Ngồi trên tàu, từng cảnh vật của thành phố đều chạy vào mắt của cô. Rồi dần dần thay vào đó là những cánh đồng lúa mênh mông cùng với phong cảnh nông thôn thoáng đãng, trong lành.
Đường đi đến Tây Đại phải đi qua nhiều địa điểm, phong cảnh ngày càng tẻ nhạt. Chu Phạm ngồi ở trong cùng của ghế tàu cao tốc, cô thu hồi ầm mắt không ngắm phong cảnh nữa, cô liền nhắm nghiền đôi mắt nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ ngơi một lát thì đường sắt cao tốc dừng lại, sau khi khởi hành bỗng nhiên có một người nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Cô mở mắt ra và nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tầm ba mươi tuổi, người phụ nữ nói: “Cô bé, tôi có thể thay đổi chỗ ngồi với cô không? Tôi đã mua nhầm chỗ rồi.”. Nói rồi người phụ nữ chỉ tay vào chỗ ngồi phía trước.
Chu Phạm nhìn vào chỗ ngồi mà người phụ nữ chỉ, gật đầu: “Được.”
Người phụ nữ cảm ơn cô, Chu Phạm đứng dậy, đeo một cái túi màu vàng nhạt, ngồi vào vị trí trao đổi.
Do vị trí của chỗ ngồi đó ở phía trong cùng. Nếu cô muốn đi tới vị trí của cái chỗ ngồi đó thì phải vượt qua những người ngồi ở bên ngoài.
Bên ngoài có một nam sinh đang ngồi, đường nét khuôn mặt rõ ràng cứng rắn, cái cằm cương nghị, anh ta mặc một chiếc áo màu đen, tư thế ngồi lười biếng.
Ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lên người của anh ta, chân dài chống đỡ, cả người nhìn qua cũng là một người điển trai.
Cô lơ đãng liếc nhìn qua hắn một cái, đi qua bên cạnh hắn, chiếc túi của cô không cẩn thận va vào mặt mày sắc bén của hắn. Khoảnh khắc cô đi ngang qua, không gian truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt. Giường như đó là mùi thơm của lê và hoa nhài.
Đôi mắt của người con trai đen kịt lại, sau đó liền thu đôi chân dài của mình lại.
-
Tàu cao tốc rất nhanh đã đến thành phố Tây Kinh vào lúc 5 giờ chiều.
Chu Phạm nghe thoáng qua có một giọng nữ ôn nhu nhắc nhở phía trước sắp đến trạm, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận tay rút dây tai nghe. Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, lần đầu tiên đến thành phố thì trời liền mưa.
Mưa rất lớn, tiếng giọt mưa lạch cạch đập vào cửa sổ của tàu cao tốc, cô cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy, căn bản không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào.
Tất cả các tuyến đường sắt cao tốc đều được bật điều hòa không khí, cái lạnh của không khí nơi đây len lỏi vào trong từng tế bào của cô.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu thẳng xuống tất cả mọi thứ trước mắt giống như cảnh quay mới xuất hiện trong phim.
Chu Phạm liếʍ môi dưới, đứng lên, chuẩn bị đi đến chỗ ngồi vừa mới đổi vị trí để lấy vali.
Nam sinh bên cạnh kia ánh mắt hoàn toàn nhắm lại, ánh đèn trắng lạnh chiếu lên người anh, cả người nhìn qua lại thêm vài phần cảm giác lạnh lùng cứng rắn, khí chất lãnh đạm mà quý phái, cô không cẩn thận lại nhìn thêm lần thứ hai.
Bỗng nhiên, nam sinh lười biếng nhấc mí mắt lên, khóe mắt thâm thúy hơi nâng lên.
Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì ánh mắt hai người đã bất ngờ va chạm.
Ánh mắt người nọ hệt như có nhiệt độ, Chu Phạm chỉ nhìn thẳng vào mặt anh một giây, liền thản nhiên bỏ qua tầm mắt, từ bên cạnh anh đi tới.
Lương Thù Tuyển lại nhắm nghiền mắt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chu Phạm cảm giác vẫn ánh mắt kia vẫn đang dán chặt vào người cô, cô cảm giác chủ nhân của ánh mắt này chính là nam sinh kia.
Nghĩ đến đây, Chu Phạm lấy hết dũng khí quay đầu lại để đối diện với ánh mắt kia.
Quả nhiên, cô và nam sinh kia lại va chạm ánh mắt với nhau một lần nữa.
Theo bản năng, Chu Phạm vừa đeo cặp sách màu vàng nhạt trên lưng mỏng, vừa nhìn nam sinh kia.
Tầm mắt nam sinh vẫn dừng ở trên người cô, trầm mặc vài giây, đột nhiên lười biếng nhếch khóe miệng, anh cầm lấy dây tai nghe màu trắng rơi trên ghế, đưa cho Chu Phạm.
Chu Phạm nhìn thấy sợi dây tai nghe màu trắng kia, thì mới nhớ tới cô quên bỏ dây tai nghe vào túi xách.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua nam sinh, phát hiện mặt mày anh cực kỳ trẻ trung, nhưng đồng thời lại có vẻ nam tính thành thục cứng rắn và cương nghị.
"Cám ơn anh a." Chu Phạm nhận lấy dây tai nghe, nói lời cảm ơn với nam sinh xong liền đi về phía vị trí để vali.
Lương Thù Tuyển nhìn bóng lưng cao gầy của cô, cũng theo đó mà đứng lên.
Chu Phạm kiễng mũi chân lên, tay vừa đυ.ng phải vali màu xám bạc trên giá để hành lý, liền nghe được một thanh âm từ tính dễ nghe vang lên bên tai. Giọng nói tuy xa lạ, nhưng Chu Phạm lại phảng phất ở sâu trong trí nhớ nghe được thanh âm này.
Nhưng cùng lúc đó, Chu Phạm đã lấy vali từ trên cao xuống, cô lấy được vali, mím môi, phun ra một câu: "Anh đang làm cái gì vậy? ”
Lương Thù Tuyển ngạo mạn đứng thẳng tắp, thần sắc nhàn nhạt, nhìn lướt qua giá để hành lý, lấy một cái vali màu trắng xuống.
Ánh mắt anh dò xét Chu Phạm, đôi môi mỏng giật giật: "Để tôi lấy vali của tôi.”