Chương 6: Ngã cầu thang

Chương 6: Ngã cầu thang

Đúng như tôi dự đoán, sáng hôm nay vừa vào giờ nghỉ thì Phương Nga đã xuất hiện trước lớp tôi. Lúc tôi đi ra khỏi lớp thì cô ấy đã chủ động bắt chuyện với tôi.

"Bạn có thể ra đây, mình nói chuyện chút được không?" Vì đã biết mục đích của Phương Nga nên tôi dễ dàng đồng ý.

"Ừm được thôi." Tôi quay qua phía Quang Tuấn đang đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì nói: "Mày đi trước đi, tí nữa tao đuổi theo sau."

"Ờ vậy tao đi trước, chúc mày may mắn." Chắc trong đầu tên này đang nghĩ tôi được người ta tỏ tình hay gì ấy.

Sau đó tôi đi theo Phương Nga đến một khu đất yên tĩnh ít người trong trường.

"Hôm trước Ánh Dương đã nói với mình bạn chính là bạn của Quang Tuấn phải không? Bạn có thể giúp mình một chuyện được không?"

"Chuyện gì? Nếu giúp được mình sẽ cố hết sức." Phải nói là muốn hay không muốn cũng phải cố hết sức thì đúng hơn.

"Bạn có thể giữ bí mật chuyện mình nhờ bạn giúp được chứ?"

"Nếu bạn đã nói thế thì mình nghĩ được thôi, bạn cứ nói đi, mình sẽ không nói với ai đâu." Tôi cứ cảm giác không khí này ngượng nghịu thế nào ấy.

"Chuyện là hôm thứ Bảy, Ánh Dương đi về chỗ phòng trọ của bọn mình nhưng nó bị thương trên mặt thế là mình hỏi nó có chuyện gì, lúc đầu nó nhất quyết không kể, nhưng sau một hồi thuyết phục nó cũng chịu kể cho mình." Phương Nga ngưng một chút rồi nói tiếp:

"Không biết bạn nghe chuyện hôm trước từ Quang Tuấn chưa?" Có lẽ là Phương Nga không muốn kể lại nên hỏi tôi có biết không.

"À chuyện ngày thứ Bảy, mình có nghe nó kể rồi, bạn cứ nói tiếp đi."

"Lúc đầu Ánh Dương vẫn chưa nhận ra tình cảm của nó, nhưng mình là bạn thân của Ánh Dương, mình sao có thể không biết chứ. Bạn có thể cùng mình giúp hai người đó tới với nhau không?" Phương Nga lại im lặng một chút rồi nói tiếp:

"Mình biết là yêu cầu thế này rất bất lịch sự nhưng mà mình muốn giúp đỡ Ánh Dương, mong bạn hiểu cho mình."

Tôi úp úp mở mở nói: "Ừm.. nói sao nhỉ, thực ra người cần nhờ phải là mình mới đúng."

"Cái gì nói vậy chẳng lẽ.." Tôi nghĩ là cổ đã hiểu ý tôi muốn nói.

"Vậy thì may quá, chút nữa mình sẽ nói cho Ánh Dương."

Tôi nghe vậy liền vội vàng cản Phương Nga lại, "Tụi mình nên giữ bí mật với bọn họ, với lại để họ tìm hiểu nhau nhiều hơn."

"Thế tụi mình có thể giúp gì bây giờ?" Phương Nga rõ ràng đã nghĩ ra cách nhưng vẫn hỏi tôi không biết để làm gì.

"Giúp họ "vô tình" gặp nhau nhiều hơn, và gặp được lâu hơn. Sau đó để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi." Thực ra đây là kế hoạch ban đầu của Phương Nga, tôi chỉ nói lại thôi.

"Mình cũng nghĩ y như vậy, bộ bạn đọc suy nghĩ của mình à?" Ờ thì đó là ý của cô ấy mà.

"Mình có thể xin Zavi của bạn không? Để tiện bàn bạc chứ mỗi lần đều kéo bạn ra thế này thì mình ngại chết mất."

Zavi trong tiểu thuyết này chính là nơi để nhắn tin mà hầu như mọi người đều sử dụng. Chỉ cần quét mã là có thể kết bạn với nhau được rồi.

"Tất nhiên là được rồi." Tôi đưa mã quét trong điện thoại ra cho Phương Nga.

"Được rồi, cùng giúp đỡ nhau nha đồng chí." Tới giờ tôi mới cảm thấy không khí nói chuyện giữa chúng tôi đã thoải mái hơn trước

Phương Nga đưa tay ra, ý muốn tôi bắt tay với cô ấy. Đương nhiên là tôi không từ chối rồi.

"Thỏa thuận đã được kí kết."

Sau đó, hai đứa bọn tôi tạm biệt rồi đường ai nấy đi, tôi đi tìm Quang Tuấn.

Trong lúc ngồi học cho hết số tiết còn lại thì tôi chợt nhớ ra một chuyện, giờ ra về hôm nay cũng chính là lần đầu tiên mà Mạnh Khôi và Ánh Dương gặp nhau.

Hết giờ tôi vội vàng thu dọn sách vở kéo Quang Tuấn đi trong sự ngỡ ngàng của nó và mọi người.

"Mày làm gì vậy? Thả tao ra, có gì từ từ nói làm gì mà vội vàng thế."

"Giúp mày có thêm điểm cộng trong mắt của Ánh Dương, được chưa?" Tôi vừa nói thế nó liền ngoan ngoãn để tôi kéo đi, thằng ngốc này dễ dụ thật.

Hôm nay, Ánh Dương trong lúc ngang qua cầu thang vì vội vàng không chú ý để đυ.ng phải Mạnh Khôi, không biết ngã kiểu gì mà cô ấy lại ngã xuống cầu thang. Sau đó, cậu ấy đã cõng cổ đến phòng y tế.

Cú ngã đó làm cho Ánh Dương bị bong gân chân, có lẽ vì thấy mình có lỗi, Mạnh Khôi ngày nào cũng đi xe đạp qua nhà chở Ánh Dương đi học, cũng nhờ việc đó mà hai người có nhiều thời gian để gần gũi hơn.

Bây giờ tôi phải ngăn cản chuyện đó, để giảm thời gian đi đến mối quan hệ chính thức của Quang Tuấn và Ánh Dương.

Theo trí nhớ của tôi thì Ánh Dương ngã lúc ở tầng 3, thế là tôi kéo Quang Tuấn lên tầng 2 để đợi xem có chuyện gì xảy ra không. Nhưng có một điều kì lạ là mặc dù lần này Ánh Dương cũng ngã nhưng mà lại do cô ấy vấp vào lon nước ngọt ai đó xả bừa bãi.

Tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy Mạnh Khôi đâu cả, nhưng cốt truyện vẫn diễn ra như cũ.

Lúc tôi chú ý đến Ánh Dương thì may mà trong lúc tôi còn bận suy nghĩ, Quang Tuấn đã vội vàng chạy đến đỡ cổ. Làm tôi hết cả hồn, mà thôi giây phút này tôi nên nhường lại cho đôi trẻ yêu đương với nhau, tôi không nên làm phiền.

Nghĩ thế tôi liền bỏ đi xuống tầng để về trước, tôi nghĩ hôm nay chắc Quang Tuấn sẽ đưa Ánh Dương về. Tôi không muốn làm người thứ 3 đâu.

Dự định là thế nhưng tôi nào ngờ đời không như mơ, tôi vừa đi được vài bước lại có một đám nam sinh không biết vì chuyện gì mà đổ xô chạy xuống tầng trệt, và không chú ý tông vào tôi.

Bọn nó không một lời xin lỗi, chạy cái vèo đi. Còn tôi vì cú tông đó mà mất thăng bằng. Trong lúc ở giữa không, tôi đã nhắm mắt lại và suy nghĩ rất nhiều thứ.

Biết đâu có lẽ do tôi thay đổi cốt truyện nên bị trừng phạt à, tôi giúp Ánh Dương tránh bị bong gân không lẽ tôi phải bị sao. Bất công quá vậy, nếu không được thay đổi cốt truyện thì phải nói trước cho tôi chứ.

Điều bất ngờ là không như tôi lo sợ, thứ đón chờ tôi không phải mặt sàn lạnh lẽo mà là một thứ gì đó ấm áp lắm.

Nghĩ kĩ lại thì hình như đó là l*иg ngực của ai đó, người này có mùi hương dễ chịu thật, hình như là mùi trầm thì phải.

"Hữu Đạt, lại gặp anh rồi." Sao người đó lại là Mạnh Khôi chứ. Tôi vội vàng đứng thẳng dậy rời khỏi hơi ấm ban nãy.

Tôi ngại ngùng nói: "Cảm ơn đã đỡ anh.". Sao lại là cậu ấy chứ, lần này tôi cảm thấy bối rối thật rồi đấy. Lần đầu tôi tiếp xúc với cậu ấy ở khoảng cách gần thế này. Cũng lâu rồi tim tôi mới đập nhanh như vậy, chắc có lẽ vì tôi cảm giác hoảng sợ khi bị té cầu thang thôi.

Mà nhóc ấy đúng là dân tập thao có khác, cơ thể săn chắc thật. Ôi tôi đang nghĩ gì thế này.

"Hẹn cuối tuần mà không ngờ em lại gặp anh sớm thế." Mạnh Khôi cười nói coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi nói tiếp:

"Sao mặt anh lại đỏ thế, anh bị bệnh gì à?"

"Không.. không có gì, chỉ là anh hơi bất ngờ một chút, tí nữa là sẽ hết đó mà." Sao mặt tôi lại đỏ lên vậy chứ, tôi cố hít thở sâu vào để giữ bình tĩnh.

"À ra thế, may là khi nãy em đi ngang qua đây, mấy người trong câu lạc bộ bóng chuyền la hét làm em chú ý quay qua, vô tình đỡ được anh, chứ không thì.." Sao Mạnh Khôi lại không ở trên tầng 3 mà lại xuống tầng trệt vậy, tình tiết này không giống trong cốt truyện gốc, tại sao lại như vậy?

Nhưng mà nhờ chuyện này tôi mới chú ý tới một chuyện. Mạnh Khôi cao hơn tôi một khoảng, đúng là chơi bóng rổ cần người cao thật nhưng tôi cũng thuộc dạng khá cao rồi chứ bộ. Dù chỉ là một khoảng nhỏ thôi nhưng mà tôi vẫn có cảm giác thua thiệt sao ấy, rõ ràng tôi lớn hơn cậu ấy một năm mà.

"Ôm hôn đất mẹ hoặc là nặng hơn nữa chứ gì." Tôi cười đáp lại Mạnh Khôi

Sức cậu nhóc này cũng khỏe thật, tôi từ trên cao ngã xuống mà cũng đỡ được. Nếu là tôi thì chắc cả hai cùng ngã lăn quay ra đấy chứ.

"Em còn muốn đứng nói chuyện với anh thêm nữa, nhưng mà tới giờ em phải đến câu lạc bộ rồi. Hẹn anh cuối tuần gặp lại nha, tạm biệt." Mạnh Khôi vẫy tay tạm biệt tôi, đợi đến khi tôi vẫy lại thì cậu ấy mới rời đi. Cậu nhóc này cũng thật tình, bận thì cứ đi đi, còn đợi tôi đáp trả làm gì.

Sau khi đứng tại chỗ một lúc cho tim mình bình thường trở lại thì tôi lại mang cặp đi về.

Hôm nay tôi lại phải đi về kí túc một mình rồi, Quang Tuấn với Ánh Dương thích nhau rồi, có cơ hội ở cạnh nhau rồi.

Tôi cảm thấy khá vui vì mối quan hệ của hai người đó đang tốt dần lên và điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời gian tôi trở về sắp được rút ngắn rồi. Không hiểu tôi cũng vui vì hôm nay được gặp Mạnh Khôi nữa.