Lúc cô học lớp 12, mỗi buổi chiều thứ hai cô đều được nghỉ ngơi nửa ngày. Thừa dịp nửa ngày này, cô còn dành thời gian đi phòng bên cạnh thay ba mẹ Chu tham gia họp phụ huynh chạy nước rút vào lớp 10 cho Chu Dự Gia.
Bởi vì giáo viên toán của cô kéo dài thời gian nên lần đó Chu Phạm đến khá muộn. Khi cô đến, cuộc họp phụ huynh bắt đầu đã hơn mười phút.
Nhưng làm cho cô may mắn chính là, cô vừa bước vào phòng học của Chu Dự Gia, liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn ở mấy giây trước cô mới ngồi vào chỗ ngồi.
Vì lý do ánh sáng, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia nhưng xem ra anh ta cũng đến để tham gia cuộc họp phụ huynh cho em trai hoặc em gái của mình.
Có vẻ như không chỉ có cô đến muộn.
Hơn nửa năm trôi qua, lúc ấy tham gia họp phụ huynh đãbàn về vấn đề gì, Chu Phạm cũng không nhớ rõ.
Thứ mà cô nhớ rõ nhất chính là thành tích của Chu Dự Gia thật sự rất đáng lo ngại. Ngoại trừ cái này chính là bóng lưng của nam sinh lúc đó.
Không biết là bởi vì anh cũng đến trễ để giảm bớt sự xấu hổ của cô hay là vì nguyên nhân gì khác. Tóm lại Chu Phạm đối với bóng lưng kia thật sự vẫn còn nhớ như in.
Nhưng không biết tại sao lại đem bóng lưng của hai người này liên hệ cùng một chỗ ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi chính mình.
"Phạm Phạm, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ nào không?"
Lý Thanh Minh bỗng nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Chu Phạm.
"A" Chu Phạm đè nén những trang sách đang bay loạn "Tớ còn chưa từng nghĩ tới nữa.”
Lý Thanh Minh chớp chớp mắt: "Nếu không chúng ta chọn cùng một câu lạc bộ được không?”
Chu Phạm cười cười: "Câu lạc bộ tớ thích nhất định cậu sẽ không có hứng thú.”
Sự tò mò của Lý Thanh Minh bị khơi dậy, nói rõ ràng: "Cậu nói xem, tớ khẳng định thề chết sẽ đi theo bước chân của cậu.”
Im lặng vài giây, Chu Phạm thiển trầm nói: "Câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu.”
"..." Lý Thanh Minh sửng sốt một chút: "Tớ vừa rồi có chút lỗ mãng xin lỗi cậu nha.”
Chu Phạm nghe vậy cười vài tiếng, nói: "Tớ còn không biết đại học Tây Kinh có câu lạc bộ này hay không khi nào xã đoàn tuyển tớ mới đi xem.”
Cô muốn học ngôn ngữ ký hiệu vì trường trung học cơ sở đã tổ chức các hoạt động tình nguyện. Chu Phạm đi tham quan một trường tiểu học đặc biệt dành cho những người khuyết tật, nhìn những học sinh đáng yêu kia tai điếc, cái gì cũng không nghe thấy cô liền nảy sinh ý nghĩ muốn học ngôn ngữ ký hiệu.
Chu Phạm muốn cùng những người đó trao đổi, cũng hy vọng ngày sau có thể giúp bọn họ nhiều hơn một chút.
-
Câu lạc bộ tuyển dụng mới là vào cuối tuần đầu tiên của lớp học chính thức.
Câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu được thành lập trong các trường đại học không tính là nhiều. Vì vậy Chu Phạm có thể nhìn thấy câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu tại Đại học Tây Kinh có chút ngạc nhiên.
Trước đây cô nghĩ rằng nếu Đại học Tây Kinh không có câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu, cô có thể trở thành chủ tịch xã để thành lập một câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu. Nhưng nếu Đại học Tây Kinh có thì cô trở thành xã viên thì tốt rồi.
Lý Thanh Minh đi đến câu lạc bộ võ thuật đối diện, Chu Phạm cong môi nhìn cô một cái, ngồi xuống ghế của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu.
Phụ trách tuyển sinh mới là một học tỷ, cô đem mẫu báo danh đưa cho Chu Phạm, cười cười: "Muốn học ngôn ngữ ký hiệu không?”
Khóe miệng Chu Phạm nhếch lên nói: "Muốn học.” Nói xong, cô liền cúi đầu điền vào biểu mẫu người đăng kí câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.
Từng nét chữ của cô lần lượt hiện lên trên trang giấy trắng, Chu Phạm điền tên lớp và phương thức liên lạc. Sau khi điền xong, cô đặt bút nước sang một bên, đàn chị bỗng nhiên đến gần cô, thấp giọng cười hỏi: "Em thật sự muốn học ngôn ngữ ký hiệu hay là hướng về phía chủ tịch của chúng tôi?”
"..." Chu Phạm sửng sốt vài giây, đưa biểu mẫu báo danh cho học tỷ, theo bản năng phun ra mấy chữ: "Tôi thật sự muốn học ngôn ngữ ký hiệu a.”
Học tỷ nhìn cô vài lần tiếp nhận tờ báo danh, không nói gì chỉ cười.
Chu Phạm cảm thấy nghi hoặc, liền hỏi: "Học tỷ sao đột nhiên hỏi tôi vấn đề này?”
Đàn chị nhìn nội dung Chu Phạm điền, cười nói: "Bởi vì rất nhiều bạn học tham gia câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu đều hướng về phía chủ tịch chúng tôi.”
"..." Chu Phạm oh một tiếng, nói, "Tôi không phải.” Cô nói thêm: "Tôi thực sự muốn học ngôn ngữ ký hiệu. Đàn chị, câu lạc bộ của chúng ta được thành lập bao lâu rồi?”
Đàn chị im lặng một hồi, nói: "Mới xây dựng không lâu.”
Chu Phạm cười cười: "Còn rất mới.”
"Bạn học Tiểu Phạm a," đàn chị nói, "May mắn là em không phải hướng về phía chủ tịch xã chúng tôi. Nếu em đến câu lạc bộ này vì anh ta, có lẽ anh ta không để cho em vào hội, chúng tôi vẫn sẽ sàng lọc.”
Chu Phạm: "Học tỷ yên tâm, em chỉ muốn học ngôn ngữ ký hiệu mới đến câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu không có chút quan hệ nào với xã trưởng các chị.”