Chương 12:

Chương 12:

Lại một tuần nữa trôi qua, hôm nay đã là ngày mà tôi hẹn Mạnh Khôi chơi bóng rồi. Cả tuần nay, Quang Tuấn càng ngày càng cắm mặt vào điện thoại nhắn tin với Ánh Dương nhiều hơn, tôi cảm thấy nó sắp trở thành một với cái điện thoại rồi.

Tôi không biết Quang Tuấn định tỏ tình kiểu gì, vì nếu so sánh với tiểu thuyết thì đáng lẽ hiện tại hai người vẫn chỉ đang làm quen với nhau thôi. Tôi đã giúp thúc đẩy mọi chuyện trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Ai mà biết được nó sẽ thổ lộ như trong tiểu thuyết hay bằng cách gì đó khác. Theo như tiểu thuyết sẽ là mời Ánh Dương đi chơi, rồi vào cuối ngày thì thổ lộ, còn bây giờ như thế nào thì tôi không đoán được.

Tôi vừa nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là kể từ khi xuyên vào thế giới này thì cái kết của tiểu thuyết ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ của tôi, còn những tình tiết khác thì tôi vẫn nhớ rõ. Đến hiện tại, mặc dù tôi biết là mình đã đọc qua cái kết nhưng lại chả nhớ gì cả, tại sao lại như thế? Không nhớ cái kết thì làm sao có thể thay đổi đây? Chẳng lẽ tôi không thể rời khỏi đây thật sao?

Tôi cố làm bản thân mình bình tĩnh lại, không sao tôi có thể giải quyết được mà. Bằng kinh nghiệm của một người trưởng thành, có chuyện gì tôi không thể thay đổi được chứ. Dành tự trấn an với chính mình như thế thôi

Tôi không thể làm gì khác ngoài đặt lòng tin vào chính mình và sống tiếp, giờ tôi có lo lắng thì cũng không thay đổi được gì, thế thì tôi đành cố hết sức có thể vậy.

"Reng, reng, reng"

Tiếng chuông thông báo giờ học đã hết, vì đã hứa với Mạnh Khôi nên tôi đành tạm dừng suy nghĩ mà xách cặp mình đến nói với Quang Tuấn một tiếng rồi bỏ đi. Dù sao, nó cũng biết tôi có hẹn với ai rồi.

Đi tới sân bóng rổ, hôm nay không khí có vẻ nặng nề hơn bình thường nhỉ? Nhưng hình như không phải do lỗi của tôi, mà là do Mạnh Khôi thì phải.

Cậu nhóc tràn đầy năng lượng bình thường đâu nhỉ? Sao trông nhóc ấy xuống tinh thần thế?

"Mạnh Khôi, tinh thần hôm nay của em không được tốt à? Sao lại ngồi một chỗ ỉu xìu mà không chơi bóng rổ như bình thường." Tôi đi xuống ngồi kế bên Mạnh Khôi.

"Anh tới rồi hả? Xin lỗi anh, hôm nay chắc em không có tâm trạng luyện tập với anh rồi." Mạnh Khôi như thế này làm tôi càng lo lắng cho em ấy hơn.

Tôi bỗng chợt nãy ra một ý tưởng. "Được rồi, nếu không luyện tập thì em có muốn đi uống rượu cho khuây khỏa không? Anh bao." Tôi nắm tay kéo con người đang ngồi buồn rầu kia.

Mạnh Khôi ấp úng nói: "Nhưng mà.."

"Em đủ tuổi rồi mà, đúng không?"

"Dạ rồi nhưng.."

"Vậy thì nhưng nhị gì nữa, đi với anh" Thế là Mạnh Khôi chả nói gì nữa, để mặc tôi kéo em ấy đi. Dù sao tâm trạng tôi cũng đang không tốt, uống một chút chắc sẽ ổn hơn.

Dẫn Mạnh Khôi đến quán hôm trước Quang Tuấn dẫn tôi đi, vì dù sao tôi cũng chả biết đường đến quán nào khác.

Bọn tôi gọi một vài món, rồi tôi bắt đầu uống rượu, còn Mạnh Khôi thì chỉ ngồi đó và nhất quyết không chịu uống.

"Rồi chuyện gì làm em buồn? Nếu em cần một người để tâm sự thì có thể kể cho anh." Tôi cứ tưởng năng lượng tích cực của Mạnh Khôi có thể giúp tôi vui hơn, ai ngờ tôi lại trở thành người nghe em ấy tâm sự.

"Chuyện cũng không có gì? Chỉ là hôm thứ Sáu em bị một cô gái kia tỏ tình."

"Đáng lẽ em phải vui chứ sao lại dùng từ bị." Tôi lại uống thêm một ly nữa.

"Cô gái đó là bạn gái vừa chia tay với thằng bạn thân của em, cô ta vừa chia tay với bạn em với lí do là hết yêu, hôm sau lại quay qua tỏ tình với em." Vụ này nghe có vẻ căng thật và hình như là nó căng thật nên Mạnh Khôi mới trông rầu rĩ thế.

"Rồi em trả lời sao?" Tôi quay qua hỏi Mạnh Khôi.

"Tất nhiên là em từ chối rồi. Nhưng vấn đề là sáng hôm nay thằng bạn em nghe thông tin từ đâu đó, sau đó chất vấn em, dù em cố giải thích nhưng nó nhất quyết không chịu hiểu thế là quay ra giận em. Nó bảo là do em nên mối quan hệ của nó với cô ta mới tan vỡ, lời nó nói khiến em cảm thấy có lỗi." Mạnh Khôi tuôn ra một tràn rồi thở dài.

Rõ ràng là Mạnh Khôi không làm gì sai cả nhưng trong tình yêu thường người ta không giữ được lí trí của mình. Mặc dù tôi hiểu cho cảm xúc của bạn của em ấy nhưng mà sao Mạnh Khôi phải thấy có lỗi chứ.

"Sao em lại nói mình có lỗi, mối quan hệ đó sớm muộn gì cũng tan vỡ chả phải lỗi tại em. Nếu anh là em ngược lại anh còn phải thấy tức giận mới đúng." Tôi bức xúc nói. Có lẽ tôi đã khá say nên cảm xúc của tôi được thể hiện ra ngoài nhiều hơn bình thường.

"Dù em biết mình không sai nhưng nó là bạn em nên nghe nó nói như thế khiến em cảm thấy rằng mình thực sự có chút lỗi trong chuyện này." Mạnh Khôi cầm ly rượu lên lắc lắc nhưng lại không uống.

"Nhóc này, sao em lại nghĩ như thế chứ?" Tôi vỗ vào vai của Mạnh Khôi rồi nói tiếp:

"Em đã thử đối chất rõ ràng với bạn em chưa?"

"Nó tránh mặt em từ sáng đến giờ nên em mới buồn đây, muốn nói gì với nó cũng không được?" Mạnh Khôi lại thở dài thêm lần nữa.

"Nhóc đừng có thở dài nữa, bây giờ em nhắn tin cho nó thử đi! Bảo là muốn nói chuyện rõ ràng mọi chuyện với nó xem sao?"

"Nhưng em không dám, em sợ lỡ làm nó tức giận hoặc là nó lơ không trả lời tin nhắn của em."

"Em không thử làm sao biết được chứ. Hơn nữa anh nghĩ chắc bạn em cũng suy nghĩ lại rồi và chắc giờ nó cũng muốn xin lỗi em nhưng lại không muốn mở lời trước." Tôi thử khuyên bảo Mạnh Khôi vì tôi nhớ ra chi tiết này cũng đã được đề cập trong tiểu thuyết.

Hình như bạn của Mạnh Khôi đã suy nghĩ lại ngay từ lúc nặng lời với em ấy rồi. Tuy vậy, lòng tự trọng quá cao làm cho người đó không chịu xin lỗi trước.

"Nếu anh đã nói thế thì để em thử xem sao?" Mạnh Khôi lôi điện thoại ra nhắn tin với bạn của mình.

Sau một lúc nói chuyện với bạn của mình bằng tin nhắn thì Mạnh Khôi cười vui vẻ quay lại nói với tôi:

"Thành công thật này, hình như nó đã nghe ai đó kể lại toàn bộ câu chuyện lúc đó nên nó nói với em là lúc đó nó nóng quá cho nó xin lỗi, đáng lẽ tụi em không nên cãi vì chuyện tào lao như vậy."

"Ừ, bạn em nghĩ lại thì tốt. Thế hết buồn chưa nhóc?" Không biết vì sao tôi lại đưa tay lên xoa đầu Mạnh Khôi, có lẽ vì tôi đã say nên không còn suy nghĩ được nhiều như bình thường nữa.

Khác với suy nghĩ của tôi, Mạnh Khôi vẫn để tôi xoa đầu, hơn nữa còn quay lại cười nói: "Hết rồi, cảm ơn anh."

Đôi tay đang xoa đầu Mạnh Khôi của tôi bỗng chuyện từ nhẹ nhàng sang mạnh bạo, tôi xoa loạn lên khiến đầu cậu ấy rối hết cả lên, chắc vì nụ cười đó làm tôi ngại.

"Tự nhiên anh xoa mạnh vậy? Đau em." Mạnh Khôi đưa tay lên xoa xoa cái đầu vừa bị tôi làm cho rối tung.

Tôi nhìn Mạnh Khôi cười sảng khoái, một nụ cười đã lâu chưa hiện diện nơi khóe miệng tôi. "Nụ cười của em đẹp lắm đó." Khi say tôi thường có những hành động mà cả bản thân cũng chả hiểu vì sao, ngay lúc này cũng vậy, tôi không hiểu sao mình lại cười và nói thế nữa.

Nếu nói như thế liệu Mạnh Khôi có hiểu được những cảm xúc mà tôi luôn muốn giấu, ngay cả bản thân cũng không dám thừa nhận? Liệu cậu ấy có xa lánh hay né tránh tôi không? Liệu tất cả có phải ảo giác hay không? Tôi lỡ nảy sinh tình cảm với nhân vật trong truyện thì phải làm thế nào?

Tôi thay đổi được cái kết thì sẽ quay về thế giới thật, còn cậu ấy thì sao? Vẫn mãi ở đây sao? Còn nếu không thay đổi được thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây?

Trước khi tầm mắt tôi mờ dần đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt ngơ ra của Mạnh Khôi. Cuối cùng mọi thứ trở nên tối đen lại, tôi không còn nhìn thấy gì nữa.