- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Rơi Vào Tay Em
- Chương 8: “Sao thế? Hận lên tôi luôn rồi à?”
Rơi Vào Tay Em
Chương 8: “Sao thế? Hận lên tôi luôn rồi à?”
Sau khi lên đại học, Khương Từ cũng rất ít khi về nhà họ Thẩm, nhưng cô đã đồng ý với mẹ mỗi tháng sẽ về ít nhất một hai ngày.
Xế chiều hôm nay, cô đang dạy kèm ở nhà một học sinh thì mẹ bỗng nhiên gọi điện tới.
Lúc đó cô đang giảng đề cho học sinh nên vội vàng cúp máy.
Một lát sau, nhân lúc học sinh bài thi cô mới cầm điện thoại lên ra ban công gọi lại cho mẹ.
Điện thoại kết nối, cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế? Bây giờ con đang có chút việc.”
Đầu bên kia điện thoại Chu Vân nói: “Thứ bảy tuần này là sinh nhật của bà nội Thẩm, đến lúc đó con nhất định phải sắp xếp thời gian về sớm một chút biết không?”
Khương Từ nghe vậy thì ngẩn người, cô im lặng một lúc rồi trả lời, nói khẽ: “Dạ.”
Mấy ngày nay Chu Vân bận sắp xếp tiệc sinh nhật vào thứ bảy, cả ngày bận rộn đầu óc choáng váng, nói: “Được, vậy mẹ đi chuẩn bị đây, thứ bảy con nhớ về sớm một chút đó.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại, Khương Từ về phòng, trông chừng học sinh làm bài kiểm tra.
Buổi tối hôm nay mười giờ mới tan học, cô bắt tàu điện ngầm về trường, về đến ký túc xá đã là mười một giờ.
Khương Từ vào phòng, mệt mỏi đến nổi quần áo cũng không thay đã nằm úp trên bàn nghỉ mệt.
Bạn cùng phòng rửa mặt xong từ ban công đi vào, nhìn thấy Khương Từ còn nằm ở trên bàn, liền nhắc nhở: “ Tiểu Từ, sắp tắt đèn rồi, cậu còn không đi vệ sinh cá nhân đi?”
Khương Từ mỏi mệt đến mức không muốn nhúc nhích, nhưng lại sợ chút nữa vệ sinh cá nhân sau khi tắt đèn sẽ làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi, nên cô gắng gượng lên tinh thần, cúi người đổi giày, cầm chậu rửa mặt và khăn tắm đi ra ban công đánh răng rửa mặt.
Cô vào phòng tắm tắm đơn giản, khi thay đồ ngủ đi ra, đèn trong ký túc xá đã tắt.
Các bạn cùng phòng cũng chưa ngủ, đang nằm trên giường mình tán gẫu.
Bởi vì bình thường phần lớn thời gian Khương Từ không phải đang đi dạy kèm thì chính là đang ở trong thư viện, rất ít khi ở ký túc xá nên cô không quá thân với bạn cùng phòng, khi các cô ấy nói về chuyện xảy ra trong lớp, cô thường không chen lời.
Cô mò mẫm ngoài ban công giặt đồ lót rồi treo lên, cất chậu rửa mặt sau đó rón rén trèo lên giường.
Vừa nằm vào chăn, bạn cùng phòng đối diện bỗng nhiên kêu tên cô, “Tiểu Từ.”
Khương Từ để điện thoại xuống, trong bóng tối nhìn bạn cùng phòng ở giường đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Bạn cùng phòng hỏi: “Cậu cảm thấy lớp chúng ta ai đẹp trai nhất?”
“Hả?” Khương Từ ngẩn ra một chút, cô thật sự không để ý.
Bạn cùng phòng lại nói: “Lý Nhiên và Hà Duyệt, cậu cảm thấy hai người họ ai đẹp trai hơn? Bọn tớ vừa thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả.”
Khương Từ có chút mờ mịt, bình thường cô chỉ lo học, căn bản không chú ý tới bạn cùng lớp.
Thậm chí đây là lần đầu tiên cô nghe hai cái tên này, cô có chút ngượng ngùng nói: “Hai người này là bạn học trong lớp chúng ta sao? Tớ không biết nhiều người…”
Bạn cùng phòng đối diện bỗng nhiên chống nửa người lên, ngạc nhiên nhìn cô, “Không phải chứ tiểu Từ? Lý Nhiên người ta đã công khai tỏ tình với cậu ở ký túc xá, vậy mà cậu ngay cả người ta là ai cũng không biết?”
Khương Từ sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết những chuyện này.
Bạn cùng phòng thở dài nói: “Cậu thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, nếu để Lý Nhiên biết cậu ngay cả cậu ấy là ai cũng không biết thì đoán chừng cậu ấy phải tức hộc máu quá.”
Khương Từ: “…”
Bạn cùng phòng giường bên cạnh đột nhiên từ trong màn cầm điện thoại di động cúi người, nói: “Tiểu Từ lại đây nhìn một chút, cậu cảm thấy Lý Nhiên đẹp trai hay là Hà Duyệt đẹp trai.”
Thật ra thì Khương Từ không có hứng thú với con trai, nhưng cũng không muốn làm bạn cùng phòng mất hứng thú, vì vậy cô cũng xuống giường đi tới chỗ bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng cho cô xem ảnh, cô lại gần điện thoại nhìn một chút.
Thành thật mà nói thì hai người trong ảnh đều rất đẹp trai, một người vui vẻ, một người nho nhã.
Nhưng không biết vì sao, nhắc đến người đẹp trai, trong đầu Khương Từ lại chỉ hiện lên dáng vẻ của Thẩm Thính Nam.
Mặc dù cô không có hứng thú với chuyện yêu đương nhưng thẩm mỹ cơ bản vẫn có. Cô sống sắp được hai mươi năm rồi, Thẩm Thính Nam chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp.
Có lẽ vì đã từng gặp Thẩm Thính Nam nên hai chàng trai trong bức ảnh ít nhiều có chút ảm đạm mờ nhạt. Có điều vì không muốn làm bạn cùng phòng mất hứng nên cô dối lòng gật gật đầu, nói: “Tớ cảm thấy hai người đều rất đẹp trai.”
“Không được, nhất định phải chọn một người!” Bạn cùng phòng ép cô.
Khương Từ có hơi khó xử, cô khẽ nhíu mày, xem kỹ ai bức hình, cuối cùng nói, “Người này đi, người này nhìn hoạt bát hơn một chút.”
Bạn cùng phòng cười nói: “Đây là Lý Nhiên, chính là người nói thích cậu ở ký túc xá đó.”
Khương Từ “ồ” một tiếng, trong lòng cũng không gợn sóng gì.
Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều con trai theo đuổi cô, chỉ là cô không có hứng thú với chuyện yêu đương. Có lẽ giống bà nội nói, cô bị cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ ảnh hưởng quá sâu, sâu đến nỗi trong lòng vô cùng sợ hãi với chuyện hôn nhân, cho nên cô sẽ không để mình bước vào bể tình.
Cô lại nằm trong chăn, trong khi các bạn cùng phòng vẫn đang thảo luận về chuyện tình cảm, cô nhìn trần nhà, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến thứ bảy tuần này nên tặng quà gì cho bà nội Thẩm.
*
Sau khi học xong tiết học buổi chiều thứ sáu, Khương Từ ôm sách đến tòa mỹ thuật tìm Chu Nhiễm.
Chu Nhiễm còn đang lên lớp, nhìn thấy Khương Từ đến tìm mình, cô ấy ra hiệu cho cô qua cửa sổ, bảo cô đợi mình một lúc.
Khương Từ cười cười, khoát tay ra hiệu không sao, cô không vội.
Ôm cuốn sách trong tay, cô ngồi trên chiếc ghế đá trong hành lang, ngẩn ngơ nhìn cây bạch quả vàng óng phía xa.
Một lát sau, Chu Nhiễm từ phòng học chạy đến, vỗ vai Khương Từ phía sau, cười nói: “Nghĩ gì thế? Mải mê suy nghĩ như vậy?”
Khương Từ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Chu Nhiễm, mỉm cười nói: “Không nghĩ gì hết, tớ đang ngẩn người thôi.”
Cô đứng dậy khỏi ghế đá, khoác tay Chu Nhiễm đi ra ngoài, nói: “Nhiễm Nhiễm tốt, cậu đi với tớ đến trung tâm thương mại đi, tớ muốn mua ít đồ.”
Chu Nhiễm hỏi: “Cậu muốn mua gì?”
Khương Từ nói: “Thứ bảy tuần này là sinh nhật bà nội Thẩm, tớ muốn mua quà sinh nhật, có điều cậu cũng biết đó, tớ không rành nhãn hiệu lắm, chút nữa cậu chọn giúp tớ đi.”
*
Hai người đến trung tâm mua sắm, đi dạo gần như toàn bộ trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn ra một chiếc khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ của một thương hiệu khá nổi tiếng, chất lượng rất tốt, 100% cashmere nguyên chất, mềm mại, khi Khương Từ cầm trên tay, thật ra cô rất muốn mua cho bà nội mình một cái, nhưng giá của nó thật sự quá đắt, một cái đã hơn năm ngàn, nếu mua hai cái sẽ tiêu hết của cô mười ngàn.
Tạm thời cô không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, cô còn phải tiết kiệm tiền, sợ rằng một ngày nào đó nếu bà đột nhiên bị bệnh, cô không đến mức ngay cả chút tiền cũng không lấy ra được.
Cô cầm chiếc khăn quàng cổ kia do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua.
Chu Nhiễm ở bên cạnh có chút đau lòng, nói: “Cái khăn quàng cổ này đúng là đẹp thật, nhưng có hơi mắc quá rồi. Dù sao bà cụ Thẩm cũng không thích cậu, cậu cần gì phải tốn nhiều tiền mua quà sinh nhật cho bà ấy như vậy. Hơn năm ngàn, cậu phải tiết kiệm bao lâu chứ.”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tớ biết.”
Cô đương nhiên biết bà cụ Thẩm không thích cô, đương nhiên cô cũng không cần bà ấy thích mình.
Chỉ là bây giờ mẹ đang quen với chú Thẩm, cô là con gái mẹ, cô không muốn mẹ kẹp ở giữa khó xử. Cho nên cho dù rất không nỡ nhưng cô vẫn cắn răng mua một thứ có thể tặng được.
*
Sáng thứ bảy, lúc cô mang theo quà đến nhà họ Thẩm, bên ngoài sân đã có rất nhiều xe đậu.
Vườn hoa được trang trí rất đẹp, những chiếc bàn dài màu trắng kiểu Pháp, trên mỗi bàn đều có hoa hồng và rượu vang, người giúp việc ra vào, đang chuẩn bị bữa trưa.
Khương Từ bước vào sân, từ xa nhìn thấy mẹ cô đang bận rộn chỉ những người thợ trải thảm đỏ trên bãi cỏ.
Cô đứng cách một đoạn, chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ một lúc, sau đó đi qua chào hỏi: “Mẹ.”
Trời tháng mười một, Chu Vân bận rộn đến mức trán đổ mồ hôi, nghe thấy giọng nói của con gái, bà quay đầu lại, trên mặt không khỏi nở nụ cười, nắm lấy tay Khương Từ nói: “Tới rồi à.”
Khương Từ nhìn gương mặt đã gầy đi rõ ràng của mẹ, có chút đau lòng, nói: “Mẹ, mẹ gầy đi nhiều quá.”
Chu Vân cười cười, nói: “Gần đây vẫn luôn bận chuẩn bị sinh nhật cho mẹ chú Thẩm của con, con cũng biết đây là lần đầu tiên mẹ làm chuyện này, nếu không làm tốt chẳng phải sẽ làm mất mặt chú Thẩm con sao.”
Khương Từ nhìn mẹ mình, đáy lòng cảm thấy vô cùng đau xót.
Cô không biết mẹ có biết không, cho dù bà ấy có cố gắng cỡ nào thì người nhà họ Thẩm cũng sẽ không thích bà.
Cô cố gắng cười, động viên mẹ, nói: “Đẹp lắm, thẩm mỹ của mẹ luôn rất tốt mà.”
Chu Vân vui vẻ nói: “Đúng không? Mẹ vẽ bản vẽ rất lâu, chỉ sợ không thể tạo ra hiệu quả mong muốn.”
Bà nhìn khu vườn một chút, rõ ràng bà cũng cảm thấy rất hài lòng, nói: “Có điều may mắn là nó rất đẹp.”
Khương Từ cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, rất đẹp.”
Chu Vân tâm tình rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, cúi đầu nhìn thấy món đồ Khương Từ mang đến, hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là…”
Khương Từ cười, trả lời nói: “Là quà sinh nhật của bà nội Thẩm.”
Chu Vân không nghĩ tới con gái sẽ chuẩn bị quà sinh nhật.
Bà biết con gái mình không thích người nhà họ Thẩm, cho nên cô chuẩn bị quà sinh nhật, nhất định là để bà được đối xử tốt hơn ở nhà họ Thẩm.
Bà ấy bỗng nhiên rất cảm động, đưa tay sờ lên mặt con gái, hốc mắt đỏ bừng nhìn cô, “Tiểu Từ, cảm ơn con đã làm vì mẹ.”
Khương Từ cười nói: “Chỉ cần mẹ hạnh phúc là tốt rồi.”
Chu Vân mỉm cười gật đầu, nói: “Bây giờ mẹ rất hạnh phúc, không còn gì hạnh phúc hơn nữa.”
Khương Từ khẽ cười, nói: “Vậy là được rồi.”
Hai mẹ con nói chuyện, từ xa Khương Từ nhìn thấy chú Thẩm đang đi tới chỗ mẹ.
Chú Thẩm thấy cô, cười nói: “Tiểu Từ về rồi à.”
Khương Từ cười, lễ phép gọi một tiếng, “Chào chú Thẩm ạ.”
Thẩm Triết cười nói: “Đi vào nhà chơi đi, hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, mọi người đều ở đây.”
Khương Từ gật đầu, thấy chú Thẩm có lẽ có chuyện muốn nói với mẹ nên cô không quấy rầy nữa, quay người đi về phía phòng khách.
Lúc vào phòng khách, cô phát hiện trong phòng khách đúng là rất náo nhiệt, người nhà họ Thẩm gần như đều có mặt, thậm chí ngay cả Thẩm Thính Nam cũng ở đây.
Thẩm Thính Nam ngồi một mình trên ghế sô pha, lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Lúc đầu anh không chú ý đến Khương Từ đi vào, cho đến khi anh nghe thấy Thẩm Hành bên cạnh phàn nàn: “Sao cô ta lại tới đây? Không phải lên đại học đã dọn ra ngoài rồi à?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía cửa.
Khương Từ mặc một chiếc áo khoác màu trắng sữa, mái tóc dài buông xõa trên vai, trên tay cầm một chiếc túi giấy được đóng gói tinh xảo, sau khi vào nhà, cô đi thẳng đến chỗ bà cụ Thẩm, mỉm cười tặng quà lên, nói: “Bà nội Thẩm, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
Bà cụ Thẩm ngồi ở giữa ghế sô pha, liếc nhìn món quà mà Khương Từ đưa tới, miễn cưỡng nhận lấy nói: “Cảm ơn cô, có lòng rồi.”
Bà ấy nhận quà xong liền ném lên bàn, không có hứng thú mở ra.
Khương Từ cười khẽ, cô đã sớm đoán được tình huống như vậy, cô cũng chẳng có cảm giác sa sút gì, chỉ một mình đi qua bên cạnh, ngồi vào góc.
Nhưng Thẩm Tình rất hứng thú với món quà cô tặng, cô ta đến bên cạnh bà nội, cầm quà lên nói: “Con xem một chút.”
Cô ta vừa nói vừa mở hộp quà ra, lúc lấy khăn quàng cổ ra thì ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói một câu: “Chịu chi thế.”
Bà cụ Thẩm bên cạnh nhìn lướt qua, trong mắt lộ vẻ xem thường.
Bà hai Thẩm xì một tiếng, không khách khí nói: “Phong cách quê mùa thế, như của mấy bà cụ ở nông thôn đeo vậy.”
Mặc dù Khương Từ ngồi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy người nhà họ Thẩm đang bình luận về khăn quàng cổ cô tặng.
Trên mặt cô không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
Cô nhìn chiếc khăn quàng cổ bị người nhà họ Thẩm truyền tay nhau cười nhạo kia, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn hủy diệt thế giới.
Cô rất muốn cướp khăn về, nhưng không ai biết rằng chiếc khăn mà họ cười nhạo ghét bỏ đã tiêu tốn gần một nửa số tiền tiết kiệm của cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy.
Cô biết, cho dù là vì mẹ, cô cũng nên chịu đựng.
Cô không nói một câu, chỉ im lặng đứng dậy khỏi ghế, một mình rời khỏi phòng khách từ cửa sau.
Ánh mắt Thẩm Thính Nam vẫn luôn nhìn dán vào Khương Từ, anh nhìn thấy cô ngồi đó đờ đẫn bị người khác đánh giá, cũng thấy cô lặng lẽ đứng dậy, nhẫn nhịn rời khỏi phòng khách.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chán ghét người nhà mình, lúc Thẩm Hành cầm khăn quàng cổ giễu cợt nói: “Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê, nhìn cái khăn quàng cổ cô ta chọn này, đưa cho bà nội lau chân bà còn chê”, anh nâng mắt nhìn cậu ta, sắc mặt rất lạnh lùng, “Cô ấy là đồ nhà quê thì cậu là gì? Thằng ngốc thi đại học được 200 điểm?”
Thẩm Hành sững sờ, kinh ngạc nhìn Thẩm Thính Nam.
Cậu ta còn cảm thấy oan ức, oán trách nói: “Anh tư, anh có chuyện gì vậy? Sao anh lại giúp người ngoài mắng em?”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam khinh bỉ nhìn cậu ta, “Người ta dù nghèo thế nào nhưng ít nhất cũng học giỏi, biết tay làm hàm nhai, cậu thì biết gì? Nếu không có thân phận cậu ấm nhà họ Thẩm này, cậu thử ra ngoài xem có kiếm được xu nào không?”
Thẩm Hành không hiểu sao mình lại bị chửi một trận, trong lòng cậu ta mặc dù có hơi không phục nhưng cũng biết mình là công tử bột, cũng biết cả cái nhà này bây giờ đều dựa vào Thẩm Thính Nam nuôi, cho nên cậu ta chỉ dám tức giận không dám nói ra.
Thẩm Thính Nam nhìn lướt qua mọi người đang ngồi ở đây, nói chuyện không nể mặt mũi ai, “Ra ngoài ai cũng đều là phu nhân nhà giàu tai to mặt lớn, mở miệng ra lại không nghe ra chút giáo dưỡng nào, nhiều người công kích một cô gái nhỏ như vậy, các người có khác gì mấy người đàn bà đanh đá không có giáo dục ngoài đường không?”
“Câm miệng!” Bà cụ Thẩm bén nhọn nhìn Thẩm Thính Nam, lớn tiếng trách mắng: “Thính Nam, con nghe xem mình đang nói gì thế hả! Đây đều là trưởng bối của con, bây giờ con càng ngày càng vô lễ, bọn họ không phải, cũng không nên do người vai dưới như con đến dạy dỗ.”
Sắc mặt Thẩm Thính Nam nhàn nhạt, hỏi ngược lại một câu, “Bà nhìn bọn họ xem, có dáng vẻ của trưởng bối à.”
Anh chẳng muốn ở trong cái phòng này thêm nữa, từ trên ghế salon đứng dậy, thuận tay cầm khăn quàng cổ trên bàn trà đi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua bà nội mình, trong mắt tràn ngập thất vọng, nói một câu: “Còn bà nữa, bà nội, người ta tặng quà cho bà, cho dù không thích bà cũng không nên tùy tiện ném qua một bên trước mặt người ta như vậy. Cho dù bà chán ghét người đó, cũng không nên tùy ý chà đạp người khác như thế.”
Anh nói xong cũng quay người bỏ đi, không nhìn đám người này nữa.
*
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay làm người ta tuyệt vọng.
Mẹ cô đã vất vả sắp xếp tiệc sinh nhật rất lâu, buổi trưa khi đi mời mọi người ra vườn ăn, lại bị một câu “Gió quá lớn” của bà cụ Thẩm trực tiếp gạt bỏ.
Bà ta nói với cô con dâu thứ hai: “Đột nhiên muốn ăn đồ ăn của Truy Phượng Lâu, không bằng đặt về nhà ăn đi.”
Bà hai Thẩm lập tức nói: “Được ạ, con lập tức gọi điện thoại đặt, đoán chừng nhiều nhất hai mươi phút sẽ được giao đến.”
Thẩm Triết cũng rất bất ngờ, bước lên nói: “Mẹ, thời tiết hôm nay rất tốt, bữa tiệc này tiểu Vân đã chuẩn bị rất lâu, đồ ăn cũng làm những món mẹ thích, hơn nữa đã dọn lên rồi, cứ như vậy ăn đi.”
Bà cụ Thẩm không nể mặt mũi, lạnh lùng nói: “Mẹ lớn tuổi rồi, không dám ăn bậy đồ ăn người ngoài chuẩn bị, lỡ có người có ác ý muốn nhân cơ hội này hạ độc mẹ thì sao?”
Khương Từ đứng đằng xa, cách đám người nhìn mẹ.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt mẹ sau một thời gian dài như vậy.
Cuối cùng cả mẹ và Khương Từ đều không tham dự tiệc sinh nhật. Đồ ăn của Truy Phượng Lâu được giao tới rất nhanh, người nhà họ Thẩm đến phòng khách ăn mừng, Khương Từ cùng mẹ dọn đồ ăn trong sân.
Khương Từ nhìn khuôn mặt xinh đẹp mệt mỏi của mẹ, do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng thuyết phục: “Mẹ, chúng ta rời khỏi đây được không?”
Chu Vân ngẩng đầu nhìn về phía con gái, bà khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Sao lại phải đi?”
Khương Từ nói: “Ở đây không hợp với chúng ta, nơi này không ai chào đón chúng ta.”
Chu Vân lại cười nói: “Mẹ ở lại đây là vì chú Thẩm con. Trừ khi sau này tình cảm của mẹ và chú Thẩm con đi đến cuối cùng, lúc đó mẹ tự nhiên sẽ rời khỏi đây.”
Khương Từ không có cách nào có thể thay đổi quyết định của mẹ.
Cô không thể cố chấp như mẹ, nếu cô yêu một người, nhưng gia đình đối phương không chấp nhận cô, cô nhất định sẽ ra đi.
Không.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã không bắt đầu với một người như vậy.
*
Không lâu sau, chú Thẩm từ bên trong đi ra, ôm mẹ cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.”
Mẹ dựa vào lòng chú Thẩm lặng lẽ rơi nước mắt, trút bỏ hết tủi thân của mình.
Khương Từ đứng cách đó không xa nhìn một lúc.
Cuối cùng cô xoay người quyết định rời đi.
Cô một mình rời khỏi nhà họ Thẩm, chậm rãi bước ra ngoài trong tiết trời cuối thu se lạnh.
Cô luôn nhìn về con đường phía trước, luôn đi về phía trước, giống như cuộc sống của chính cô, cô sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ, luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại.
Cô đi ra ngoài được một lúc thì nghe thấy tiếng còi xe sau lưng.
Cô bất giác bước sang một bên nhường đường cho xe.
Nhưng chiếc xe chạy đến chỗ cô rồi dừng lại.
Cô cũng dừng lại theo bản năng, cách cửa sổ xe nhìn thấy Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam im lặng nhìn cô một lúc rồi mở miệng, “Lên xe.”
Khương Từ có chút do dự.
Qua chuyện ngày hôm nay, cô nảy sinh chút chán ghét nhà họ Thẩm, thậm chí không muốn có bất kỳ tương tác nào với Thẩm Thính Nam nữa.
Thẩm Thính Nam hỏi: “Về trường?”
Khương Từ gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Thẩm Thính Nam lại nói, “Lên xe đi, tôi có việc đến đường Học Phủ, tiện đường chở cô một đoạn.”
Khương Từ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe về là được rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô một lúc, mở miệng nói: “Sao thế? Hận lên tôi luôn rồi à?”
Khương Từ sửng sốt một chút.
Cô vô thức mím môi dưới, nhìn Thẩm Thính Nam không trả lời.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, chân thành nói: “Tôi thay người nhà mình xin lỗi cô và mẹ cô.”
Khương Từ có hơi bất ngờ.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nghĩ tới anh lại xin lỗi cô.
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, hỏi lại: “Lên xe không?”
Khương Từ do dự một chút, một hồi lâu sau cuối cùng cũng vòng qua đầu xe, kéo cửa ghế lái phụ ra ngồi lên xe.
Sau khi lên xe, Thẩm Thính Nam đưa cho cô một cái túi mua sắm quen thuộc.
Cô cúi đầu nhìn, nhận ra là khăn quàng cổ cô tặng cho bà cụ Thẩm.
Thẩm Thính Nam khởi động xe, vừa lái xe vừa nhìn về phía trước, nói: “Vất vả làm thêm khắp nơi kiếm tiền, mua thứ đắt tiền như vậy làm quà, có phải đầu cô bị vô nước rồi không?”
Khương Từ sửng sốt một chút.
Không biết vì sao, nhiên hai mắt cô nóng lên, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cô vô thức ôm lấy túi đồ, sau một lúc lâu im lặng, cô nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Thính Nam cũng trầm mặc một hồi.
Một lúc sau, anh mở miệng nói: “Mác vẫn còn đó, cô có thể mang đến trung tâm thương mại trả lại.”
Khương Từ lắc đầu nói: “Không cần. Tôi có thể đem về tặng bà nội tôi, bà nội tôi nhất định sẽ rất thích.”
Thẩm Thính Nam chưa từng gặp phải chuyện này, lần đầu tiên anh không biết nên nói gì.
Anh lại im lặng một lúc rồi nói, “Xin lỗi.”
Khương Từ lắc đầu, hào phóng nói: “Không sao, không liên quan đến anh.”
Ngoại trừ những câu như xin lỗi, Thẩm Thính Nam cũng không biết nên nói gì.
Trong xe yên lặng một lúc, Thẩm Thính Nam hỏi: “Nghe nhạc không?”
Khương Từ gật đầu, nói khẽ: “Có thể.”
Thẩm Thính Nam đưa tay mở nhạc, trong xe vang lên một bài hát tiếng Anh thư giãn.
Khương Từ nghe nhạc, nhìn bầu trời xanh và những đám mây xinh đẹp ngoài cửa sổ, ôm lấy chiếc khăn mềm mại.
Có lẽ cô hơi mệt, làn gió ngoài cửa sổ khẽ lướt qua gò má, cô từ từ nhắm mắt lại, dựa vào cửa xe chìm vào giấc ngủ say.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Rơi Vào Tay Em
- Chương 8: “Sao thế? Hận lên tôi luôn rồi à?”