Chương 79: Kết cục

Mai Linh vịn chặt môi, hai mắt mở to biểu lộ kinh ngạc, nước mắt của cô rơi xuống, lấp lánh như chuỗi ngọc trai đứt đoạn.

Thật ra, buổi cầu hôn này đều được Hoàng Phong dựa vào thói quen và sở thích của Mai Linh mà chuẩn bị. Hắn biết cô không thích nơi đông người, không thích quá phô trương, cũng biết cô thích sự lãng mạn, thích cảm giác riêng tư nhưng lại ấm áp, thế nên, dưới ánh đèn chùm màu vàng nắng, giữa những ngọn nến bập bùng đang tỏa hương thơm, cùng những đóa hoa xinh đẹp đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, Hoàng Phong hóa thành bạch mã hoàng tử trong giấc mộng thời thiếu nữ của cô, dâng đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.

- "Mai Linh, anh xin lỗi, lời cầu hôn của anh đã muộn mất năm năm, thậm chí, anh còn suýt chút nữa không thực hiện được lời hứa, Mai Linh, anh còn chưa kịp cho em một danh phận chính thức, còn thiếu em một hôn lễ, lần này, em có đồng ý để anh bù đắp lại tất cả không?"

Người đàn ông ngẩn mặt nhìn về phía cô, trong đôi mắt chỉ chứa đựng một hình bóng mềm mại duy nhất. Bọn họ đã hiểu lầm nhau, bỏ lỡ nhau, thậm chí, suýt chút nữa không thể gặp lại nhau, thế nhưng, đến cuối cùng thì mọi việc đều đã được an bài thỏa đáng, ông trời vẫn chưa bạc đãi hắn, vẫn còn cho hắn một cơ hội để có thể vui vẻ bước tiếp đoạn đường sau này.

Cố dằn xuống cảm giác xúc động mãnh liệt, Mai Linh mím môi cười, đưa bàn tay trắng nõn xinh đẹp của mình về phía người đàn ông đang quỳ dưới đất, không ngừng gật đầu.

- "Em đồng ý, hức, em đồng ý..."

Lúc nhận được câu trả lời của cô, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng hạ xuống, gương mặt góc cạnh sáng bừng, run rẩy lấy ra chiếc nhẫn quý giá mà l*иg vào ngón áp út thon nuột.

Hoàng Phong đứng dậy, vòng tay ôm chặt người phụ nữ mà hắn yêu vào lòng, hơi thở hỗn độn gấp gáp, chất giọng trầm khàn nghẹn ngào nói:

- "Cảm ơn em, cảm ơn em".

Từng nụ hôn liên tục đặt xuống đôi vai trần tròn trịa, mùi Long Diên Hương quen thuộc bao bọc lấy da thịt của người con gái đang mỉm cười hạnh phúc. Mai Linh không khóc, thế nhưng nước mắt của cô lại rơi rớt không ngừng, từng giọt từng giọt nối đuôi nhau, cuối cùng lại vỡ tan trên bờ vai của người đối diện.

- "Chúng ta đã là một gia đình, em và con sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, sẽ không để cho anh phải cố gắng một mình nữa".

Mai Linh biết, hắn đã trải qua một quá khứ đen tối, đã sống một cuộc đời không xứng đáng để sống, thế nên cô muốn bù đắp tất cả, muốn để cho hắn có thể nếm được hạnh phúc mà hắn nên có.

Hoàng Phong mỉm cười ôm chặt lấy cô, đôi môi lạnh lẽo của hắn tìm đến hơi ấm thơm mềm quen thuộc, một nụ hôn sâu kéo dài đằng đẵng, có hương vị mặn chát thấm đều vào khoang miệng. Không biết là nước mắt của ai, nhưng tất cả đều đã không còn quan trọng nữa, ai cũng đều xứng đáng có được hạnh phúc thuộc về mình.

Bàn tay kiều diễm đặt nhẹ lên lưng hắn, viên kim cương như càng thêm tỏa sáng lấp lánh, nó vừa khít với ngón tay của cô, cứ như thể đã được hắn chuẩn bị từ trước cả trăm lần.

Sau đó, vẫn như phong tục thường lệ, Hoàng Phong phải đến gặp mẹ cô để nói chuyện xin cưới, nhưng bởi vì hiện tại hắn chỉ có một mình, thế nên một số lễ nghĩa không cần thiết cũng lần lượt được giảm bớt, còn lại một số thủ tục nhất định phải tuân theo.

Lúc đứng trước ngôi mộ nằm trong khu đất dành cho dòng tộc, Mai Linh lặng lẽ rơi nước mắt, cô bước đến phủi bụi trên bức ảnh chụp, khẽ nức nở:

- "Bà nội, tụi con trở về rồi, con, hức, con và anh ấy...đã có thể ở bên nhau rồi..."

Khi tang lễ kết thúc, di hài của bà nội được đưa về Huế để chôn cất ngay bên cạnh ngôi mộ của ông nội, nơi này còn có mộ phần của cha cô, thế nhưng phần đất kế bên đã được lắp đầy, ở đó có một ngôi mộ đã cũ của một người con gái.

- "Em nghe nói, bà ấy là người ba yêu nhất, đáng tiếc là hai người bởi vì không môn đăng hộ đối nên không thể đến với nhau, ngày ba cùng mẹ kết hôn, cũng là ngày bà ấy ra đi, sau này ba sống cùng mẹ, nhưng hai người vẫn luôn giữ thái độ kính trọng tuyệt đối, không ai xen vào việc riêng của người kia. Giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có trách nhiệm. Lúc em trai em được ba tuổi, ba không may bị tai nạn, cho đến trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông vẫn một mực muốn được chôn cùng một chỗ với bà ấy, ông bà nội vì muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa nên cũng đồng ý nghe theo, hai người cũng có nói, nếu như mẹ em không muốn đi thêm bước nữa, vậy thì vẫn sẽ có một nơi trang trọng hơn dành cho mẹ, xem như là bù đắp".

Mai Linh nắm chặt tay Hoàng Phong, cả hai đứng trước ngôi mộ đôi đã cũ, nền gạch lót ố vàng, rêu xanh mọc xung quanh dính chặt vào nhau.

Nghe xong, Hoàng Phong quay sang nhìn cô hỏi:

- "Vậy còn mẹ em?"

- "Trong lòng mẹ chỉ kính trọng ba, hai người bọn họ đều không thể yêu ai khác được nữa, cho nên, mẹ vẫn luôn cố gắng sống thật tốt, cho đến khi..."

Nói đến đây, Mai Linh quay sang nhìn hắn

- "Bà đã gặp được người mà mình muốn ở bên cạnh cả đời".

Trên nắm mồ, hai nén nhang lập lòe đỏ rực, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho Mai Linh trong vô thức khẽ nép vào lòng hắn.

Đột nhiên, cô ngẩn đầu nhìn lên người đàn ông đang dịu dàng ôm lấy mình, trong mắt chứa đầy bi thương:

- "Nếu như ngày trước em vẫn một mực nghe theo lời mẹ, có phải kết cục của chúng ta cũng sẽ giống như họ không?"

Hoàng Phong nãy giờ vẫn luôn chăm chú quan sát cô, bàn tay thô ráp khẽ cọ lên đầu mũi nhỏ xinh, lau đi tàn tro vương lại từ khi nào, hắn mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc đen bóng đến thắt lưng.

- "Không, anh sẽ không buông tay, Mai Linh, em biết mà, anh sẽ không để em rời khỏi anh".

Đây không phải lời hứa, đây là sự thật, cho dù ngày đó Mai Linh có một mực muốn rời đi, vậy thì hắn vẫn sẽ có cách khiến cho cô quay trở về bên cạnh, thời thế của bọn họ đã thay đổi, tư tưởng cũng không còn giống nhau, thế nên, Hoàng Phong có nhiều hơn một cơ hội để hoàn thành chấp niệm của mình.

- "Phải, em biết anh sẽ như vậy".

Mai Linh nghe xong liền hướng về hắn nở nụ cười, đôi mắt chứa đầy sự mãn nguyện.

Sau khi từ Huế trở về, Hoàng Phong bắt đầu tất bật chuẩn bị cho đám cưới, bởi vì lần này kết hôn, hắn vừa muốn bù đắp cho Mai Linh, vừa muốn bù đắp cho bản thân, vậy nên tất cả những gì tốt nhất đều được hắn mang hết vào ngày quan trọng nhất của bọn họ, quy mô của buổi lễ thiếu điều muốn viết thành tấu chương dài mấy chục mét.

Mặc dù trước đây nghe nói việc kết hôn thật sự rất phức tạp, thế nhưng Mai Linh không thể ngờ được rằng nó lại có thể khiến cho mình mệt mỏi đến vậy, nhất là công đoạn chụp hình cưới. Lúc cùng hắn lựa chọn địa điểm để chụp hình, cô không ngần ngại chọn những danh lam thắng cảnh đẹp nhất, tráng lệ nhất, một nửa trong số đó đã là ở nước ngoài, nửa còn lại chụp trong nước, đến khi bắt tay vào thực hiện, Mai Linh mới vỡ lẽ ra mọi thứ vất vả hơn cô nghĩ.

Cách đó mấy hôm, cô còn cho rằng Hoàng Phong thực sự đã quá lo xa khi lên kế hoạch cho hôn lễ của bọn họ trước hơn cả năm, thế nhưng sau khi trải qua quá trình chụp hình cưới kéo dài gần một tháng, rồi thì thời gian để đưa những chiếc váy cưới hàng triệu đô từ nước ngoài về cho cô mặc thử còn kịp thời chỉnh sửa, rồi lại đến công đoạn lên danh sách khách mời, sau đó còn phải cùng nhau đi sắp xếp ti tỉ những chi tiết khác. Đến lúc này, Mai Linh mới cảm thấy những điều hắn dự tính trước đó quả thật không hề dư thừa chút nào.

Bắt đầu từ khi lên kế hoạch chuẩn bị đám cưới, mỗi ngày của bọn họ bỗng dưng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Dù vậy, cảm giác được cùng người mình yêu thực hiện toàn bộ quá trình cho hôn lễ của cả hai lại ngọt ngào không cách nào tả được.

Lúc cánh cửa trắng ngà được chạm trổ những hoa văn tinh xảo dần dần mở ra, Mai Linh không thể biết được cảm xúc thực sự của mình khi đó là gì.

Alan ở bên cạnh nắm lấy tay cô, cậu chậm rãi dắt cô bước vào sảnh cưới, khóe miệng hơi cong lên.

- "Mai Linh, mặc dù em đã đi lấy chồng, thế nhưng anh vẫn mãi mãi là anh trai của em, dì và Duy Anh mãi mãi là người nhà của em, nếu sau này em chịu uất ức, nhất định phải nói cho anh và dì biết, mọi người sẽ mãi mãi ở bên cạnh để che chở cho em".

Một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, Mai Linh khẽ siết chặt tay, run rẩy không nói nên lời.

Cho đến khi cậu đặt tay cô vào bàn tay thô ráp quen thuộc, khi này Mai Linh mới chậm rãi quay đầu lại, nghẹn ngào nói:

- "Cảm ơn anh, anh trai".

Alan nghe xong thì im lặng không đáp, cậu hơi gật đầu với Hoàng Phong, sau đó lặng lẽ đi xuống chỗ ngồi bên cạnh Mạnh Khiêm.

Ở nơi ánh đèn không chiếu đến, gương mặt nhợt nhạt thấm đẫm nước mắt.

Người đàn ông dáng vẻ điển trai trong bộ vest chú rể, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía đối diện, trống ngực điên cuồng đập mạnh.

Đây là người duy nhất hắn đặt nơi đầu quả tim, là người hắn dốc toàn bộ sinh mệnh cùng sức lực của mình để bảo vệ, cũng là người mà hắn khát khao có được nhất.

Ngày hôm nay, ngay tại thời điểm này, tín ngưỡng cao quý mà hắn dùng cả đời để với tới cuối cùng cũng đã chịu đáp xuống để hắn có thể cúi đầu thành kính trước cô.

Hắn mơ hồ sợ hãi những thứ ngọt ngào này có phải chỉ là một giấc mộng nhất thời của mình hay không, nếu đây là một giấc mộng, hắn nguyện ý mãi mãi chìm sâu vào giấc mộng này, không bao giờ muốn tỉnh lại.

- "Mai Linh..."

Hoàng Phong khàn giọng gọi, đáy lòng xáo động mạnh mẽ.

- "Em có bằng lòng gả cho anh không?"

Chờ một lúc sau, vẫn không thấy có bất kỳ câu trả lời nào.

Bất giác, không gia trôi vào im lặng.

Mai Linh dịu dàng mỉm cười chưa vội đáp, cô nhìn xuống một vòng bên dưới, tìm kiếm sự hiện diện của những người thân thuộc nhất.

Ở đây có mẹ cô và người bạn đời của bà, có người anh trai không cùng quan hệ huyết thống, có cả sự hiện diện của Ánh Dương và Gia Minh, có đứa em trai Duy Anh đã dần trưởng thành.

Tất cả những người này, bọn họ ở đây để chứng kiến cô hạnh phúc.

Chờ đến lúc Mai Linh quay đầu lại, cô có thể thấy được ánh mắt thảng thốt của hắn, cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay lạnh buốt của người đàn ông nắm chặt lấy tay cô, dáng vẻ cứng đờ thể hiện sự căng thẳng tột độ.

Mai Linh biết hắn sợ hãi, thế nhưng bắt đầu từ giờ phút này, cô sẽ không để hắn phải mang theo nỗi sợ này bên người nữa.

- "Hoàng Phong, em bằng lòng, kiếp này em gả cho anh, kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ cần còn có thể tái sinh, em nhất định vẫn sẽ tìm đến gả cho anh".

Mai Linh vừa dứt lời, người đàn ông phía trước lập tức mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đôi môi mỏng bạc tình quấn quýt lấy môi cô, hơi thở đứt đoạn nức nở, ánh sáng đèn tráng lệ từ sân khấu chiếu rọi xuống hai người.

Bên dưới khách khứa liên tục vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, có tiếng hò hét cùng tiếng cổ vũ đầy sự phấn khích, ở hàng ghế đầu tiên, Ánh Dương mỉm cười dựa đầu vào vai Gia Minh, hai đứa trẻ ngồi bên cạnh cô nàng bẽn lẽn đưa tay sang bịt mắt cho nhau.

Ngày hôm đó, đã có rất nhiều người chúc phúc cho cô và hắn, không còn bất kỳ ai có thể phản đối hai người bọn họ nữa, cũng sẽ không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản hai người bọn họ ở bên nhau nữa, hiện tại là vậy, sau này cũng như thế.

Cuộc hôn nhân thế kỷ của chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia đã trở thành tin tức sốt dẻo được săn đón nhất trong suốt một thời gian dài, một số người cho rằng đây chỉ là chút ái tình chóng vánh của giới nhà giàu, cũng có kẻ khẳng định Mai Linh đã dùng chiêu trò để ép cưới hắn, càng không ít người tán thưởng cả hai quả thật xứng lứa vừa đôi, và một bộ phận khác vẫn tin tưởng Hoàng Phong kết hôn với cô là vì muốn thay thế cho người vợ cũ.

Tuy là cả hắn và cô đều biết rõ những lời bàn tán này, thế nhưng hai người chẳng ai thèm để vào mắt.

Mặc cho sự suy đoán không ngừng nghĩ của những kẻ đang điên cuồng gõ phím, vậy mà trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông, trải qua bao nhiêu năm tháng trôi nghiên yên ả, mối tình của bọn họ vẫn cứ kéo dài như vậy.

Vào năm bốn mươi bảy tuổi, Hoàng Phong đón cô con gái út của mình chào đời, sau đó, dưới sự giận dỗi của Mai Linh, hắn dứt khoác đi thắt ống dẫn tinh cho dù cô có làm ầm ĩ cách mấy đi chăng nữa.

Bốn đứa là quá đủ rồi, một lần không thể cùng cô vào phòng sinh, hắn tạm thời không thể hình dung nỗi đau của việc sinh nở lớn ra sao, khi sinh cô nhóc thứ ba, Mai Linh nhất quyết không cho hắn đi cùng vào bên trong, thế nhưng kể từ khi nghe được những tiếng hét đầy đau đớn của cô, Hoàng Phong đã bắt đầu có ý định sẽ không cần thêm bất kỳ đứa con nào.

Cô bé cuối cùng này là mưu đồ của Mai Linh.

Lần này Hoàng Phong đã lén lút thảo luận riêng với bác sĩ, để cho mình được cùng vợ vào phòng sinh trải qua khoảnh khắc thiêng liêng chào đón một thành viên mới, nhưng khi vừa nhìn thấy máu chảy ra không ngừng từ dưới hạ thân của cô, đúng như Mai Linh dự đoán, người đàn ông này quả thật phát điên mà bật khóc tu tu.

Từ đó, dù cho Mai Linh có năm lần bảy lượt khuyên nhủ, Hoàng Phong vẫn không buông bỏ ý định dùng biện pháp để can thiệp việc cô mang thai.

Có lẽ đây là lần duy nhất Mai Linh giận hắn lâu như vậy.

Tuy là trải qua mấy đêm đau khổ phải nằm ngủ ở phòng khách, thế nhưng Hoàng Phong vẫn quyết không đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau này, khi đã dỗ dành được con thỏ đỏng đảnh kia để mình được vào phòng, Hoàng Phong lúc ấy mới nằm ôm chặt cô vào lòng, đỏ mắt nói:

- "Nếu như ngay từ đầu anh biết được em phải trải qua những gì, anh thà không có con còn hơn là phải chứng kiến cảnh tượng em chịu đựng những đau đớn như vậy".

Những năm sau đó, cuộc sống của hai người ngày càng bình đạm, tuy không náo nhiệt như xưa, nhưng lại hòa hợp êm dịu, mỗi ngày trôi qua đều trở nên nhẹ nhàng ấm áp.

Ở những bữa tiệc quan trọng, luôn xuất hiện bên cạnh hắn là người phụ nữ triệu đô được hắn nâng niu trong tay.

Không cần biết hắn có thật sự hạnh phúc hay không, cũng không cần biết cô có yêu người đàn ông hơn mình gần hai chục tuổi ấy hay không, chỉ biết rằng tập đoàn của hắn ngày càng phát đạt, gia đình luôn là hình tượng kiểu mẫu được nhiều người ca tụng, vợ đẹp con ngoan, cuộc sống viên mãn không ai sánh bằng.

Quả thật, bọn họ đã nghĩ rằng sẽ không còn điều gì có thể chia cắt được đôi tay đã đan chặt vào nhau.

Cho tới khi cái chết ập đến.

Năm tám mươi hai tuổi, Hoàng Phong khi trẻ đã chịu nhiều thương tật nghiêm trọng, sức khỏe của hắn khi về già mong manh như một tờ giấy, tuy rằng bên ngoài nhìn vào có vẻ mạnh mẽ tráng kiện, thế nhưng chỉ vừa trải qua một cơn ốm vặt, hắn ngay lập tức đã đổ bệnh nặng không thể khỏi.

Những ngày cuối đời, ông lão già nua nằm trên giường bệnh thở từng hơi nặng nhọc, khi nhìn thấy đứa con trai lớn bước vào trong phòng, ông yếu ớt vẫy tay với anh:

- "Hoàng Vũ, lại đây".

- "Ba, ba cố gắng lên, con sẽ tiếp tục mời chuyên gia đến..."

Hoàng Vũ ngồi bên cạnh cha mình, gương mặt giống hệt ông thời còn trẻ nhuốm đầy sự sầu muộn, lời của anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị ông xua tay ngăn lại. Vỗ nhẹ vào mu bàn tay con trai mình mấy cái, ông lão nghẹn ngào nói:

- "Sau này...chăm sóc, cho...mẹ con, cô ấy rất yếu ớt, nhất định, phải bảo vệ cô ấy..."

- "Ba, con gọi mẹ vào đây cho ba, để mẹ gặp ba một lần có được không ba?"

- "Đừng".

- "..."

- "Đừng để mẹ con gặp ba, cô ấy sẽ không chịu nổi".

- "Nhưng..."

Hoàng Vũ còn đang định nói tiếp điều gì đó, đột nhiên một bàn tay ấm áp bất chợt đặt lên vai anh, bóng dáng dịu dàng quen thuộc xuất hiện trước mặt từ bao giờ:

- "Con trai, con ra ngoài đi, để mẹ ở đây với ba con".

Khi này, người đàn ông liền bi thương quay mặt vào bên trong, mắt phượng lặng lẽ rơi lệ.

Cánh cửa đóng lại thật khẽ, ngăn cách tiếng khóc nấc nghẹn ngào ở bên ngoài, bảo vệ sự yên tĩnh cuối cùng cho hai người ở trong phòng.

Tấm chăn mỏng được chỉnh lại ngay ngắn, người vợ tào khang ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay ấm áp quen thuộc vuốt ve gương mặt tuy đã lão hóa theo thời gian nhưng vẫn còn giữ được những nét đẹp thời son trẻ.

Thoáng chốc, bọn họ cứ như được quay trở về mấy chục năm trước.

Mai Linh nhẹ giọng hỏi:

- "Sao vậy? Không muốn gặp em luôn sao?"

Hoàng Phong chậm rì rì quay đầu lại nhìn, bàn tay càng nắm chặt lấy những ngón tay xinh đẹp của cô.

Hắn thì đã già nua thế này, nhưng người phụ nữ hắn yêu thương nhất vẫn còn đẹp lắm.

- "Mai Linh..."

Người đàn ông yếu ớt gọi, khóe mắt đỏ ửng chảy dài từng dòng lệ.

- "Anh, anh xin lỗi, anh sắp...sắp phải đi rồi..."

Mai Linh dịu dàng nở nụ cười, có chút hờn dỗi in sâu trong ánh mắt.

- "Nếu như hôm nay em không vào đây, có phải anh lại muốn không từ mà biệt em đúng không?"

Nghe vợ mình nói, Hoàng Phong im lặng không đáp.

- "Anh lúc nào cũng như vậy cả, chỉ muốn tự làm theo ý mình".

Giọt nước ấm nóng rơi xuống gương mặt của hắn, thấm đều vào da thịt.

Mai Linh áp bàn tay thon dài sứt sẹo lên gò má của cô, khóc không thành tiếng:

- "Nhưng em vẫn yêu anh. Hoàng Phong, em yêu anh..."

Hơi thở gấp gáp của người trên giường trở nên hỗn loạn, nụ cười méo mó hiện lên đôi môi tái nhợt. Mai Linh cố gắng kềm nén nức nở, cô cúi đầu sát lại gần hắn, hôn xuống vầng trán nhăn nheo trắng bệch.

- "Mai Linh...Mai Linh..."

Hoàng Phong siết chặt lấy tay cô, tựa như không cam lòng mà liên tục gọi tên người mình yêu.

- "Đừng sợ".

Cô vỗ về trấn an hắn, hôn nhẹ lên đôi môi đang mấp máy một cách yếu ớt.

- "Anh đi trước đi, em sẽ đi theo anh..."

Từng giọt từng giọt nước mắt không thể đè nén được nữa rơi xuống như mưa. Khi đối diện với cái chết, con người dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ biến thành loài sinh vật yếu ớt nhất, nhỏ bé nhất, cuối cũng vẫn phải đầu hàng quy phục trước lưỡi hái của tử thần.

Sinh, ly, tử, biệt. Đời người không ai tráng khỏi.

- "Kiếp sau...gặp lại..."

Hoàng Phong mỉm cười mãn nguyện, lời nói thì thầm chỉ vừa đủ để cô nghe được.

- "Phải, kiếp sau nhất định sẽ gặp lại".

Nói xong, Mai Linh cúi xuống, nghẹn ngào đặt một nụ hôn lên đôi môi của người nằm bên dưới.

Dần dần, hơi thở trôi tuột khỏi sinh mệnh, cơ thể trở nên lạnh lẽo.

Biệt thự Phỉ Thúy phát tang ba ngày.

Ba năm sau, con trai trưởng của cố chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia, anh Đinh Hoàng Vũ, thông báo cáo phó về mẹ mình – bà: Huyền Tôn Nữ Mai Linh, vợ của cố chủ tịch Đinh Hoàng Phong.

Đã qua đời.

_HẾT_