Trần Ngân Hà cõng Tô Dao vào phòng, đặt cô lên ghế, rồi ngồi xổm xuống giữ cổ chân cô, giúp cô cởi giày. Trên giày Tô Dao toàn là bùn, cả ở tất cũng có. Hôm nay, chạy bên ngoài cả ngày, trời lại nóng như vậy, không biết lòng bàn chân đổ bao nhiêu mồ hôi, ngay cả một người thường ngày thô kệch như cô còn cảm thấy bẩn, càng không dám nói đến một người tinh tế, lại sạch sẽ như Trần Ngân Hà.
Tô Dao lúng dúng: “Để tôi tự làm.”
Nhưng người đàn ông lại như không nghe thấy: “Đừng cử động.” Anh vừa nói vừa giúp cô cởi giày ra, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước, rồi nhấc chân cô đặt vào trong chậu.
Tô Dao hét lên một tiếng: “Đau, đau, đau!”
Không phải là mắt cá chân bị thương đau, mà là nước quá nóng.
Trần Ngân Hà với chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh chậu nước rửa chân, giữ chân Tô Dao không cho cô nhấc lên: “Cố chịu một chút là không đau nữa.”
Chân Tô Dao bị ấn trong nước chẳng thể di chuyển, sợ cô lại nhấc chân lên, nên Trần Ngân Hà đã dùng hết sức lực.
Tô Dao lại kêu một tiếng: “Anh nhẹ chút!” Sợ ảnh hướng tới phòng bên cạnh, nên cô không dám quá lớn tiếng, tiếng hét được kìm nén trong cổ họng rồi mới phát ra ngoài, khi nghe không những chẳng có chút uy hϊếp nào mà ngược lại còn cảm thấy mềm mại nhẹ nhàng.
Trần Ngân Hà cong moi, giọng điệu mạng theo ý tứ xấu xa rõ rệt: “Được, tôi sẽ nhẹ, cố gắng không làm cô đau.”
“Thoải mái không?”
Sau khi làn da điều chỉnh thích ứng theo nhiệt độ của nước thì Tô Dao không cảm thấy nóng nữa, nước nóng làm giảm đi sự mệt mỏi cho đôi chân, huyệt đạo trên dưới toàn cơ thể đều như được thả lỏng, cô híp mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoải mái đến mức âm cuối của câu nói cũng khẽ run rẩy: “Thoải mái chết đi được.”
Ngô Thanh Đào tắm rửa xong, cô ấy nói chuyện với con gái ông chủ một lúc, với người “thầy” là Trần Ngân Hà, cô ấy đã lừa được hơn nửa bát quả Dương Mai [1] đã rửa sạch của người ta. Nhưng lại không nỡ ăn một mình nên định mang sang cho Tô Dao và Trần Ngân Hà.
Vừa đi tới cửa phòng Tô Dao, Ngô Thanh Đào giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra, khiến cả người như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ.
“Đau, đau, đau.”
“Cố chịu một chút là không đau nữa.”
“Anh nhẹ chút!”
“Được, tôi sẽ nhẹ, cố gắng không làm cô đau… Thoải mái không?”
“Thoải mái chết đi được.”
Ngô Thanh Đào không dám nhúc nhích, mặt đỏ như trái cà chua chín, cũng không dám tiếp tục nghe nữa, chỉ đành bưng bát Dương Mai bỏ chạy. Không ngờ, thật là không thể ngờ, sức khỏe đội phó Trần không được tốt, trông có vẻ yếu ớt vậy mà khi lên giường lại dũng mãnh như vậy. Còn chị Tô, đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhấc một chân có thể đá văng hai người đàn ông khỏe mạnh, thế mà cũng bị đè đến chẳng thể phản kháng lại.
Trần Ngân Hà giúp Tô Dao rửa sạch chân, ngước mắt lên hỏi: “Cô có tự tắm được không?”
Tô Dao: “Chẳng lẽ anh lại giúp tôi tắm?”
Trần Ngân Hà mỉm cười: “Cũng không phải là không thể.”
Tô Dao nhặt chiếc gối tựa bên cạnh ném vào người Trần Ngân Hà: “Nếu không phải anh đang giúp tôi xử lý vết thương ở chân thì hiện tại anh đã chết lâu rồi.”
Trần Ngân Hà đón lấy chiếc gối đặt bên cạnh gối trên đầu giường, rồi quay người đi tới một trong những chiếc vali của mình, lấy ra hộp thuốc cầm tay, cùng một lọ thuốc nước.
Tô Dao khập khiễng bước đến xem xét: “Được à nha, cả cái này cũng có.”
Trần Ngân Hà cầm lọ thuốc nước lại lấy thêm một chiếc mặt nạ y tế làm đẹp đưa cho Tô Dao: “Mặt cô bị phơi nắng đỏ hết cả rồi, tắm trước đi rồi đắp một chút, nếu không ngày mai da sẽ bị ngứa đó.”
Tô Dao sờ sờ má mình, thật ra cũng không phải do phơi nắng, mà là khi ra mộ đi qua đương tắt vướng vào bụi cây, bị lá cây cứa vào, ngứa như kim châm, vô cùng khó chịu.
Tô Dao cầm lấy miếng mặt nạ của Trần Ngân Hà, khi đến cô còn trêu chọc người ta là đàn ông con trai ra ngoài làm nhiệm vụ lại còn mang theo mặt nạ đắp mặt, túi lớn túi nhỏ trông không khống đi công tác mà giống đi nghỉ dưỡng hơn. Cô sẽ không cười nhạo anh nữa, mà quyết định sau này đi đến đâu cũng mang anh theo, để dùng ké thuốc nước của anh, mặt nạ của anh, cả chăn ga và nhang thơm của anh nữa.
Trần Ngân Hà thấy Tô Dao nhìn chằm chằm mình với ánh mắt háo hức, anh khẽ nhướng mày: “Thích tôi rồi à?”
Tô Dao quay người lấy bộ đồ ngủ trong túi của mình ra: “Bớt tự mình đa tình đi.” Nói xong liền khập khiễng đi vào phòng tắm.
Trần Ngân Hà dọn dẹp giường, anh có chút không yên tâm, đi đến trước của phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Đi đôi dép chống trượt của tôi vào.”
Sàn nhà trong phòng tắm quá trơn, mắt cá chân của cô nếu lại bị ngã lần nữa thì ngày mai đừng có nghĩ tới việc xuống giường.
Người bên trong đáp lại: “Được, biết rồi.”
“Mẹ kiếp, chân anh to thế, dép to quá này, một chiếc dép gần vừa cả hai bàn chân tôi luôn rồi.”
Tiếp đến là tiếng nước chảy ào ào từ bên trong vọng ra.
Trần Ngân Hà đứng bên ngoài phòng tắm, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ cho cô biết, không những chân anh to mà còn cả chỗ khác cũng to nữa. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, anh đã không còn bình tĩnh lại được nữa, tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền vào tai, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh. Anh xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài, cố gắng làm dịu đi sự bồn chồn đang phát ra từ sâu trong lòng.
Màn đêm khiến cảm nhận của con người phòng đại đến vô tận, khi cõng cô lên lầu, cả ngực cô dán vào lưng anh, như bị một đám mây mềm mại dày đặc đè lên vậy, khiến ruột gan anh bức bối.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng rồi lại tiếp tục, giống như giai điệu gõ vào trái tim, ban đầu còn khá nhịp nhàng, nhưng sau đó hoàn toàn hỗn loạn, toàn bộ cơ thể anh như có ngọn lửa đốt, đang ngùn ngụt bốc lên tìm đường thoát.
Trần Ngân Hà chưa từng có cảm nhận như vậy khi đứng trước một người phụ nữ, không tính những lúc “xem phim”. Anh có chút bực bội, nhắm mặt lại, lấy trong túi ra điếu thuốc, mở một nửa cửa sổ, nghiêng đầu châm thuốc.
Trần Ngân Hà hút vài hơi thuốc, hao tổn bao nhiêu sức lực cuối cùng cũng đè được ngọn lửa xấu xa trong lòng xuống. Trước khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, anh đã chấn tĩnh toàn bộ cơ thể cũng như nội tâm của mình.
Trần Ngân Hà ấn dập đầu thuốc lá, cầm lấy cái quạt, quạt khói ra ngoài của sổ, rồi quay đầu lại hỏi: “Tắm xong rồi à?”
Nhưng vừa lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình vừa khàn khàn lại vừa khô.
Người con gái bên trong không đáp lại.
Trần Ngân Hà đóng cửa sổ, đi đến phòng tắm: “Sao thế?”
Bên trong vẫn không có tiếng động nào, ngay cả tiếng cầm đồ đạc cũng không có, yên tĩnh như thể không có người.
Trần Ngân Hà cau mày: “Có phải cô ngất rồi không, tôi đếm đến ba, nếu còn không trả lời tôi sẽ phá của đó, một, hai, …”
Cuối cùng người bên trong cũng lên tiếng: “Đừng đừng đừng, tôi còn chưa mặc đồ!”
Lúc này, Trần Ngân Hà mới yên tâm: “Vậy tại sao lại không nói gì?”
Tô Dao sắp khóc đến nơi rồi, cô chỉ cầm đồ ngủ vào mà không mang qυầи ɭóŧ. Vì để tỏ ra tự nhiên, Tô Dao nói bằng giọng như không có vấn đề gì: “Anh…”
Đâu có gì to tát, chẳng phải chỉ là không mang qυầи ɭóŧ vào thôi sao, cũng đâu phải chết người. Tô Dao loay hoay một hồi nhưng vẫn không thể nói ra câu “Anh lấy qυầи ɭóŧ giúp tôi”.
Cô dừng lại một chút: “Anh gọi cho Ngô Thanh Đào giúp tôi, tôi quên mang qυầи ɭóŧ vào rồi, bảo cô ấy lấy hộ tôi.”
Trần Ngân Hà gọi cho Ngô Thanh Đào, cố ý bật loa ngoài. Chuông đổ hồi lâu mà không có ai nhấc máy, Tô Dao thầm mắng chửi Ngô Thanh Đào một tiếng, e là cái con heo này đã ngủ như chết mất rồi.
Tô Dao đứng trong phòng tắm nói một câu: “Ở ngăn nhỏ trong ba lô của tôi.”
Câu nói này đương nhiên là nói cho Trần Ngân Hà nghe.
Trần Ngân Hà mở khóa ba lô của Tô Dao, tìm thấy ngăn nhỏ mà cô nói, từng chiếc từng chiếc được sắp xếp rất gọn gàng, lại đều là màu hồng, màu mà anh yêu thích nhất.
Trần Ngân Hà lấy bừa một chiếc rồi quay người đi đến phòng tắm. Mảnh vải nhỏ xíu như đang bốc cháy, khiến tay anh bỏng đến mất cảm giác, sự bồn chồn khi nãy khó khăn lắm mới dịu xuống lúc này lại như ngọn lửa đột ngột bùng lên, mắt có thể thấy lại sắp chuẩn bị lan ra thành đám cháy lớn.
Phòng tắm hé mở ra từ bên trong, Trần Ngân Hà thò tay đưa vào: “Này.”
Tô Dao quấn khăn tắm đứng co rúm sau cửa, che giấu mình thật cẩn thận, rồi nhận lấy đồ từ tay Trần Ngân Hà: “Cảm ơn nhé chị em tốt.”
Hai chữ “chị em” được sử dụng rất khéo léo, xua tan không ít bầu không khí ái muội này.
Tô Dao mặc xong quần áo, đắp mặt nạ, lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Trần Ngân Hà đã lấy máy sấy tóc trong vali ra, bảo Tô Dao ngồi xuống: “Lại đây, tôi giúp cô sấy tóc.”
Trong phòng tắm cũng có máy sấy, nhưng dùng không ổn, sấy đến đau cả da đầu, Tô Dao tình nguyện dùng khăn lau còn hơn. Nhưng của Trần Ngân Hà mang đến thì khác, đồ của anh đều là hàng cao cấp mà một người nghèo khó như Tô Dao chưa từng nhìn thấy.
Tô Dao nằm trên ghế, miếng mặt nạ trên mặt man mát thổi bay khá nhiều hơi nóng sau khi tắm xong, gió từ chiếc máy sấy tóc nhẹ nhàng, không có tiếng ồn, gió thổi hòa quyện cùng nhang thơm an thần, thoải mái đến mức khiến người ta muốn ngủ. Sự dễ chịu khiến cô quên mất rằng hôm nay là sinh nhật mình, cả thế giới chẳng có lấy một người nhớ tới.
Trần Ngân Hà tắt máy sấy tóc, lấy gối ôm kê sau cổ Tô Dao: “Massage da đầu cho cô nhé?”
Tô Dao quay đầu lại nhìn Trên Ngân Hà: “Việc này không thích hợp đâu.”
Trần Ngân Hà: “Không thu tiền.”
Tô Dao nằm xuống, nhắm mắt lại: “Vậy thì triển thôi.”
Trần Ngân Hà điều chỉnh lại đầu Tô Dao, anh luồn ngón tay vào tóc cô: “Lực thế này vừa chưa?”
Tô Dao gật đầu: “Tay nghề không tồi, nhóc từng làm việc trong tiệm cắt tóc à?”
“Tiệm cắt tóc thì không.” Trần Ngân Hà xoa hai bên huyệt thái dương của Tô Dao: “Trong lúc rảnh rỗi có đọc mấy cuốn sách y học.”
Tô Dao: “Không ngờ anh lại có ước mơ cứu người đó, làm cảnh sát quá lãng phí nhân tài rồi.”
“Huyệt thái dương nằm trên đường nối của xương đỉnh đầu, xương trán và xương thái dương, còn có các dây thần kinh nội sọ.” Trần Ngân Hà ấn huyệt thái dương của Tô Dao, tay khẽ dùng lực, nói: “Tấn công ở đây có thể là một đòn chí mạng.”
Tô Dao: “…”
Với tay nghề bác sĩ của anh nhưng không phải để cứu người mà là để gϊếŧ người. Đột nhiên Tô Dao cảm thấy huyệt thái dương hơi đau: “Đừng có ấn ở đó, tôi sợ.”
Trần Ngân Hà mỉm cười, cảm thấy cô đáng yêu đến mức quá đáng, nên không nỡ trêu chọc cô nữa.
Một lúc sau, Trần Ngân Hà giúp Tô Dao bôi xong thuốc, cô ngồi dậy gỡ mặt nạ xuống, rồi bò lên giường nhắm mắt là ngủ.
Đèn pha trong phòng đã tắt, chỉ để lại chiếc đèn bàn cạnh giường, Trần Ngân Hà ngồi dưới ánh đèn cúi đầu nhìn người con gái trên giường. Hơi thở của cô rất nông, nhẹ nhàng đến mức không thể nghe rõ, đôi mắt nhắm lại để lộ ra hàng lông mi cong dài tạo thành một cái bóng mềm mại dưới mắt. Làn da trắng, mái tóc đen, lông mày đen, màu sắc duy nhất trên toàn bộ khuôn mặt là đôi môi như trái anh đào, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn cùng sự chú ý của người khác.
Trần Ngân Hà giơ tay lên, đợi đến khi lấy lại ý thức thì ngón tay đã ở trên môi cô, anh vội vàng rút tay lại, trái tim cũng theo đó thình thịch loạn nhịp. Trước giờ anh không hề biết môi của một người lại có thể mềm mại đến vậy. Anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, ánh mắt càng ngày càng trở nên nóng rực.
Đôi khi con người còn tham lam hơn cả hổ, sói, nhìn xong lại muốn chạm vào, chạm vào rồi lại muốn cắn, hận không thể ăn thịt người ta mới vừa. Trần Ngân Hà không dám tiếp tục nhìn, anh quay lại chiếu nằm của mình, quay người đi. Đêm đó, anh mơ một giấc mơ mà nếu như nó là hiện thực thì chắc chắn sẽ bị đội chống mại da^ʍ bắt dăm ba năm.
Trần Ngân Hà ngồi dậy vén chăn lên.
“Mẹ kiếp!”
Nhưng giọng nói này không phải là của anh.
Tô Dao chửi thề liên tiếp mấy câu, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà một cái, ánh mắt hai người đối diện nhau, rồi đồng thời nhấc chăn đắp lại lên người. Tô Dao khôn ngờ rằng kỳ đèn đỏ của cô lại đến vào lúc này, đã đến bất ngờ lại còn dữ dội, ga giường bị đỏ một mảng, cả chăn đắp trên người cùng có.
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà cũng đang có hành động y hệt mình: “Mấy chàng tiên nhỏ các anh cũng đến kỳ đèn đỏ à?”
Trần Ngân Hà cúi đầu, vén vén chăn, nghiêm túc trả lời: “Tính ngày thì có lẽ là hôm nay.”
Tô Dao: “Vậy lát nữa cùng nhau đến tiệm tạp hóa mua băng vệ sinh nhé, thông thường tôi sẽ kết thúc chu kỳ trong khoảng bốn, năm ngày, anh thì sao?”
Trần Ngân Hà: “Cũng tương đương cô, khoảng bốn, năm ngày.”
Tô Dao: “Vậy anh có đau bụng kinh không?”
Trần Ngân Hà: “Cô thì sao?”
Tô Dao: “Tùy tình hình, nếu ăn uống thanh đạm sẽ không đau, còn nếu không chú ý thì sẽ bị đau.”
Trần Ngân Hà: “Tôi cũng giống cô.”
Tô Dao: “Tôi bắt đầu tới kỳ đèn đỏ khi học lớp bảy, anh thì thế nào?”
Trần Ngân Hà: “Tôi tương đối muộn, hôm nay là lần đầu tiên.”
Tô Dao quấn chăn quanh eo, che đi vết đỏ trên mông rồi nhảy xuống giường, nhấc chân đá mạnh vào lưng Trần Ngân Hà một cái: “Chém, chém tiếp đi xem nào.”
Cú đá này dùng sức rất nhiều, về cơ bản là chân cô đã lành rồi.
Trần Ngân Hà bị cô đá một cú, suýt chút nữa thì lăn ra khỏi chiếu, anh dứt khoát với lấy chiếc túi hành lý bên cạnh rồi ôm vào phòng tắm, vừa đi còn vừa thấu tình đạt lý nói: “Tôi là đàn ông, buổi sáng có phản ứng chẳng phải là việc bình thường hay sao?”
Tô Dao liếc nhìn xuống ga trải giường nơi Trần Ngân Hà nằm, bên trên có một mảng chất lỏng không rõ, còn nhiều hơn cả máu trên giường của cô, cô túm lấy chiếc gối ném vào lưng Trần Ngân Hà: “Thế này mà anh bảo là phản ứng buổi sáng hả, con mẹ nó, như nhúng xuống sông Hoàng Hà luôn rồi.”
Trần Ngân Hà cởϊ qυầи áo ném vào thùng rác, đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh từ trên xối xuống khiến hơi nóng bứt dứt trong người anh cũng dần dịu đi.
Tắm rửa thay quần áo xong, anh mở cửa phòng tắm ra thì thấy Tô Dao đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang theo luồng sát khí: “Tối qua tôi ngủ trước, anh đã làm gì với tôi thế?”
Trần Ngân Hà chột dạ liếc nhìn môi Tô Dao một cái, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có thể mặt dày cong môi cười: “Cái gì cần làm đều làm cả rồi.”
Tô Dao ngủ không say, chỉ cần động tĩnh nhẹ cô cũng sẽ lập tức tỉnh lại, nếu Trần Ngân Hà thực sự làm gì với cô thì cô không thể chẳng có cảm giác gì.
Tô Dao suy nghĩ lát nữa còn phải canh chừng Lý Thư Bân: “Sẽ tính sổ với anh sau.”
Cô đi vào phòng tắm thay quần áo, do xuất phát gấp gáp nên không kịp chuẩn bị băng vệ sinh, nên tạm thời dùng giấy vệ sinh cứu cánh, đợi mua được băng vệ sinh thì thay sau. Nhưng vừa mới ra ngoài lại nhìn thấy trên bàn có một gói băng vệ sinh. Đương nhiên không thể là Trần Ngân Hà dùng, nên chắc chắn là cho cô.
Tô Dao thay xong, khi ra ngoài trông thấy Trần Ngân Hà bê một suất ăn sáng vào, trên khay có cháo vẫn còn nóng hổi, trong bát nhỏ có hai quả trứng ngâm lá trà [2], một l*иg bánh bao nhỏ, một miếng sandwich, một quả trứng ốp la, con cả một cốc sữa nữa.
Tô Dao ngồi xuống dùng thìa khuấy khuấy cháo, táo đỏ, đậu phộng, đậu đỏ, long nhãn: “Cơm ở cữ à?”
Trần Ngân Hà: “Bổ máu.”
Tô Dao uống cốc nước ấm mà Trần Ngân Hà đưa tớ, rồi ngồi xuống ăn cơm: “Băng vệ sinh ở đâu ra thế?”
Tuy rằng gần homestay có tiệm tạp hóa, nhưng cô tắm rất nhanh, còn chưa tới năm phút. Nếu anh thực sự đến tiệm tạp hóa đó, thì thơi gian đi lại không đủ.
Trần Ngân Hà: “Sợ chậm trễ việc cô dùng, nên mượn tạm người ta một gói.”
Tô Dao ăn một miếng cháo: “Anh là đàn ông mà đến cả băng vệ sinh cũng có thể mượn, giỏi quá nha, hỏi mượn em gái nào thế?”
“Con gái ông chủ.” Trần Ngân Hà giúp Tô Dao bóc vỏ trứng: “Tôi nói bạn gái mình cần dùng.”
Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Đừng có tung tin đồn được không, ai là bạn gái anh?”
Trần Ngân Hà: “Ai đã dùng băng vệ sinh của tôi chính là bạn gái tôi.”
Nói xong lại chỉ chiếc chăn nhỏ màu hồng tối trên giường: “Ai dùng đồ dùng trên giường của tôi sẽ phải làm vợ tôi, không tin cô có thể hỏi Hứa Gia Hải, anh ta có thể làm chứng.”
Tô Dao đạp vào chân Trần Ngân Hà một cái dưới gầm bàn: “Anh ăn vạ lên tới tận cung trăng luôn rồi kìa.”
Trần Ngân Hà gắp trứng ốp la cho Tô Dao: “Trong buffet không có, tôi bảo nhà bếp làm riêng đó.”
Tô Dao liếc nhìn, không cần phải nói, lại lừa từ chỗ con gái ông chủ mà có, cô có chút tò mò: “Với mỗi cô gái anh đều thân quen vậy sao?”
Trần Ngân Hà rưới ít nước tương lên trứng ốp la rồi đẩy đến trước mặt Tô Dao: “Không phải, trước đây tôi từng gặp cô ta rồi.”
Tô Dao cảm thấy Trần Ngân Hà đang chém gió, nếu cô nhớ không lầm thì lần đầu tiên bọn họ gặp nhau tại công viên nhỏ gần Cục Công an thành phố, khi ấy câu nói đầu tiên anh nói với cô là “Tôi đã từng gặp cô em này”.
Cái tên phóng túng này, chọc ghẹo người khác cũng chẳng buồn thay đổi chiến thuật, dùng đi dùng lại vẫn là chiêu “Hồng lâu mộng”.
Tô Dao vừa ăn cơm vừa giễu cợt: “Anh đó, kiếp trước là mảnh đá thần mà Nữ Oa dùng để vá trời, hấp thụ tinh hoa của đất trời rồi biến thành hình người, bị điểm biến thành tiên, mỗi ngày đều đứng bên cạnh Đá ba kiếp [3] để tưới nước cho cây Tầm bóp [4], tất cả các em gái trên đời này đều là cây Tầm bóp của anh và đều là nhân duyên trời định, đúng không?”
Ở đâu ra mà em này với em kia, trước giờ Trần Ngân Hà đâu có gọi ai là em, anh nói: “Con gái của ông chủ học ở Đại học Nam An, lần trước tôi có ngang qua đó và gặp cô ta một lần.”
Tô Dao: “Gặp có một lần mà đã nhớ rồi, trí nhớ của anh cũng không tồi nhỉ.”
Trần Ngân Hà: “Còn nói nữa tôi sẽ coi là cô đang ghen đó, tiểu long bao sắp nguội cả rồi đây này.”
Câu nói này quả nhiên đã thành công khiến Tô Dao ngậm miệng.
Tô Dao ăn xong, dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đến bên nhà Lý Thư Bân. Trần Ngân Ngà cầm bát cháo Tô Dao ăn thừa lên ăn vài miếng, đây là lần đầu tiên anh ăn đồ người khác ăn thừa, cuối cùng lại thành nghiện, anh ăn sạch những thứ mà Tô Dao không ăn hết, đến cả một hạt cơm cũng không bỏ lại.
Tô Dao đi đến bên giường, gấp ga trải giường cùng chăn của Trần Ngân Hà lại, giấu chỗ dính máu vào bên trong: “Đồ trên giường của tôi anh đừng có động vào, chạm vào cũng không được, để khi nào về tôi tự giặt.”
Sau khi Tô Dao rời đi, Trần Ngân Hà dọn dẹp khay đồ ăn, nhìn đống chăn ga trên giường và dưới chiếu, theo thói quen thông thường, chỗ này anh đều cứ thế vứt đi, nhưng đây là hai bộ chăn ga duy nhất anh mang tới, nếu vứt đi thì chẳng có gì để ngủ. Bảo anh phải nằm chăn ga của nhà trọ vừa cứng vừa thô ráp, không bằng bảo anh ngồi luôn trên sofa cả đêm cho rồi. Lại không dám dùng máy giặt của ông chủ, cũng không có dịch vụ giặt khô, chàng tiên nhỏ chỉ đành hạ mình ôm đống chăn ga xuống sân dưới lầu để giặt tay, mang theo cả của Tô Dao.
Buổi trưa, Tô Dao và Ngô Thanh Đào quay lại, Triệu Dương và Tiểu Trương canh chừng Lý Thư Bân, ăn xong bữa trưa trưa bọn họ sẽ đổi ca.
Tô Dao quay đầu lại nhìn Ngô Thanh Đào: “Em sao thế, cứ nhìn trộm chị, do dự cái gì, nói thẳng ra đi.”
Ngô Thanh Đào nghĩ đến những lời “hổ sói” mà tối qua cô ấy nghe thấy ngoài của phòng Tô Dao và Trần Ngân Hà, cô ấy tò mò đến bứt dứt nhưng lại không dám hỏi.
Vừa vào đến sân, Ngô Thanh Đào nhìn thấy đống chăn ga đang phơi trên dây phơi quần áo, khẽ hỏi: “Chị Tô, ga giường của chị dính máu à?”
Tô Dao gật đầu: “Chuyện của con gái, em hiểu mà.” Chẳng phải là kỳ đèn đỏ thôi sao.
Ngô Thanh Đào thầm nghĩ, quả nhiên tối qua cô ấy không nghe lầm, chị Tô và đội phó Trần lên giường với nhau, còn ra cả huyết nữa.
Ngô Thanh Đào: “Em cảm thấy trưa nay em phải ăn được ba bát cơm.”
Tô Dao: “Em là heo đấy à?”
Ngô Thanh Đào: “Vì CP mà em chèo cuối cùng cũng ‘doi’ rồi, nên em vui!” [5]
Tô Dao: “…” Cái khỉ gì thế này?
Ngay sau bữa trưa, Lý Thư Bân và Tiêu Nghiêm Lan đã ra ngoài, Tô Dao dẫn theo Ngô Thanh Đào cũng Triệu Dương bám đuôi. Lý Thư Bân mang theo một chiếc túi nilon lớn bên trong chứa đầy tiền giấy còn Tiêu Nghiêm Lan mang theo chiếc giỏ tre to cũng đựng đầy tiền giấy.
Mang nhiều tiền giấy cùng lúc như vậy, trông không giống như chỉ đốt cho một người. Tô Dao đi theo hai người họ đến mộ, rồi nấp sau rừng cây phía xa canh chừng. Đây là cánh đồng hoang vu, nếu theo quá sát sẽ dễ đánh rắn động cỏ.
Tô Dao cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại đang là hơn một giờ trưa, là thời điểm nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu như muốn nướng chín người. Không có ai trên cánh đồng, ngay cả làm việc đồng áng, họ cũng thường đến làm việc vào khoảng sau ba rưỡi chiều, khi mặt trời không còn mấy chói chang. Mẹ con Lý Thư Bân chọn thời điểm này để đến tỏ lòng tôn kính, lén lén lút lút, rõ ràng là không hề bình thường.
Mùi khét của tiền giấy từ xa bay đến, tiền giấy cháy rất nhanh, cả túi to mà Lý Thư Bân mang đến đều đã đốt sạch, hai mẹ con bắt đầu nói chuyện, khi nói còn không ngừng nhìn ngó xung quanh, như thể sợ bị ai đó nghe thấy. Sau khi nói vài câu, Lý Thư Bân đi về phía nhà anh ta, còn Tiêu Nghiêm Lan mang theo giỏ tiền đến ngọn núi bên cạnh nghĩa trang.
Tô Dao bảo Triệu Dương đi theo Lý Thư Bân, đồng thời gọi điện cho Trần Ngân Hà, bảo anh chú ý động tĩnh của Lý Thư Bân, còn mình thì dẫn theo Ngô Thanh Đào đi theo Tiêu Nghiêm Lan.
Tiêu Nghiêm Lan không thể vô duyên vô cớ xách giỏ tiền vàng lên núi, chắc chắn bà ta muốn đi cúng bái. Nếu thực sự giống với truyền thuyết về ngọn núi mà Trần Ngân Hà hỏi han được từ chỗ con gái ông chủ, thì một người vô cùng mê tín và có tư tưởng phong kiến như Tiêu Nghiêm Lan có thể đã chôn xác của Lương Tiểu Ninh trên ngọn núi này. Chỉ cần theo sát Tiêu Nghiêm Lan, tìm thấy nơi chôn xác Lương Tiểu Ninh là có thể nắm bắt được tình hình và xác thực tội danh gϊếŧ người giấu xác của bà ta.
Ngô Thanh Đào còn phấn khích hơn cả Tô Dao, lát nữa nếu như thực sự tìm được thi thể của Lương Tiểu Ninh, thì cơ bản đã phá được vụ án, như vậy có thể để Lương Tiểu Ninh mồ yên mả đẹp. Sau khi phá được vụ án, tối nay sẽ được đi xem vị tổng tài bá đạo chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật của bạn gái, màn trình diễn ánh đèn trên biển.
Tô Dao ra hiệu với Ngô Thanh Đào, tận dụng cây cối tươi tốt trong núi, có thể theo sát một chút. Tiêu Nghiêm Lan không hề để ý, bà ta xách giỏ tre đựng đầy tiền vàng tiếp tục lên núi, chẳng mấy chốc đã đến lưng chừng núi, bà ta mệt đến mồ hôi nhễ nhại cũng không dừng lại, chỉ lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau mồ hôi rồi tiếp tục leo lên.