Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rơi Vào Ngân Hà

Chương 17: Anh kiêu ngạo quá đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+beta: LQNN203

Trần Ngân Hà đi đến cạnh nhân viên giám định dấu vết, cầm lấy túi đựng sợi vải kia nhìn xem.

Tô Dao bước tới: "So sánh với chiếc áo choàng mà Dương Sơ Mẫn đưa cho tôi là biết có phải của em ấy hay không."

Bực bội tức giận, cảm xúc cá nhân trước sau luôn nhường chỗ cho công việc, chờ án này được phá, cô nhất định sẽ đem người đàn ông đáng ghét này hung hăng sỉ nhục thật nặng nề.

Để anh ghi nhớ một chút, cái gì gọi là dao lia qua chỗ nào không có một quả trứng nào hoàn chỉnh.

Trần Ngân Hà: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, người thắng hình như là tôi, chuẩn bị gọi anh chưa?"

Tô Dao: "!"

Sao anh biết cô đang suy nghĩ chuyện này? Là bởi vì vẻ mặt cô quá dữ tợn quá hưng phấn chăng?

Trần Ngân Hà đem túi vật chứng đưa cho nhân viên giám định, quay đầu nói với Tô Dao: "Chỉ bằng cái này vẫn không thể hoàn toàn kết tội Dương Sơ Mẫn được."

Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất vừa rồi người nói câu đùa giỡn kia không phải là anh.

Dương Sơ Mẫn hoàn toàn có thể nói mình tới bờ sông tản bộ, không chú ý làm tấm gỗ bị gãy, quần áo không cẩn thận bị vướng vào.

Điểm này Tô Dao đương nhiên biết, Dương gia có tiền, có thể thuê luật sư giỏi nhất, chỉ cần Dương Sơ Mẫn ngậm miệng không nói, đánh chết không chịu thừa nhận, chứng cứ trước mắt rất dễ dàng để đối phương lợi dụng sơ hở, không đủ thuyết phục.

Nếu có thêm một nhân chứng, Dương Sơ Mẫn có muốn mời Thiên Vương Lão Tử cũng vô dụng.

Tô Dao cũng nghĩ giống như Trần Ngân Hà: "Các anh điều tra ra tờ giấy cầu cứu kia là ai viết chưa?"

Người đó là người trong cuộc, rất có thể lúc ấy cũng có ở hiện trường vụ án.

Trần Ngân Hà nhìn thoáng qua thời gian: "Nhanh thôi."

Ngô Thanh Đào nói: "Em xem tám phần là nam sinh tên Ôn Lương viết, quan hệ giữa cậu ta và Tưởng Chân Chân tuyệt đối không giống vẻ ngoài đơn giản như vậy."

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn con đường ven bờ sông, thấy cách đó không xa trên cột điện có camera, chân dài đi qua.

"Thế nào rồi?"

Giang Bất Phàm một bên ngửa đầu nhìn camera một bên nói: "Có người cố tình phá hư, chỗ tấm ván bị gãy vẫn còn mới, là chuyện mới gần đây thôi."

Tô Dao nhặt một mảnh vỡ camera nhỏ trên mặt đất lên: "Tiểu Phàm, rất thông minh, còn biết phản trinh sát."

"Điều này cũng cho thấy, hung thủ không phải sơ suất hay đam mê mãnh liệt với việc gϊếŧ người."

Tương lai trên toà án, luật sư của Dương Sơ Mẫn đừng nghĩ đến việc bào chữa từ góc độ ngộ sát, đây là có ý định mưu sát, ván đã đóng thuyền.

Nếu là sơ suất hay đam mê gϊếŧ người, hung thủ là sẽ không nghĩ đến việc phá hư camera đầu tiên.

Sau khi Giang Bất Phàm liên hệ với bộ phận quản lý liên quan, báo cáo nói: "Camera này bị phá hư một ngày trước khi Tưởng Chân Chân bị sát hại."

Tô Dao gật đầu, gọi người tiếp tục điều tra bên đường.

Một lát sau, cảnh sát thực tập nhỏ Triệu Dương chạy tới: "Đội trưởng Tô, đội phó Trần, phía trước 300m có một phòng khám nhỏ, bác sĩ trực ban nói buổi tối hôm đó có một cô gái mặc đồng phục học sinh vào khám."

"Thật tốt quá." Tô Dao mang người đến phòng khám nhỏ đó.

Bác sĩ trực ban là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thấy cảnh sát lập tức ùa vào nhiều như vậy, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ai sống bên bờ sông Vân Giang đều biết, trước đó sông Vân Giang vớt được một xác chết nữ giới, rất nhiều người còn chạy tới xem.

Trần Ngân Hà kéo chiếc ghế dành cho người bệnh ngồi ra, dùng khăn giấy lau lại mặt ghế, quay đầu nói với Tô Dao: "Lãnh đạo mời ngồi."

Tô Dao ngồi xuống, đưa cho bác sĩ một bức ảnh chụp, là bức ảnh cô lấy của lớp 2 (3) từ Chu Lâm Quân: "Bác sĩ xem xem, cô bé đi khám bệnh buổi tối hôm đó có phải đây không?"

Bác sĩ đem bức ảnh đặt dưới ánh đèn, nghiêm túc nhìn vài lần: "Không có, không có ở đây."

Tô Dao cùng Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn nhau một cái, chẳng lẽ chỉ là một người vừa lúc đi ngang qua thôi sao, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Tô Dao: "Xin bác sĩ hãy cho chúng tôi biết chi tiết về tình huống của cô gái lúc đó, Giang Bất Phàm, nhớ ghi lại lời khai."

Bác sĩ nhớ lại một chút, đáp: "Hôm đó là buổi tối trời mưa to, mưa rất dữ, cô bé đó không mang ô, trên người cũng không bị ướt, đúng, lúc đó trời không mưa."

Tô Dao gật đầu: "Bác sĩ nói rất tốt," càng nhớ chi tiết càng có lợi cho việc phá án.

Bác sĩ tiếp tục nói: "Lúc ấy phòng khám không có người bệnh, tôi đang xem sách, cô bé kia đẩy cửa tiến vào, bước khập khiễng, nói chân bị bong gân."

"Là bị thương ở chân trái, sưng một cục rất lớn, không đi được, nên tôi giúp cô bé xử lý một chút."

Tô Dao: "Hai người có nói gì không?"

Bác sĩ: "Tôi thấy cô gái đó thực ra là một cô bé, buổi tối ở bên ngoài còn bị thương, không an toàn, liền hỏi nhiều vài câu, cô bé nói đi chơi cùng bạn, bị tách ra. Tôi nói nên gọi các bạn tới đón rồi đưa về nhà, chân bị trẹo rồi, cô bé vội xua tay nói không được, nói không cần, tự cô bé có thể về nhà."

Bác sĩ cẩn thận nhớ lại: "Cô bé đó giống như hơi sợ bạn mình."

Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề Tô Dao từ phòng khám đi ra: "Tiểu Lâm, Giang Bất Phàm, kiểm tra camera xung quanh phòng khám, tìm cô gái đêm Tưởng Chân bị sát hại đến đây khám bệnh."

Tiểu Lâm, Giang Bất Phàm: "Rõ!"

Tô Dao cúi đầu nhìn ảnh chụp tập thể trên tay, trước sau không nghĩ ra: "Nghe lời khai của bác sĩ, cô bé kia rõ ràng có vấn đề, nhưng vì sao cô bé đó không có trong ảnh chụp tập thể, cô bé không có khả năng là người qua đường bình thường được."

Liệu có thể là học sinh lớp khác của trường Trung học số 4 không?

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, giơ tay giúp cô xua muỗi đang bay vo ve: "Cô chưa từng đi học à?"

Tô Dao nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà, cảm thấy dáng vẻ người này có chuyện không chịu nói thẳng thoạt nhìn đặc biệt giống người đang chế giễu, rất gợi đòn, vì thế cô quyết định chèn ép anh, dùng giọng điệu mình kiêu ngạo nhất bình tĩnh nói.

"Tôi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc nhất của khóa chúng tôi. Ngay khi ra trường liền nhận được điện thoại của Thư ký Công an tỉnh ủy đích thân gọi đến, hỏi tôi có muốn làm việc ở tỉnh không, tôi không đồng ý, bởi vì tôi cảm thấy được cống hiến ở quê hương mình quan trọng hơn."

"Còn anh, anh từng đi học chưa?"

"Thư ký tỉnh ủy có gọi điện thoại cho anh không?"

Trần Ngân Hà không nói chuyện.

Tô Dao vừa cười vừa vỗ bả vai Trần Ngân Hà, an ủi anh nói: "Không sao đâu, tin tưởng bản thân mình, kiếp sau nỗ lực tốt một chút liền sẽ trở thành người ưu tú như tôi thôi."

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trên vai mình, có chút mất tự nhiên cử động vai.

Trần Ngân Hà làm động tác này khiến Tô Dao cho rằng anh đang không vui, anh không vui vẻ gì còn cô thì rất vui: "Đừng không vui, trên thế giới này nhiều người như vậy, anh phải cho phép người khác ưu tú hơn mình chứ."

Trần Ngân Hà trầm mặc một chút, vẫn nói: "Tôi tốt nghiệp Đại học Công an, người gọi điện thoại cho tôi chính là Giám đốc Công an tỉnh đấy."

Tô Dao: "..."

"Anh kiêu ngạo quá đi."

Trần Ngân Hà: "Lại còn nói, người kiêu ngạo hình như là cô mới phải."

Tô Dao: "..." không thể phản bác, không có lời nào để nói.

Việc này không thể trách cô được, nội bộ đã che giấu thông tin về anh quá tốt, Khương cục lại không ở đây, căn bản cô không biết lai lịch của anh, nếu cô sớm biết, còn cùng anh nói nhảm làm gì, thời điểm khi anh bắt đầu nói đến chuyện đi học cô nên đấm anh một cái.

Tô Dao ở trong lòng thầm đem Trần Ngân Hà ra đấm nhiều lần cho bỏ tức.

Cô cảm thấy anh sẽ không đến mức đang tra án mà đột ngột phô bày trình độ học vấn của mình: "Anh hỏi tôi đi học chưa là có ý gì?"

Trần Ngân Hà từ trên tay Tô Dao tiếp nhận tấm ảnh: "Người đi học đều biết, xin nghỉ học là một chuyện hết sức bình thường."

Tô Dao: "Ý anh là cô gái đến phòng khám vào ngày Tưởng Chân Chân bị sát hại không có mặt trong bức ảnh này, nên bác sĩ không nhận ra."

Trần Ngân Hà gật đầu: "Lớp 2 (3) tổng cộng có 45 học sinh, trên ảnh chụp chỉ có 42 học sinh."

Hắn duỗi tay búng vào trán cô: "Ngốc."

Tô Dao xoa xoa trán mình: "Nói chuyện thì nói, không được động tay động chân."

"Cô nắm bả vai tôi, không được xem như động tay động chân với tôi ư?" Trần Ngân Hà cong khóe môi, "Nói như vậy đi, chưa có người phụ nữ nào chạm vào vai tôi, cô làm như vậy là phải chịu trách nhiệm với tôi, hiểu không?"

Tô Dao cảm thấy buồn cười: "Là tay ăn chơi rồi thì đừng giả bộ ngây thơ chứ, ăn vạ cũng chẳng ai ăn vạ như anh."

Cô nói xong, cúi đầu nhìn ảnh chụp: "Tôi sớm nên nghĩ đến vấn đề xin nghỉ, ngày đó chụp ảnh nữ sinh kia xin nghỉ không đi học, cho nên không chụp ảnh chung."

"Vấn đề đơn giản như vậy mà tôi không nghĩ ra, đều trách tôi, khi tôi học trung học mỗi ngày đều đi học đều, trước giờ chưa từng xin nghỉ, cho nên mới xem nhẹ vấn đề này."

Trần Ngân Hà cũng không xin nghỉ học, khi không muốn đến lớp anh liền trực tiếp cúp học ở nhà ngủ, còn thường xuyên rủ thêm Hứa Gia Hải.

Một người thường xuyên cúp học không thể hiểu được một người thậm chí chưa nghỉ học bao giờ.

"Tôi thật sự chưa từng xin nghỉ học, ngay cả nghỉ bệnh cũng không có," Tô Dao thấy Trần Ngân Hà không tin, cười khổ một chút, "Trẻ con không có dù nên phải chạy vội, đại thiếu gia như các anh sẽ không hiểu đâu."

Cô chưa cho người khác thời gian truy hỏi nhiều, rất nhanh đem đề tài khác chuyển sang: "Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn đều có mặt trong bức ảnh này, tôi gọi điện hỏi Chu Lâm Quân một chút, hỏi xem ai không ở trong ảnh chụp, đặc biệt là ai cùng Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân."

Trần Ngân Hà gật đầu: "Hạ Tiểu Hà."

Tô Dao đánh hảo điện thoại, bắt được ba cái tên, một cái nam sinh hai nữ sinh, trong đó một cái chính là hạ tiểu hà.

Trần Ngân Hà: "Tiểu Trương, đem ảnh chụp Hạ Tiểu Hà đưa cho bác sĩ nhìn xem."

Rất nhanh Tiểu Trương liền từ phòng khám đi ra: "Đội phó Trần, bác sĩ đã chứng thực, buổi tối hôm đó cô gái xuất hiện ở phòng khám chính là Hạ Tiểu Hà!"

"Đội trưởng Tô, đội phó Trần," cảnh sát thực tập Triệu Dương từ đằng xa chạy tới, vừa xoa mồ hôi trên trán vừa hưng phấn nói, "Giao lộ phía trước có camera quay được Hạ Tiểu Hà và Dương Sơ Mẫn, thời gian là ngày 13 tháng 6 lúc 8 giờ rưỡi, cũng chính là đêm Tưởng Chân Chân bị sát hại."

Tô Dao trầm tư một chút: "Cách hiện trường vụ án bao xa?"

Triệu Dương tính một chút: "Khoảng 1km."

Tô Dao đi đến hiện trường vụ án bên kia đường: "Hạ Tiểu Hà là người trong cuộc, mau gọi điện cho Hạ Tiểu Hà."

Trần Ngân Hà quay đầu gọi Ngô Thanh Đào một tiếng: "Kết quả giám định bút tích ra chưa?"

Ngô Thanh Đào gọi điện thoại, cúp máy nói: "Mới ra tới, bên kia đang chuẩn bị chuyển phát tài liệu cho chúng ta."

Trần Ngân Hà: "Kết quả."

Ngô Thanh Đào xem xong tài liệu, trên mặt tràn ngập đắc ý: "Mẫu số 2, Hạ Tiểu Hà."

Hạ Tiểu Hà chính là đi theo Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân, sao lại có thể tử tế viết tờ giấy cầu cứu kia cho cảnh sát được?

Tô Dao: "Giang Bất Phàm, Hạ Tiểu Hà bây giờ đang ở đâu?"

Giang Bất Phàm gọi điện thoại cho Tiểu Vu, sau khi cúp máy nói: "Hạ Tiểu Hà đang ở nhà."

Tô Dao gật đầu: "Gọi điện thoại cho cô bé, phát lệnh triệu tập bằng miệng, yêu cầu người giám hộ đưa cô bé tới Cục Cảnh sát thành phố phối hợp điều tra."

Giang Bất Phàm gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hà, tiếng chuông mới vừa vang lên hai hồi đã bị cắt đứt, rõ ràng không muốn phối hợp điều tra.

Tô Dao: "Gọi cho bố mẹ em ấy đi."

Giang Bất Phàm gọi cho bố Hạ Tiểu Hà, không bắt máy, lại gọi cho mẹ cô bé, lúc này mới kết nối được.

Điện thoại truyền đến giọng phụ nữ không kiên nhẫn: "Tiểu Hà bị cảm còn chưa khỏi, giục cái gì mà giục, không đi!" Nói xong cúp điện thoại.

Tô Dao liếc mắt nhìn Giang Bất Phàm một cái, bảo cậu ấy tiếp tục gọi.

Lần này gọi đến đối phương đã tắt máy.

Tô Dao lệnh Trần Ngân Hà và Ngô Thanh Đào: "Đến nhà Hạ Tiểu Hà."

Nhà Hạ Tiểu Hà ở tại một tiểu khu từ trung bình đến cao cấp, cây xanh rất tươi tốt, trước cổng tiểu khu chính là khu thương mại, tàu điện ngầm và bến xe buýt bốn phía thông suốt, điều kiện gia đình cô bé thoạt nhìn không tồi, so với điều kiện của Tưởng Chân Chân tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn kém nhà Dương Sơ Mẫn.

Ngô Thanh Đào ấn chuông cửa hành lang, một giọng nữ không kiên nhẫn vang lên: "Ai đó?"

Nghe giọng chắc là mẹ của Hạ Tiểu Hà.

Tô Dao: "Lúc trước có liên lạc với bà rồi, là đến từ Cục Cảnh sát."

Giọng mẹ Hạ nghe rất sắc nhọn, lộ ra tia không kiên nhẫn rõ ràng: "Đã nói không đi, các người không thể chờ con tôi khỏi bệnh sao!"

"Giục giục giục, giục cái gì."

Tô Dao: "Thưa bà, xin bà hãy mở cửa, phối hợp điều tra."

Giọng mẹ Hạ bực bội khuếch đại âm thanh truyền ra: "Không phải chỉ có một người chết thôi sao, cô bé đó chết là vì đoản mệnh, xứng đáng, các ngươi không thể bởi vì một người chết ảnh hưởng đến sinh hoạt nhà chúng tôi, không có đạo lý này."

Tô Dao lười cùng mẹ Hạ nhiều lời thêm nữa, từ bên hông lấy ra còng tay quơ trước máy theo dõi ở hành lang hàng một chút: "Căn cứ theo "Luật xử phạt phạm pháp của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa", tại điều..."

Trần Ngân Hà: "Điều 82."

Tô Dao: "Điều 82, dành cho những người nào từ chối nhận hoặc trốn tránh lệnh triệu tập mà không có lý do chính đáng thì có thể bị triệu tập bắt buộc. Khi sử dụng lệnh triệu tập bắt buộc có thể dùng đến còng tay, giây cảnh giới và các biện pháp trói buộc khác theo quy định của pháp luật."

Ánh đèn hành lang cũng không sáng ngời bằng khi chiếu vào còng tay, mang theo vẻ lạnh lẽo và cứng rắn, mẹ Hạ nhìn màn hình theo dõi, biết đối phương sẽ làm thật, mới không tình nguyện nói: "Mở rồi đây."
« Chương TrướcChương Tiếp »