Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rơi Vào Tay Em

Chương 11: Mẹ thấy bây giờ con đã bị mê hoặc không nhẹ rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không ai biết, sau khi mua cà vạt cho Thẩm Thính Nam xong, Khương Từ đã cùng đường bí lối, số dư trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn lại chưa đến một trăm tệ.

Nhưng lúc đó sắp đến cuối kỳ, cô còn rất nhiều bài vở chưa kịp làm, hoàn toàn bận rộn không có thời gian ra ngoài làm thêm. Có điều may mắn là trong thẻ ngân hàng vẫn còn khoảng một trăm tệ, cô tính toán đơn giản một chút, nếu mấy ngày tiếp theo chỉ ăn bánh bao, có lẽ có thể chống đỡ đến sau khi thi cuối kỳ xong.

Vì sợ bạn cùng phòng hỏi nên quãng thời gian đó cô gần như không về ký túc xá ăn cơm, mỗi sáng sớm sau khi thức dậy liền đến nhà ăn mua mấy cái bánh bao, mang đến thư viện, chịu đựng qua mùa thi với ba cái bánh bao mỗi ngày.

Kết quả đương nhiên là sau khi kỳ thi kết thúc, cô mệt mỏi đến mức bong ra một lớp da, cả người gầy hốc hác đi.

Ngày kỳ thi kết thúc, cô ở trong ký túc xá ngủ không biết trời đất suốt hai mươi bốn tiếng, đến tối hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện ký túc xá đã trống hơn phân nửa.

Bùi Hân đang trang điểm ở giường dưới, Khương Từ còn chưa tỉnh hẳn, chống người nhìn xuống giường dưới, mơ màng hỏi: “Các cậu ấy đâu rồi?”

Bùi Hân vừa nhìn gương vẽ lông mày vừa nói: “Dao Dao về nhà rồi, Tư Tư thì đi ăn liên hoan với câu lạc bộ của cậu ấy rồi.”

Khương Từ có chút buồn ngủ nằm trên rào chắn cạnh giường nhìn Bùi Hân trang điểm, nhìn hồi lâu mới nhớ ra hỏi: “Cậu muốn ra ngoài hẹn hò sao?’

Bùi Hân cười nói: “Yes, đoán đúng rồi.”

Tâm trạng cô ấy rất tốt, xoay người đi đến bên giường Khương Từ, ngẩng đầu lên nói Khương Từ giúp cô ấy xem lớp trang điểm, “Thế nào? Lớp trang điểm có dày quá không?”

Khương Từ cười, lắc đầu nói: “Không có, rất đẹp.”

“Thật sao?” Bùi Hân hỏi: “Son môi thì sao? Màu này tớ mới mua đó, có đỏ quá không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không có, da cậu trắng nên bôi son gì cũng đẹp.”

Nói xong cô lại rất nghiêm túc nói: “Hơn nữa tớ các thấy các cậu rất đẹp, cho dù không trang điểm cũng rất xinh.”

Bùi Hân không nhịn được cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ, nói: “Cậu chính là máy khen ngợi của ký túc xá chúng ta, dù sao trong mắt cậu cũng không có cô gái nào không đẹp.”

Khương Từ chân thành nói: “Chính là như vậy mà, mọi người đều rất đẹp.”

Bùi Hân yêu thương nhéo khuôn mặt nhỏ đã gầy đi của Khương Từ, nói: “Cậu nhanh xuống giường ăn cơm đi, ngủ cả ngày rồi, không đói bụng sao?”

Khương Từ: “Ngủ rồi nên tớ không cảm thấy gì.”

Bùi Hân trang điểm xong, vừa cất mỹ phẩm vào túi xách, ngẩng đầu nói với Khương Từ: “Đúng rồi, tối nay tớ không về, Tư Tư chắc cũng không về, cậu ấy thu dọn đồ rồi, đoán chừng liên hoan xong sẽ trực tiếp về nhà luôn, cậu ra ngoài phải nhớ mang theo chìa khóa đó.”

Khương Từ nhìn Bùi Hân, hỏi: “Tối nay cậu cũng không về sao? Vậy cậu ở đâu?”

Bùi Hân cười bí ẩn với Khương Từ, sau đó nói: “Bạn trai tớ đặt khách sạn nghỉ dưỡng ở Nam Sơn rồi, tối nay tớ ở ngoài.”

Khương Từ nghe vậy liền hiểu, cô nhìn Bùi Hân, rất nghiêm túc nói: “Ồ, vậy cậu phải chú ý an toàn nha.”

Bùi Hân có chút xấu hổ, đeo túi xách lên vai, đi đến trước mặt Khương Từ, cười nói: “Biết rồi mà, cậu còn muốn dặn dò gì không? Bảo vệ nhỏ của ký túc xá chúng ta.”

Khương Từ chân thành nói: “Nhớ phải nói anh ta mang bao.”

Bùi Hân cười vỗ vào túi xách nói: “Yên tâm, tớ mua rồi.”

Khương Từ giơ ngón cái lên với Bùi Hân, khen: “Giỏi quá.”

Bùi Hân không nhịn được cười, đưa tay xoa xoa đầu Khương Từ, nói: “Được rồi, tớ đi đây, cậu mau dậy ăn cơm tối đi.”

“Được, chút nữa tớ đi liền.”

Sau khi Bùi Hân đi, Khương Từ lại nằm trên giường một hồi.

Trời bên ngoài đã tối đen, trong túc xá cũng tối đen như mực.

Khương Từ nhìn trần nhà ngẩn ngơ một lúc, sau đó từ dưới cái gối lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một người mẹ mà cô đã dạy thêm lúc trước, hỏi thăm: “Chào chị Trương, Viện Viện nhà chị gần đây đã nghỉ rồi nhỉ? Cuối kỳ em ấy thi tốt chứ?”

Tin nhắn được gửi đi, một lúc sau, đầu dây bên kia gửi lại tin nhắn thoại cho cô, cô bấm nghe, giọng nói của đối phương phát ra trong bóng tối, “Cảm ơn em nha Tiểu Từ, năm nay Viện Viện thi cuối kỳ rất tốt, các môn đều tiến bộ, lần đầu tiên lọt vào top 20 của lớp.”

Khương Từ vội vàng cầm từ trên giường ngồi dậy, cũng gửi một tin nhắn thoại, thử hỏi: “Vậy gần đây Viện Viện còn muốn học thêm không ạ? Điểm số hiện tại của Viên Viên vẫn còn có thể cải thiện. Nếu em ấy chú trọng học thêm môn toán và địa lý thì sẽ còn tốt hơn nữa.”

Đối phương rất nhanh đã trả lời, nói: “Chị và ba con bé đã thương lượng, tạm thời không học thêm nữa, sợ đứa nhỏ học thêm nhiều quá sẽ sinh ra tâm lý ngỗ nghịch, mùa hè này cứ để con bé thư giản một tí, đến học kỳ sau rồi tính tiếp.”

Khương Từ nghe vậy có chút mất mác, trả lời: “Vâng ạ, vậy lúc nào Viện Viện muốn học thêm chị có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào.”

“Được.”

Đặt điện thoại xuống, Khương Từ xuống giường, ngồi trước bàn sách, bật máy tính đăng lại một tin tuyển dụng trên trang web việc làm bán thời gian của trường học, thêm bảng điểm thi đại học và thẻ sinh viên của cô như thường lệ.

Sau khi đăng bài, cô làm mới trang một lúc, thấy vẫn chưa có tin nhắn riêng nào, liền tắt máy đi ăn cơm trước.

Trường học vừa mới thi xong, bên ngoài sân trường vô cùng náo nhiệt, vừa vặn đã đến giờ cơm tối, mỗi nhà hàng đều làm ăn rất tốt.

Khương Từ cất vài tệ vào túi, dạo quanh phố ăn vặt, cuối cùng vào một cửa hàng tiện lợi để mua gói mì gói 2 tệ rưỡi.

Khi cầm mì gói từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Khương Từ không khỏi có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ nghèo đến mức không đủ tiền ăn.

Trên đường về trường, cô nhìn dọc đường xem có công việc làm thêm nào gần đây không, ít nhất cô phải tìm cách kiếm tiền trang trải chi phí về Dung Thành trước đã.

Có điều có lẽ vì các trường đều sắp nghỉ, các cửa hàng gần trường cũng chuẩn bị đóng cửa nghỉ hè, nên gần như không có nơi nào tuyển việc làm bán thời gian vào thời điểm này.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một tin tuyển dụng bên ngoài một quán cà phê, kết quả cô háo hức chạy vào hỏi thì mới biết được hóa ra tin tuyển dụng trước cửa đã được dán vào tháng trước nhưng ông chủ quên xé đi.

Từ trong quán cà phê ra, Khương Từ khó tránh khỏi có chút thất vọng, đang định quay về ký túc xá tiếp tục xem trang web việc làm thêm, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Cô vừa tiếp tục đi về trường vừa lấy điện thoại từ trong túi áo chống nắng ra, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, cô không khỏi dừng lại, vội vàng ấn trả lời.

Điện thoại đã kết nối, cô còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói của Thẩm Thính Nam đã truyền đến: “Ngẩng đầu nhìn đằng trước.”

Khương Từ sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.

Một chiếc xe G màu đen đậu bên kia đường, cô chưa từng thấy Thẩm Thính Nam lái chiếc xe này, nhưng cửa sổ xe đang mở, Thẩm Thính Nam đang ngồi ở ghế lái nhìn cô.

Có lẽ thấy cô đang ngẩn người, anh nói: “Đừng đứng ngẩn người ở đó nữa, mau tới đây, ở đây không thể dừng xe.”

Lúc này Khương Từ mới lấy lại tinh thần, nhân lúc đèn xanh còn mấy giây, cô vội vàng cúp điện thoại chạy tới đối diện.

Cô chạy đến trước xe Thẩm Thính Nam, nhìn thấy anh thì không khỏi mỉm cười, vui vẻ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Thính Nam nói: “Có việc ở gần đây, đúng lúc đi ngang qua.”

Thấy Khương Từ vẫn còn đứng ngốc bên cạnh xe, nói: “Lên xe trước đi.”

“À.” Lúc này Khương Từ mới vòng qua đầu xe, đi đến bên cạnh ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.

Thẩm Thính Nam khởi động xe, lúc này anh mới hỏi: “Còn chưa nghỉ sao?”

Anh thấy Thẩm Tình đã nghỉ ở nhà chơi nửa tháng rồi.

Khương Từ nói: “Hôm qua vừa mới thi xong.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt không tự giác rơi trên cà vạt bên ngoài áo sơ mi của anh.

Đương nhiên không phải cái cô tặng, cô suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi: “Đúng rồi, anh thắt cái cà vạt chưa kia? Có hợp không?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Gây đây anh rất bận, thật ra cũng không nhớ rõ chuyện này, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Thắt rồi, rất hợp, cảm ơn cô.”

Khương Từ nghe vậy bất giác mỉm cười.

Thẩm Thính Nam hỏi: “Ăn tối chưa?”

Khương Từ nói: “Vẫn chưa, em đang chuẩn bị về túc xá ăn.”

Thẩm Thính Nam cụp mắt nhìn thấy mì tôm Khương Từ cầm trong tay, hỏi: “Chỉ ăn cái này?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Cô dừng một chút rồi nói thêm: “Em khá thích ăn mì tôm.”

Thẩm Thính Nam nói: “Món này thì có thể có dinh dưỡng gì.”

Anh không đưa Khương Từ về ký túc xá mà lái xe đến một nhà hàng Tây gần đó, vào nhà hàng, anh ngẫu nhiên chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, đưa thực đơn cho Khương Từ nói: “Muốn ăn gì thì tự chọn đi.”

Khương Từ sửng sốt một chút, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh thì sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Tôi ăn rồi, cô tự chọn món mình thích là được.”

Khương Từ nghe vậy mới biết anh đặc biệt đưa cô đến đây ăn cơm.

Cô có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, lật thực đơn nhìn một lúc lâu, cuối cùng cô chọn một phần mì ý rẻ nhất.

Vốn Thẩm Thính Nam đang trả lời tin nhắn công việc trên điện thoại, nghe thấy Khương Từ chỉ chọn một phần mì ý, anh lấy thực đơn trong tay cô, nói: “Cô chọn món nào có dinh dưỡng chút.”

Anh mở menu ra xem rồi gọi thêm một phần bít tết cho Khương Từ.

Lúc ăn cơm, Thẩm Thính Nam vẫn luôn ngồi đối diện trả lời tin nhắn trên điện thoại, Khương Từ sợ làm chậm trễ thời gian của anh nên cô ăn nhanh hơn, cho nên lúc ăn bò bít tết có chút nghẹn, cô sợ phát ra tiếng nên vội vàng bưng ly nước lên uống.

Nhưng cô càng gấp gáp thì càng rối, lúc uống nước vô tình hít phải một ngụm không khí khiến cô bị sặc nước, ho dữ dội không kiểm soát.

Cô vội vàng che miệng quay sang một bên, cố gắng hết sức để kìm nén cơn ngứa trong cổ họng.

Thẩm Thính Nam nghe thấy tiếng ho của Khương Từ, ngẩng đầu mới phát hiện cô đang nhịn ho đến mức nước mắt sắp trào ra.

Anh rút khăn giấy trên bàn đưa tới, nói: “Cô ăn từ từ thôi, tôi không gấp.”

Hỏi thêm: “Vẫn ổn chứ? Có muốn uống nước không?”

Khương Từ khoát khoát tay, cô không nén được tiếng ho khan trong cổ họng, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Khương Từ không biết là nhà hàng Tây này là nhà hàng cao cấp chỉ dành cho thành viên, những người đến ăn ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, vừa rồi cô vô tình bị nghẹn khiến không ít người nhìn qua chỗ cô.

Thẩm Thính Nam cũng không quan tâm ánh mắt của người ngoài, anh nói phục vụ mang cho Khương Từ một ly nước ấm khác.

Anh đang định vào nhà vệ sinh nhìn thử thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn cuộc gọi đến rồi nhấc máy.

Giọng nói của Trình Tĩnh Nhàn từ trong ống nghe truyền đến, có chút không vui, “Con lên lầu đi.”

Thẩm Thính Nam sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Đêm nay Trình Tĩnh Nhàn ra ngoài ăn cơm với Lâm Hân Nhiên, đang ngồi cạnh lan can trên tầng hai.

Thẩm Thính Nam hơi bất ngờ, anh đáp một tiếng, “Dạ.”

Anh lên lầu, đi đến bàn mẹ đang ăn cơm.

Lâm Hân Nhiên cười với anh, gọi một tiếng, “Anh tư.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn mẹ anh, trên môi nở một nụ cười, nói: “Không phải mẹ không thích ăn bên ngoài sao, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”

Trình Tĩnh Nhàn không vui liếc anh một cái, nói: “Nếu hôm nay mẹ không ra ngoài thì đã không biết bình thường con đều đi chung với đồ phụ nữ không đứng đắn đó rồi.”

Thẩm Thính Nam nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt vụt tắt, vẻ mặt trở nên có chút lạnh lùng, nói: “Mẹ quá đáng rồi. Gì mà đồ phụ nữ không đứng đắn chứ, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.”

Trình Tĩnh Nhàn biết tính khí của con trai mình, nhìn thấy khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, bà cũng biết không nên tiếp tục chọc giận anh nữa, bà bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy cô gái vừa rồi là ai?”

Thẩm Thính Nam nói: “Khương Từ. Con gái Chu Vân.”

Trình Tĩnh Nhàn nghe vậy, lông mày theo bản năng cau lại, không nhịn được nói: “Có phải đầu con úng nước rồi không? Con gần gũi với con gái của người phụ nữ đó từ khi nào? Không phải con đã điều tra lai lịch của người phụ nữ đó từ lâu rồi sao? Con gái mà cô ta nuôi thì có thể có gì tốt?”

Thẩm Thính Nam nhìn mẹ mình, anh muốn giải thích vài câu, nhưng đột nhiên cảm thấy không cần thiết. Giống như hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu, thành kiến trong lòng mẹ anh đã chất thành một núi lớn, có giải thích cũng không thông, nên anh cũng lười tốn nước bọt.

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ không quan tâm ba con muốn ở bên loại phụ nữ nào. Nhưng con là con trai mẹ, con tránh xa loại người thấp kém đó ra cho mẹ. Thượng bất chính hạ tắc loạn, mẹ cô ta đã có đầy thủ đoạn quyến rũ, ai biết cô ta đã học được bao nhiêu.”

Sắc mặt Thẩm Thính Nam cuối cùng cũng hoàn toàn lạnh xuống, giọng anh cũng lạnh lùng, nói: “Dù sao mẹ cũng đã đọc nhiều sách, mẹ có thể chú ý đến lời nói của mình một chút hay không, cô ấy là một cô gái nhỏ thì biết cái gì? Mẹ cần phải nặng lời với cô ấy vậy sao?”

Trình Tĩnh Nhàn không hài lòng nhìn chằm chằm vào con trai mình, nói: “Mẹ thấy bây giờ con đã bị mê hoặc không nhẹ rồi, lại vì một người ngoài mà nói chuyện với mẹ như vậy.”

Thẩm Thính Nam bực bội nói: “Con không muốn cãi nhau với mẹ, đi đây.”

Nói xong, anh đứng lên, trực tiếp xuống lầu.

Đằng sau một cây cột bên cạnh lan can trên tầng hai, Khương Từ rụt bả vai trốn phía sau.

Lúc nãy cô không tìm thấy nhà vệ sinh ở lầu một nên đã lên lầu hai.

Sau khi rửa mặt trong toilet xong, lúc đi ra, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang ngồi bên lan can, cô theo bản năng muốn đi đến đó, nhưng khi đến gần, cô lại nghe thấy Thẩm Thính Nam đang cãi nhau với mẹ anh.

Cô sợ tới mức vội vàng nấp sau cây cột, nín thở không dám phát ra tiếng.

Bên tai cô nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thính Nam và mẹ anh, cô như bị người khác lột quần áo trước mặt nhiều người làm nhục, hai má nóng hổi, ngay cả tai cũng nóng bừng.

Cô cho rằng mình sinh ra đã là một con đà điểu, khi biết có người ghét mình, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là tránh xa người này.

Thấy Thẩm Thính Nam xuống lầu, cô cũng xoay người, thông qua một lối đi khác đi xuống lầu.

Xuống lầu dưới, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang ngồi đợi cô.

Cô vô thức hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng mỉm cười đi về phía Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ngẩng đầu thấy Khương Từ về, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Khương Từ cười gật đầu, nói: “Đã không sao rồi.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Còn ăn nữa không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Em no rồi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy đi thôi, tôi đưa cô về trường.”

Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Được.”

—————

Mẹ Thẩm: Cố gắng góp một viên gạch trên con đường chật vật theo đuổi vợ sau này của con trai.

Thẩm Thính Nam: Con thật sự cảm ơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »