Chương 22

Chu Phạm nhìn anh một cái, đưa gậy bi-a cho anh: "Cầm lấy.”

Lương Thù Tuyển tiếp nhận, anh vốn là da trắng lạnh, hơn nữa ánh đèn này cũng trắng lạnh, cả người nhìn qua càng cứng rắn lạnh lùng.

"Có biết cầm gậy không?" Chu Phạm hỏi anh.

Lương Thù Tuyển cầm gậy, miệng hổ dán chặt vào gậy, Chu Phạm nhìn thoáng qua, lông mày khẽ cau: "Động tác cầm gậy của anh không giống như chưa từng chơi bi-a.”

Nghe vậy, bàn tay cầm gậy của Lương Thù Liền buông lỏng, anh lười biếng nhếch khóe miệng, nói: "Chỉ là vô tình cầm đúng thôi.”

Chu Phạm cũng nhếch khóe môi: "Xem ra chủ tịch chúng ta còn có rất nhiều thiên phú.”

Lương Thù Tuyển không chút để ý cười.

Chu Phạm tiếp tục dạy anh: "Dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy gậy, ngón tay khác khẽ nắm.”

Lương Thù Tuyển làm theo, Chu Phạm nhìn lướt qua, nhìn ra tư thế của cậu rõ ràng không chính xác lắm, cô liền cầm một cây gậy khác, làm mẫu cho anh: "Nhìn tôi này.”

Lương Thù Tuyển nhìn về phía cô, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, cổ họng phun ra hai chữ: "Biết rồi.”

Chu Phạm quay đầu nhìn về phía động tác lần thứ hai của anh, nói: "Ừ, đúng rồi.”

"Bước tiếp theo anh phải hạ thắt lưng xuống, cách bàn càng thấp càng tốt." Chu Phạm nói, cô đi đến đối diện anh, lại làm mẫu cho anh.

Lương Thù Tuyển theo lời đè eo, đường cong lưng lưu loát lưu loát, cả người nhìn qua góc cạnh rõ ràng.

"Còn chưa đủ." Chu Phạm nhíu mày đi tới, "Thắt lưng anh phải càng thấp hơn nữa, tư thế như vậy mới càng chuẩn mực.”

Lương Thù Tuyển trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nhìn về phía cô, giọng nói tản mạn trầm thấp: "Cô giúp tôi đi.”



"Giúp anh sửa tư thế sao?" Chu Phạm hỏi anh.

Lương Thù Tuyển không chút để ý nhấc mí mắt lên: "Đúng vậy.”

Chu Phạm nói tốt, lập tức lên tay, đặt tay lên thắt lưng anh, nói: "Đè xuống.”

Lương Thù Tuyển giật khóe miệng đè xuống thắt lưng, không đến một giây đã làm được tư thế chuẩn mực nhất.

Chu Phạm cảm thấy hiệu quả, rất hài lòng cười cười.

Nhưng rất nhanh nhiệt độ thân thể nóng bỏng của nam nhân liền truyền đến trên tay cô, Chu Phạm sửng sốt một giây, giống như là nhận ra cái gì đó, đem tay rút ra sau lưng anh.

Nhưng nhiệt độ của tay cô hiện tại cũng nóng, Chu Phạm cảm thấy mình vẫn nên đừng bắt đầu, nhìn không nổi nữa cũng đừng bắt đầu.

Lương Thù Tuyển thân thể quá nóng.

"Tại sao cô không dạy nữa?" Lương Thù Tuyển tư thế chuẩn mực nhất nhìn về phía Chu Phạm.

Chu Phạm nói: "Bước tiếp theo là đầu và gậy thành một hàng thẳng đứng.”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm gậy và quả bóng, động tác thoạt nhìn thập phần chuẩn mực.

"Anh như vậy rất đúng tư thế." Chu Phạm cổ vũ nói, "Rất tốt.”

Lương Thù Tuyển buông gậy xuống, liếc nhìn cô một cái: "Do cô giáo dạy rất tốt.”

Chu Phạm cong môi cười cười: "Đây đều là những động tác cầm gậy cơ bản nhất, anh nắm vững những thứ này trước rồi mới học bi-a sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

"Ừm." Lương Thùy Chọn trả lời.

Trong ba mươi phút tiếp theo, Chu Phạm bắt đầu dạy Lương Thù Tuyển chính thức chơi bi-a.



Lương Thù Tuyển cũng nghe lời, Chu Phạm rất hài lòng với học trò của cô.

Một lúc sau, tất cả mọi người đến câu lạc bộ tư nhân.

Một đám bằng hữu khác của Trình Tử Kim không đến câu lạc bộ tư nhân này ăn cơm, bọn họ ở KTV chờ Trình Tử Kim hôm nay ăn cơm sau đó tìm.

Người cùng nhau ăn cơm ở câu lạc bộ tư nhân cũng chỉ có sáu người là Chu Phạm, Lương Thù Tuyển, Lý Thanh Minh, Trình Tử Kim, Trịnh Yên Yên và Từ Vụ.

Chu Phạm ngồi bên cạnh Lý Thanh Minh, hỏi Lý Thanh Minh hiện tại bụng còn đau không.

Lý Thanh Minh lắc đầu, nói bụng chỉ là đau một chút.

Đồ ăn liên tục được bày biện lên bàn, cách bày biện tinh tế sang trọng, món ăn thoạt nhìn mỹ vị ngon miệng, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Chu Phạm sau khi cầm đến bát đũa, liền bắt đầu ăn cơm.

Trình Tử Kim và Lương Thù Tuyển thỉnh thoảng nói vài câu, Từ Vụ ngồi bên cạnh Trình Tử Kim, thân mật dính lấy anh.

Lương Thù Tuyển giường như là nhìn không nổi, Trình Tử Kim ý thức được điểm này, hướng Lương Thù Tuyển nói: "Nếu không thích thì cậu có thể dời chỗ đi khác.”

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn Trình Tử Kim một cái.

Chu Phạm đang rót nước cam vào ly của Lý Thanh Minh, một giây sau, Lương Thù Tuyển đứng lên, từ đối diện đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Bàn tay đang rót nước cam của Chu Phạm dừng lại, một tia nước bị văng lên mặt bàn, ngay sau đó cô nghe được Lương Thù Tuyển nói: "Nơi này thanh tịnh hơn.”

"..." Chu Phạm nhíu mày, thì ra Lương Thù Tuyển cũng cảm thấy hai người bọn họ có chút quá dính nhau.

Xem ra không chỉ có một mình cô cảm thấy như vậy.