiệc sinh nhật.
Là ở ngoại ô thành phố, là một biệt thự độc lập to và tráng lệ, trang trí bên ngoài sử dụng thiết kế châu Âu mới vào năm 2014.
Bãi cỏ xanh được trải nhựa thống nhất, cậy cọ và cậy cam được trồng dọc theo bên, đánh tầm mắt mở rộng.
Hôm nay Trình Tử Kim tổ chức tiệc sinh nhật này giống như là thật dụng tâm, chỉ riêng người tham gia đã mời không ít, Lý Thanh Minh nhẹ giọng hỏi Chu Phạm: "Từ Vụ không phải không đến sao?”
Hai người bị người mang vào biệt thự, trong đình viện bày rất nhiều bóng bay đủ loại màu sắc, Chu Phạm nhìn lướt qua hồ bơi cách đó không xa, nói: "Đại khái sẽ đến đây.”
Lý Thanh Minh gật gật đầu, giương mắt liền nhìn thấy Trình Tử Kim đứng cách đó không xa, đang nói đùa với mấy nam sinh ăn mặc giống như phú nhị đại.
Cô quay đầu nhìn Chu Phạm, nói: "Phạm Phạm, chuyện phim tài liệu cậu định làm sao bây giờ?”
Chu Phạm nói: "Tớ chưa nghĩ tới.”
Nói đến chuyện phim tài liệu, Chu Phạm nhíu mày xuống một chút. Nhưng chuyện phim tài liệu này cũng dựa vào cô, lúc trước khi lên kế hoạch không suy nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới đem đồ vật Lý Thanh Minh và Từ Vụ chụp được trông có vẻ thích hợp để đặt cùng một chỗ, thời gian sẽ không đủ.
Vốn định chụp mấy cảnh trống thời gian, nhưng dựa theo phương án chụp dường như cũng không làm được.
"Trách tớ, trách tớ, quay phim run rẩy đến chết." Lý Thanh Minh thở dài: "Khi nào chúng ta lại đi trường tiểu học kia một chuyến đi.”
Chu Phạm cong khóe môi: "Lần đầu tiên quay sao, đã rất tuyệt rồi." Cô tiếp tục nói: "Nhưng nếu thật sự không có biện pháp, cũng chỉ có thể đến trường tiểu học Nhân Hòa một chuyến.”
Lý Thanh Minh phụ họa nói tốt.
"Hai người đã tới." Trình Tử Kim nhìn thấy Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh, đẩy đám người bên cạnh ra, hướng hai người đến gần.
Lý Thanh Minh: "Cậu không đi đón Từ Vụ sao?”
Chu Phạm không nhìn Trình Tử Kim, nhẹ nhàng đảo qua đám nam sinh thoạt nhìn cà lơ cà phất kia, lại thu hồi mắt lại.
"Tôi bảo người khác đi đón." Trình Tử Kim cười: "Nếu tôi đi đón, cô ấy khẳng định sẽ không đến.”
Lý Thanh Minh không hiểu phương thức suy nghĩ của Trình Tử Kim, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đυ.ng vào Chu Phạm, Chu Phạm hiểu ý, tùy ý nói vài câu với Trình Tử Kim rồi đi vào phòng khách biệt thự.
"Anh ta nghĩ cái gì vậy? Để cho người khác đi đón Từ Vụ?”
Lý Thanh Minh ngồi xuống sô pha, đèn lưu ly trên đỉnh đầu sáng rực rỡ, bởi vì ban ngày, hôm nay thời tiết lại nắng, không bật đèn cũng có ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng khách, đập vào mắt đều là ánh sáng.
Chu Phạm lắc đầu không nói gì, trong phòng khách không ít người, mỗi người đều ăn mặc quần áo sặc sỡ, nhìn qua không ai giống học sinh.
"Lương Thù Tuyển có tới không?" Lý Thanh Minh cầm lấy kẹo, quét một vòng, không thấy bóng người anh.
Chu Phạm bị mắc kẹt trong sô pha, ghế sofa bằng bông mềm mại không cứng, môi cô giật giật, nói không biết.
Ngồi trên sô pha quá nhàm chán, Lý Thanh Minh chịu không nổi, hô một tiếng Trình Tử Kim: "Có gì thú vị không?”
Trình Tử Kim đi tới cười: "Bi-a? Ở trên tầng hai, hai người tự đi đi.”
Chu Phạm cũng muốn đánh, liền cùng Lý Thanh Minh lên lầu hai.
Cầu thang xoay tròn phối màu nhạt, ánh nắng mặt trời trải lên trên, tiếng người và tiếng hoan náo phía dưới giống như hoàn toàn bị ngăn cách, tầng hai và phía dưới là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Chu Phạm theo bản năng phóng khoáng.
"Thật yên tĩnh." Lý Thanh Minh nói.
Lầu hai thật yên tĩnh, Chu Phạm đi trước Lý Thanh Minh, ngửi thấy trong không khí truyền một mùi cam nhàn nhạt, nghiêng đầu hít mũi.
Tầng hai so với ánh nắng mặt trời ở tầng một còn tốt hơn, ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ quét qua trong, ghế sô pha bằng gỗ đen trắng nhìn qua đều sáng sủa.
Biệt thự có rất nhiều phòng, diện tích rất lớn, trang trí rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, đơn giản và khiêm tốn.
Chu Phạm lần lượt nhìn lướt qua, đang muốn quét tới gian phòng cuối cùng, vừa vặn nghe được một trận tiếng bước chân, bất quá vài giây, cửa phòng bị mở ra, một bóng người màu đen đi ra ngoài.