“Pipo, pipo, pipo” tiếng còi xe cảnh sát cắt ngang bầu không khí yên tĩnh của thành phố Vân Giang. Rất nhanh, sáu chiếc xe cảnh sát đã tới hiện trường vụ án tại đường Lãnh Am.
Người chết bị bắn một phát vào đầu, hung thủ gây án là một sát thủ chuyên nghiệp, vì vậy Lục Hải Minh sẽ dẫn đội, tiếp tục phụ trách vụ án tiếp theo của vụ án Tiết Vân Phi. Tô Dao lấy cớ đi ra ngoài gặp người đưa tin, rồi vội vàng chạy tới.
Thi thể của người chết được tìm thấy bên cạnh thùng rác trong con hẻm tại cửa sau của Câu lạc bộ Gia Hoa và cảnh sát đang ghi lời khai của người báo án.
Một dì lao công khoảng ngoài năm mươi tuổi mặc bộ quần áo lao động màu cam đang vỗ vỗ trái tim vẫn còn sợ hãi của mình: “Vốn dĩ rác ở đây cần dọn lúc năm giờ sáng, nhưng sáng nay tôi không được khỏe, phải hoãn lại một lú nên đến hơi muộn, lúc đó là khoảng 08h30 phút, tôi còn tưởng là ai uống say, nhưng vừa tiến lên nhìn, ôi mẹ ơi, là người chết, giữa trán thủng một lỗ đầy máu, mắt mở to, sợ chết đi được!”
Dì lao công nhấp một ngụm nước trong cốc nước mang theo, tò mò nói: “Bắn tỉa phải không, giống như nhà vô địch Olympic vậy, một phát ngay giữa trán.”
Viên cảnh sát hình sự không trả lời câu hỏi của dì lao công và hỏi thêm một vài chi tiết khác.
Hứa Gia Hải đã tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ, nguyên nhân cái chết đã rõ, anh ta bị bắn vào đầu và chết ngay tại chỗ: “Thời gian tử vong là khoảng từ 02h đến 02h30 phút sáng.”
Hứa Gia Hải nâng tay phải của người quá cố lên, chỉ vào vết bầm trên xương: “Vết bầm cũ, xem ra hôm nay người quá cố đã điên cuồng bạo lực với ai đó, vết để lại trên này có khả năng cao là do thường xuyên đánh người hoặc do vật dụng dùng để đánh người tạo thành.”
Lục Hải Minh ngồi xổm một bên, tìm thấy trong túi người quá cố một tấm thẻ căn cước, so sánh với bức ảnh trên đó, về cơ bản đã có thể xác nhận là cùng một người. Anh ta vừa nói vừa đưa thẻ căn cước cho một cấp dưới: “Kiểm tra.”
Ngay sau đó, danh tính người quá cố đã được tìm ra, cấp dưới báo cáo lại: “Dương Tập Văn, giới tính nam, ba mươi bảy tuổi, là chủ của một công ty thiết lập kế hoạch, tình hình tài chính tốt, đã từng bị giam giữ mười lăm ngày vì tội đánh vợ.”
Lục Hải Minh ra lệnh cho một vài người điều tra các mối quan hệ xã hội của người quá cố, camera giám sát cùng người và phương tiện khả nghi quanh khu vực.
Không lâu sau, kết quả giám định vết đạn của phòng vật chứng đã được đưa ra, hung thủ dùng súng lục M460XVR, loại súng này được mệnh danh là súng lục có tốc độ nhanh nhất lịch sử, với kích cỡ nòng súng là 11.43mm và tốc độ là 700m/giây, lực sát thương vô cùng lớn.
Hung thủ nổ súng trên xe ô tô cách nạn nhân hai mươi lăm mét, cũng chính là tại lối vào con hẻm này. Hai giờ sáng, đèn trong hẻm mịt mờ, hung thủ có thể một phát bắn trúng hồng tâm của nạn nhân, chứng tỏ rằng khả năng bắn súng của đối phương rất tốt, gần như đã đạt đến bước điên cuồng.
Vào giờ ăn trưa, Tô Dao gõ của văn phòng Lục Hải Minh. Lục Hải Minh vừa ăn mì gói vừa phân loại manh mối, thấy Tô Dao bước vào, liền chia cho cho cô một hộp mì: “Tôi biết là cô sẽ đến.”
Tô Dao bóc lớp bọc ngoài hộp mì ra: “Điều tra thế nào rồi?”
Lục Hải Minh lấy khăn giấy lau tay: “Thông qua việc điều tra mối quan hệ của người quá cố thì nghi phạm mục tiêu là Ngụy Hạo Chí.”
“Nguỵ Hạo Chí và vợ của Dương Tập Văn là Đinh Nhu có mối quan hệ thanh mai trúc mã, khi còn trẻ đã từng yêu nhau một thời gian, nhà họ Đinh tìm người bói tướng số nói mệnh của Ngụy Hạo Chí và Đinh Nhu tương khắc, nên ép bọn họ phải chia tay, sau đó Đinh Nhu đã gả cho Dương Tập Văn thông qua người nhà giới thiệu.
“Nguỵ Hạo Chí yêu Đinh Nhu sâu đậm, nên vẫn luôn độc thân, Dương Tập Văn thường xuyên bạo hành vợ mình và Ngụy Hạo Chí căm hận việc đó.” Lục Hải Minh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Dùng web đen, giao dịch bằng tiền ảo, người nhận đơn có tên là nhóm sát thủ “Bỉ Ngạn”.”
Tô Dao cau mày, lại là “Bỉ Ngạn”, sẽ không liên quan gì tới Trần Ngân Hà chứ?
Cô đang suy nghĩ thì giọng nói của Lục Hải Minh vang lên: “Cô có biết khả năng bắn súng của Trần Ngân Hà thế nào không?”
Tô Dao lắc đầu: “Không biết.”
Kể từ khi quen nhau, cô chỉ thấy anh cầm súng một lần, đó là khi ở trên hòn đảo của Jessini, anh đến cứu cô, rồi cướp súng từ một tên lính canh của Jessini, nếu như không tận mắt chứng kiến thì cô còn tưởng rằng anh yếu đuối tới mức chẳng nhấc nổi súng.
Lục Hải Minh dựa vào bàn: “Trước khi bị khai trừ, Trần Ngân Hà là một trong mười tay bắn súng hàng đầu trong hệ thống Công an quốc gia.”
Linh tính không tốt trong lòng Tô Dao mỗi lúc một mạnh, mì gói bị ngâm đến mềm nhũn mà cô cũng không nghĩ tới việc ăn.
Lục Hải Minh mở máy tính, mở một đoạn video giám sát được thu lại ở gần hiện trường vụ án. Hai giờ sáng, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến vào khung hình, chiếc xe dừng lại hai phút, sau đó cửa kính từ từ hạ xuống, một khẩu súng đen có gắn giảm thanh thò ra, hướng về phía ngõ hẻm của Câu lạc bộ Gia Hoa rồi bóp cò. Miệng súng thu lại, cửa kính từ từ cuộn lên và chiếc xe lao ra khỏi khung hình. Cửa kính chưa kéo lên hoàn toàn, có thể nhìn thấy người nổ súng ngồi ở ghế lái. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng, camera đã quay được sườn mặt anh.
Lục Hải Minh nhìn Tô Dao bằng ánh mắt bình tĩnh: “Là Trần Ngân Hà phải không?”
Tô Dao nhíu mày thật chặt, phát lại đoạn video rất nhiều lần: “Người đàn ông này mặc áo sơ mi màu hồng, có ngoại hình giống Trần Ngân Hà nên ấn tượng đầu tiên của anh là nghĩ ngay đến Trần Ngân Hà.”
“Hơn nữa, nếu thực sự là Trần Ngân Hà, thì anh ấy có ngốc đến mức để camera quay lại mình không? Nếu muốn ra tay, anh ấy sẽ phá hỏng camera giám sát từ trước đó rồi.”
“Tôi cũng không tin cậu ấy lại để lọt lỗ hổng như vậy cho cảnh sát.” Vẻ mặt của Lục Hải Minh nghiêm túc lạ thường: “Nhưng sự thật cho thấy, quả thực là cậu ấy đã nổ súng.”
“Còn cả hiện trường sát hại Tiết Vân Phi nữa, cô có dám nói rằng người ngồi trên xe không phải là cậu ấy không?”
Tô Dao: “Đúng là anh ấy, nhưng không có camera giám sát nào quay lại được là anh ấy ra tay với Tiết Vân Phi. Đối với Dương Tập Văn, cái quay được cũng chỉ là quần áo và sườn mặt không đầy đủ của hung thủ, độ phân biệt không đủ, cứ cho là ra toà cũng không thể xác thực khuôn mặt này đúng là Trần Ngân Hà.”
Lục Hải Minh kéo ghế, ấn Tô Dao lên đó, rồi quay người rót cho cô một cốc nước: “Tô Dao, cô là cảnh sát hình sự thì đáng lẽ phải biết rằng không phải ngẫu nhiên lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy.”
“Cục trưởng Khương nói đúng một điểm, lòng ích kỷ của cô với Trần Ngân Hà là quá lớn, nó đã ảnh hưởng đến những phán đoán cơ bản của cô rồi.”
Không phải lòng ích kỷ mà là tin tưởng, cô tình nguyện tin tưởng anh. Tô Dao nhìn xuống những gợn sóng trong cốc nước, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Anh Lục, anh cũng cho rằng Trần Ngân Hà là sát thủ ma sao?”
Lục Hải Minh dựa vào bàn, nghịch chiếc bật lửa trong tay: “Chúng ta là đội ngũ nói về chứng cứ, vô tội hay không vô tội thì bắt về thẩm vấn không phải sẽ rõ hay sao?”
Tô Dao cắn môi, suýt chút nữa thì cắn đến bật máu.
Lục Hải Minh vỗ vai cô: “Nếu cậu ấy trong sạch, thì tất cả đều vui, còn nếu cậu ấy không vô tội thì cô có thể sớm tỉnh ngộ mà rút thân, đây cũng chẳng phải là một việc tồi tệ.”
“Trong Cục có rất nhiều đàn ông tốt, ưng ý ai thì anh Lục sẽ giới thiệu cho cô.” Lục Hải Minh nghĩ ra điều gì đó: “Thôi bỏ đi, không giới thiệu vẫn hơn, “khả năng” của cô quá đáng sợ.”
“Tôi sẽ không ở bên bất cứ người đàn ông nào ngoài anh ấy.” Tô Dao đứng dậy khỏi ghế, kiên định nói: “Tôi không tin anh ấy có thể gϊếŧ người.”
Anh đã hứa với cô rằng mình sẽ trong sạch trở về kết hôn với cô.
Lục Hải Minh không biết Trần Ngân Hà là đặc vụ ngầm mà Cục phó Vương phái đến nằm vùng tại “Bỉ Ngạn”, nên anh ta nghi ngờ Trần Ngân Hà là điều chẳng lấy gì làm lạ.
Sau khi ra khỏi văn phòng của đội số hai, Tô Dao đến một nơi không có người để gọi cho Cục phó Vương, nhưng lại chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng máy móc phát ra từ ống nghe:
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau…”Cục phó Vương tắt máy rồi, đang yên đang lành tại sao lại tắt máy.
Cứ thế cho đến bốn giờ chiều, Tô Dao nhìn thấy Cục phó Vương trông có vẻ mệt mỏi xuất hiện tại cổng Cục Công an thành phố, lúc này cô mới biết hoá ra ông ấy bay từ Nam An tới Vân Giang.
Cục phó Vương ôm một cặp công văn, đôi lông mày nhíu chặt, nghe thấy Tô Dao gọi mình liền hẩy tay về phía cô mà chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng tới văn phòng Cục trưởng Khương. Ngay sau đó, Lục Hải Minh cũng được gọi đến, rất lâu sau vẫn không thấy ra.
Hai tiếng sau, Tô Dao chặn Cục phó Vương vừa về đến nhà khách ở gần Cục Công an thành phố để nghỉ ngơi. Sắc mặt Cục phó Vương trông rất tệ, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi khiến ông ấy trông già đi mấy tuổi, thậm chí tóc trắng hai bên mai thái dương còn mọc nhiều hơn vài cọng.
Tô Dao theo sau: “Cục phó Vương!”
Cục phó Vương dẫn Tô Dao vào một phòng bao trong nhà ăn tại tầng một, thấp giọng nói: “Khoá cửa vào.”
Tô Dao khoá cửa lại, Cục phó Vương lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.
Tô Dao lo lắng ngồi một bên, sau khi Cục phó Vương hút hai hơi thuốc cô mới nói: “Có phải lần này ngài tới Vân Giang là vì Trần Ngân Hà phải không ạ, rốt cuộc tình hình hiện tại của anh ấy là thế nào, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Cục phó Vương kéo gạt tàn lại, khẽ gạt tàn thuốc, hàng lông mày của ông ấy vẫn nhíu chặt, chưa giây phút nào giãn ra.
Trái tim Tô Dao như sắp lên tận cổ họng đến nơi, cô nhìn chằm chằm vào Cục phó Vương, nhìn ông ấy cau mày hút thuốc. Điều gì có thể khiến Cục phó Cục Công an thành phố, người đã quen với sóng gió lại lo lắng đến mức này, hàng lông mày của Tô Dao cũng bất giác nhăn lại.
Cục phó Vương dập tắt điếu thuốc đang hút dở rồi gạt chiếc gạt tàn sang một bên, chống hai tay lên bàn: “Suy đoán trước đây của cô là đúng, Trần Ngân Hà quả thực là đặc vụ ngầm của cảnh sát, mục đích là lẻn vào “Bỉ ngạn”, rồi phối hợp từ bên trong tiếp ứng từ bên ngoài để bắt cả cụm tổ chức sát thủ đó.”
Ánh mắt Tô Dao đột ngột sáng ngời: “Tốt quá rồi, tôi biết anh ấy không phải là phản đồ của Công an mà, anh ấy hoàn toàn trong sạch!”
Cục phó Vương thở dài: “Nhưng hiện tại cậu ấy đã không chịu sự kiểm soát nữa rồi, cậu ấy tự thừa nhận với tôi rằng mình đã gϊếŧ Dương Tập Văn, nói chỉ gϊếŧ anh ta thì Cố Mộng mới đưa cậu ấy về căn cứ.”
Tô Dao đứng phắt dậy khỏi ghế, không tự chủ được mà lớn tiếng: “Không thể nào, anh ấy không thể gϊếŧ người!”
“Cậu ấy đã tự thừa nhận việc này, nếu không cô nghĩ rằng tôi có buộc phải mất công chạy từ Nam An tới đây không? Chẳng phải đội trưởng Lục của mấy người cũng đã điều tra ra rồi sao, kẻ tình nghi ra tay với Dương Tập Văn chính là Trần Ngân Hà.” Cục phó Vương day day tâm mày: “Cậu ấy đã bị hận thù làm cho mê muội, tàu hoả nhập ma rồi, tổ chức đã quyết định đình chỉ hành động nằm vùng của cậu ấy.”
Tô Dao không thể tin được, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh ấy có một người em trai cùng mẹ khác cha, hai người họ có ngoại hình rất giống nhau, đặc biệt là sườn mặt của hai người giống nhau y đúc, liệu có phải hung thủ là Chu Vũ Trần hay không?”
Trần Ngân Hà sẽ không gϊếŧ người, anh đã hứa với cô rồi.
“Đội trưởng Tô.” Cục phó Vương ngắt lời Tô Dao: “Hiện tại ưu tiên hàng đầu chính là triệu tập Trần Ngân Hà quay lại, để cậu ấy trà trộn với đám yêu ma gϊếŧ người không chớp mắt đó sẽ chỉ khiến cậu ấy lún sâu thêm mà thôi, càng ngày càng không kiểm soát được bản thân rồi trở nên khát máu và tàn bạo, coi thường pháp luật giống bọn chúng.”
“Cậu ấy vì báo thù lại có thể ra tay với một người mà ngay cả bản thân mình cũng không quen, vậy đến khi đối mặt với thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đã bắn vào đầu mẹ mình, thì cô cảm thấy liệu cậu ấy còn có thể kiểm soát được bản thân và không ra tay hay không? Một khi gϊếŧ được thủ lĩnh đó, thì nghiễm nhiên cậu ấy sẽ là thủ lĩnh kế vị và trở thành mục tiêu, lúc đó sẽ bị cảnh sát truy nã, không còn lối thoát, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại động quỷ.”
Tô Dao nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy không thể!”
“Sắp tới, Cục trưởng Khương của các cô sẽ phát thông báo hỗ trợ điều tra, thu hồi Trần Ngân Hà.” Cục phó Vương nhìn Tô Dao: “Nếu cô muốn tốt cho cậu ấy thì đáng lẽ không nên nhìn cậu ấy tiếp tục biến chất nữa.”
Giọng nói của Cục phó Vương dần trở nên nghiêm túc: “Cô là vợ chưa cưới của Trần Ngân Hà, nhưng đừng quên bản thân mình cũng là một cảnh sát, bất cứ người nào phạm tội, cho dù đó là chồng chưa cưới của cô thì cô cũng không được có lý do để thiên vị.”
Cứ thế cho đến khi Cục phó Vương ra khỏi phòng bao rất lâu rồi và nhân viên phục vụ vào trong dọn dẹp vệ sinh thì Tô Dao mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Trời đã chập choạng tối, đèn đường bắt đầu bật sáng, trước cửa nhà khách có một vài chiếc xe đẩy bán đồ ăn, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, hoành thánh nhỏ lật qua lật lại trong nước sôi, tiếng giao hàng mời gọi nối đuôi nhau vang lên. Những nhân viên văn phòng đến giờ tan làm đang túm năm tụm ba cười cười nói nói, thảo luận xem nên ăn gì, chơi gì. Đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau bước qua, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Hai con chim sẻ màu xám dừng lại bên cột điện, kêu chiêm chϊếp chiêm chϊếp, không hiểu được chúng đang nói gì.
Tô Dao đứng ở ven đường, đột nhiên cảm thấy mọi náo nhiệt trên thế giới này đều chẳng liên quan gì tới cô. Cô nhấc chân, nhưng chân lại như đeo chì, tiến một bước nhỏ về phía trước cũng cảm thấy thật khó khăn.
Ngay sau đó, thông báo điều tra toàn quốc Trần Ngân Hà đã được đưa ra, họ đặt tên anh cùng với tên của tổ chức sát thủ “Bỉ ngạn”. Sau khi thông báo hỗ trợ điều tra từ phía cảnh sát được đưa ra, nó đã khiến vô số người bị sốc. Không ngờ một tổ chức sát nhân chỉ nghe đến trong truyền thiết lại thực sự tồn tại, càng chẳng thể ngờ rằng một cảnh sát trẻ lại biến chất trở thành sát nhân.
Hành hạ mèo, thả phần tử tội phạm và có nhân cách chống đối xã hội. Trong vòng chưa đầy một tháng, một người bị cắt cổ, một người bị bắn vào đầu, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, quyết đoán và sẽ nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của băng nhóm sát thủ đó.
Bộ Công an luôn coi tổ chức sát thủ này là cái gai trong mắt, cấp trên đã nhiều lần mở cuộc họp, phát lệnh xuất quân, bí mật huy động lực lượng tinh nhuệ trên khắp cả nước, thề sẽ diệt trừ được “khối u ác tính” đã tồn tại trong nhiều thập kỷ. Dám phạm tội ác kinh thiên động đại tại thời khắc khốc liệt này thì nếu không ăn gan hùm mật gấu trong mấy chục năm sẽ chẳng thể nào làm được.
Tô Dao về đến nhà, cô tìm một bộ quần áo tiện hành động mặc vào, rồi lại mang thêm vài bộ đồ đến Cục Công an thành phố. Mấy ngày tiếp theo đó cô không hề về nhà, ban ngày vừa xử lý công việc vừa điều tra tung tích của Trần Ngân Hà, buổi tối thì ra ngoài tìm người, một ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng đồng hồ.
Năm ngày sau, sau khi tan làm, như thường lệ, Tô Dao ra khỏi văn phòng, chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm vận may.
Lục Hải Minh gặp Tô Dao, thấy cô dắt còng tay vào thắt lưng, sau đó lại giấu thêm một con dao găm, nghe nói cô còn nộp đơn xin súng cho Cục trưởng Khương, vì vụ án của Trần Ngân Hà không thuộc quyền xử lý của cô, nên cô không được phê chuẩn.
Lục Hải Minh chép miệng một tiếng: “Phụ nữ thật đáng sợ khi hận thù.”
Tô Dao xắn ống tay áo lên, quay lại nhìn Lục Hải Minh: “Bên phía anh thế nào rồi, không điều tra ra chút nào dấu vết của kẻ tình nghi à?”
Lục Hải Minh: “Tôi nghi ngờ cậu ấy không còn ở thành phố Vân Giang nữa, rất có khả năng đã rời đến căn cứ.”
Điện thoại của Tô Dao đổ chuông, cô liếc nhìn một cái rồi ngước lên nói với Lục Hải Minh: “Tôi đi trước đây.” Dứt lời liền bắt máy.
Người gọi tới là Lý Thanh Tùng, người đàn ông vô gia cư đã bỏ mức lương trăm vạn một năm để theo đuổi sự tự do tuyệt đối và là một trong những người cung cấp thông tin tích cực cho Tô Dao.
Lý Thanh Tùng nói trên điện thoại: “Hình như tôi đã thấy Trần Ngân Hà.”
Trái tim Tô Dao lập tức đập mạnh, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói nhìn thấy Trần Ngân Hà, nên quay đầu nhìn Lục Hải Minh vẫn còn chưa đi xa, rồi thấp giọng nói vào điện thoại: “Thời gian địa điểm?”
Lý Thanh Tùng báo địa điểm: “Vừa mới đây thôi, hai phút trước tôi thấy anh ấy vào cửa hàng bán kẹo mua một túi kẹo, có lẽ bây giờ vẫn chưa rời đi.”
Tô Dao vừa vẫy taxi vừa nói: “Anh giúp tôi đứng gần đó quan sát, tôi sẽ đến ngay!”