Chương 77: Một nhà ba người

Dưới sàn quần áo hỗn độn, tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, ở nơi cửa kính thủy tinh, khói trắng bốc lên làm đυ.c mờ hai bóng người đang quấn lấy nhau ở phía sau.

Mai Linh ngẩn mặt đón nhận từng nụ hôn ướŧ áŧ từ đôi môi lạnh buốt phía trên, bờ lưng rắn rỏi đẫm nước, ẩn hiện từng dấu cào đỏ bừng trải dài trên làn da.

Bầu ngực sữa dựng đứng trắng nõn nằm trong lòng bàn tay to lớn của hắn, Mai Linh ngửa đầu thở dốc, dáng vẻ yêu kiều càng khiến cho người đàn ông trở nên điên cuồng.

Nước nóng từ phía trên không ngừng xối xuống, khiến cho làn da của người con gái ửng hồng ấm áp, đôi hàng mi cong dày run rẩy, ẩn hiện phía sau là đôi mắt thấm đẫm hơi sương.

- "A, a ~ anh, nhẹ, nhẹ lại...uhm ~".

Mai Linh nức nở rêи ɾỉ, tiếng da thịt trần tục va đập vào nhau trong làn khói trắng dày đặc như một thứ âm thanh réo rắt giữa chốn bồng lai. Một chân cô cố gắng run rẩy chống đỡ thân thể, một chân còn lại cong lên quặp vào phần eo tráng kiện được hắn giữ chặt.

Nước từ đuôi tóc nhiễu xuống, rơi trên cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh đang chống vào tường.

- "Đừng, đừng, a, chậm lại đã, a~"

Người con gái khóc nấc lên, thứ to lớn đang không ngừng ra vào bên trong thân thể cô liên tục đỉnh vào điểm nhạy cảm, mỗi lần bị quét qua, cả người cô đều sẽ run lên vì kɧoáı ©ảʍ.

- "Xin anh, hức, a...làm ơn, ư...chậm...chậm lại...a~"

Mai Linh hoảng loạn không ngừng van nài, thế nhưng từ trước đến giờ mỗi lần cô khổ sở van cầu đều sẽ khiến hắn càng trở nên hưng phấn, Hoàng Phong thích nhất là thấy cô khóc lóc thảm thiết trong lúc làʍ t̠ìиɦ, mỗi khi nhìn gương mặt vì được chạm vào du͙© vọиɠ mà trở nên ngây ngất của cô là hắn lại càng cảm thấy thích thú.

- "Bé ngoan, không sao đâu, nào, mở miệng".

Người đàn ông ở bên tai thấp giọng dụ dỗ, Mai Linh lúc này cứ như một con rối mặc hắn điều khiển mà ngoan ngoãn làm theo. Cô hơi hé miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng quyến rũ, ngay lập tức liền bị Hoàng Phong bắt lấy mà không ngừng mυ"ŧ mát.

- "Uhm, uhm..."

Khóe mắt long lanh chứa lệ, ánh nước lấp lánh lăn dài trên gò má tái nhợt. Mai Linh bị hắn nhấc bổng lên, phần lưng áp sát vào tường gạch lạnh lẽo.

- "A, hức, a...không, không chịu...nỗi...a~"

Mai Linh khóc lên nức nở, đỉnh nhọn hồng hào đang nằm trong miệng điên cuồng bị hắn liếʍ mυ"ŧ, nơi dưới thân vẫn đang liên tục ra vào, thậm chí là bị hắn đỉnh vào nơi sâu nhất. Sau mấy lần chơi vơi giữa thiên đàng và địa ngục, cô rốt cuộc cũng than nhẹ một tiếng, đồng thời đón nhận chất dịch nóng bỏng tràn ngập sâu bên trong.

Sau một hồi điên loan đảo phượng, Mai Linh mờ mịt được hắn bế lên giường, đôi mắt mông lung của cô nhắm hờ, thân thể ửng hồng kiều diễm dán sát vào tấm drap sạch sẽ.

Đôi mắt phượng sắc bén đỏ bừng, theo tầm nhìn của hắn, từ nơi mái tóc đen xõa tung trên gối, cho đến đôi gò bông mềm mại quyến rũ vẫn còn dựng thẳng trong không khí, đi xuống vòng eo thắt đáy lưng ong tinh tế, hai chân tròn lẳng trắng nõn, đầu gối đỏ hồng chụm nhẹ vào nhau, hai quả đào nầng nẫng căng mọng, cuối cùng là bàn chân xinh đẹp áp sát vào tấm vải trắng. Bất giác, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cả người lại trở nên nóng bừng.

- "Uhm...đừng..."

Cảm nhận được bàn tay thô ráp đang vuốt ve từng đường cong của mình, Mai Linh nhíu mày khẽ than nhẹ, hai đầu gối nhỏ nhắn nương theo lực đạo mà từ từ tách ra, đột nhiên cô mở bừng mắt, tay chống xuống giường muốn ngồi dậy nhìn xuống phía dưới.

- "A, đừng, anh...anh đừng mà..."

Đôi chân của cô bây giờ đang gác lên vai hắn, từ vị trí hiện tại, cô chỉ thấy được đỉnh đầu đang vùi sâu vào nơi kín đáo nhất của mình. Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều thi nhau kéo đến, khiến cho Mai Linh chỉ có thể ngửa mặt rêи ɾỉ.

- "A...hức...đừng...uhm, uhm...hức..."

Cắn môi để che đi những tiếng gọi đầy kí©ɧ ŧìиɧ, Mai Linh càng muốn lẩn trốn sự vui sướиɠ mà xá© ŧᏂịŧ mang lại thì càng không thể nào tránh thoát, cô ngửa cong người đón nhận từng đợt kí©h thí©ɧ mà người đàn ông đưa đến cho mình, thân thể run lên theo từng nơi được hắn lướt qua.

Đột nhiên, trước mặt trở nên trắng xóa, cô cuối cùng cũng chạm đến được đỉnh của cuộc vui, một tia mật ngọt tuôn trào mạnh mẽ, hóa thành thứ chất cấm cực nghiện khiến cho người đàn ông tham lam muốn độc chiếm.

- "Uhm..."

Xuyên qua ánh mắt mê ly, Mai Linh nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn đang kề cận đến gần, cô vòng tay qua cổ hắn, mơ màn vuốt ve từng đường nét góc cạnh trên gương mặt như tạc tượng, bất chợt, cô hơi ngẩn đầu dậy, như bị mê hoặc mà đưa ra đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ nhẹ lên yết hầu của người đối diện, sau đó cuốn lấy sợi dây chuyền bạc đang thõng xuống của hắn, ngậm vào miệng.

Hoàng Phong mở to mắt nhìn hành động của cô, từng tế bào trong người đều sôi sục lên muốn vỡ ra, đầu óc hắn nóng bừng như lửa đốt. Rốt cuộc là con thỏ nhỏ này còn muốn sống nữa không? Sao lại dám khıêυ khí©h hắn như vậy.

- "Bà xã, em làm cái gì đó".

Hắn cúi đầu ở bên tai thì thầm với cô, còn chưa kịp để Mai Linh định thần lại, phía dưới thân đã thúc mạnh vào bên trong chạm đến nơi sâu nhất.

Khi này Mai Linh mới có thể tỉnh táo trở lại, không biết ban nãy là ma xui quỷ khiến thế nào lại có thể để cô làm ra hành động đó được.

Bụng dưới ân ẩn cảm giác đau nhói, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an, cô níu chặt bắp tay đang căng cứng của Hoàng Phong, nhỏ giọng nức nở:

- "Anh, anh nhẹ thôi, em đau quá, hức, đau quá".

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang khóc thút thít trong lòng mình, hắn cưng chiều hôn lên từng đường nét uyển chuyển, vòng tay cứng rắn ôm chặt lấy cô, dưới thân giảm nhẹ lực đạo mà dần dần đong đưa chậm rãi.

- "Ưhm, ưhm..."

Tiếng ngân nga lại vang lên, người con gái nằm trong ngực hắn được nâng niu như một viên ngọc quý, da thịt tung hoành cọ xát vào nhau, men say ân ái như nhấn chìm chút lý trí còn sót lại.

Ánh trăng sáng ngời rọi vào bên trong, gió đêm thổi vào phòng, làm cho tấm rèm trắng bay phất phơ đến bên cạnh chiếc giường vẫn còn đọng lại mùi hương du͙© vọиɠ.

Hoàng Phong dựa lưng vào đầu giường, hắn ôm lấy người mình yêu vào lòng, đầu của cô chôn vào hõm vai săn chắc, lặng lẽ vuốt ve từng vết thương chằng chịt dữ tợn trải khắp cơ thể.

Năm năm trôi qua, hắn rốt cuộc cũng từ bỏ việc xóa sổ chúng.

Quay người giấu đi giọt nước mắt chực rơi, Mai Linh lần mò trong túi xách, tìm hộp thuốc lá vẫn còn chưa hút hết, trước ánh mắt kinh hãi của hắn, tiếng bật lửa đánh cạch vang lên, ánh sáng leo lét phát họa sườn mặt của cô trong đêm.

- "Mai Linh, em hút thuốc?"

Đầu mày nghiêm nghị nhíu chặt nhìn sang, đối diện với ánh mắt ấy, cô chỉ có thể bối rối cười cười, một làn khói trắng bay lên không trung.

- "Ừm, mới dùng mấy năm gần đây thôi".

- "Thứ này sẽ không tốt cho em".

Nhìn thấy cô lại định hút thêm lần nữa, Hoàng Phong vội vã nắm lấy cổ tay của cô, vẻ mặt có phần căng thẳng. Mai Linh cười nhạt một tiếng, xoay đầu lọc thuốc lá về phía hắn.

- "Thử không, đương nhiên chất lượng sẽ không bằng loại anh hay dùng, nhưng mùi vị cũng không tồi đâu".

Trước cái nhìn đầy kinh ngạc, cô chỉ nhẹ nhàng đưa điếu thuốc cho Hoàng Phong, ánh lửa lập lòe từ đầu thuốc lá vẫn còn cháy rực.

- "Trong thời kỳ mang thai Bill, em bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, lúc đó em không biết làm cách nào để có thể giải tỏa hết những căng thẳng và bi quan trong lòng mình cả, khi đó, em đã sử dụng thuốc lá và rượu..."

Gối đầu lên ngực hắn, Mai Linh nhìn vào khoảng không vô định, hồi tưởng lại những khổ sở đã qua ở trong quá khứ, bất giác, một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài chạm đến môi.

- "Anh à, em không phải là một người mẹ tốt..."

Mai Linh khó nhọc nói, tầm mắt rơi trên điếu thuốc đã cháy được một nữa đang kẹp giữa hai ngón tay thon dài của người đàn ông.

Một nụ hôn dịu dàng đặt lên trán cô.

- "Không, là lỗi của anh, anh mới là người không tốt, đã để cho em một mình chịu đựng nhiều như vậy".

Hoàng Phong siết chặt người phụ nữ của mình trong vòng tay, hắn khàn giọng đáp, đáy mắt dày đặc đau thương cùng hối hận.

- "Anh luôn muốn mang lại cho em những thứ tốt nhất, vậy mà từ đầu đến cuối chỉ toàn khiến em khổ sở, Mai Linh, anh mới là người có lỗi".

Vừa nói, Hoàng Phong vừa đau lòng áp tay lên một bên má của cô, mắt phượng dịu dàng tỏa ra yêu thương nồng đậm, đôi môi mỏng bạc tình thương xót hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát. Day dứt cùng khổ sở khiến cho đáy lòng hắn như đang bị bàn tay vô hình vò nắn.

Một đêm đó, những bí mật đã bị bọn họ bỏ lỡ suốt năm năm dần dần được hé lộ.

Sau trận quyết chiến ở cánh rừng biên giới Việt – Cam, cùng với sự giúp sức của đại ca Sud ở khu tam giác vàng, Hoàng Phong thật sự đã thâu tóm được những băng đảng đối nghịch với mình ở miền Bắc, đồng thời triệt hạ được nhà chính. Khi hay tin thế lực của mình bị hắn lật đổ, ông nội đã sốc đến mức trở thành người thực vật, A Long cũng bị người của Minh bắn chết trong trận chiến tranh giành quyền lực ấy, toàn bộ những tàn dư đều bị truy bắt sạch sẽ, sau đó không ai biết được tung tích của những kẻ đó đã đi về đâu, chỉ biết, giờ đây Hoàng Phong thực sự đã hoàn toàn không còn đối thủ.

Thế nhưng đây chỉ là kết cục của một năm sau đó, còn sau trận chiến, những tổn thất mà phía bọn hắn phải gánh chịu cũng không hề ít.

Nằm ở phòng ICU gần mười hai tháng, đám đàn em thật sự đã cho rằng hắn sẽ không có cách nào qua khỏi, dù vậy Minh vẫn một mực kiên quyết còn nước là còn tát, chỉ cần Hoàng Phong vẫn thở, vậy thì dù bất kỳ giá nào anh cũng sẽ lôi hắn trở về.

Quả nhiên, một kẻ bất khuất như Hoàng Phong sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình như vậy được.

Trong thời gian đó, bởi vì bận rộn giải quyết những tổn thất của bang hội, cùng với việc tập đoàn đang chịu ảnh hưởng từ cuộc khủng hoảng kinh tế, một phần phải truy lùng những kẻ còn sót lại ở nhà chính, một phần khác phải bay đi bay lại giữa Việt Nam với HongKong để chăm sóc Ánh Dương đã được đưa về đó khi cuộc thanh trừng xảy ra, thế nên, chờ đến lúc Hoàng Phong có thể tỉnh dậy thì bọn họ đã thật sự mất dấu của Mai Linh.

Lại tốn thêm một năm điều trị phục hồi chức năng, sau khi quay trở lại làm việc, hắn thẳng tay ký đơn cho Minh nghỉ phép đi du lịch với Ánh Dương nhưng vẫn hưởng lương vô thời hạn, một mặt để anh có thể nghỉ ngơi sau quãng thời gian một mình chèo chống những trọng trách nặng nề, mặt khác lại muốn thay lời cảm ơn đến những gì Minh đã làm cho hắn, do đó, trước sự khước từ của anh, Hoàng Phong không muốn nhiều lời mà chỉ nhét hai người vào phi cơ riêng đưa đến Costa Rica.

Ba năm cô độc sau này, hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm việc chờ tìm được tin tức Mai Linh trở về.

Tiếng thở dài vang lên thật khẽ, Mai Linh nhẹ nhíu mày nghe hắn thuật lại toàn bộ sự việc trong khoảng thời gian cô rời đi, ánh trăng sáng ngời chiếu đến đôi mắt lấp lánh như dòng nước phẳng lặng ở hồ Plitvice, mái đầu của cô áp xuống ngực trái của người đàn ông, yên tĩnh nghe hắn kể chuyện.

- "Mai Linh, anh không tin vào những chuyện tâm linh quỷ dị, nhưng em biết không, lúc anh đang vật vờ giữa lằn ranh sống chết, anh bỗng nhiên nhìn thấy em đang nằm ở trên giường bệnh, lúc đó trông em rất đau đớn, khi ấy, anh chỉ muốn chạy đến để ôm em vào lòng, chỉ muốn bảo vệ em khỏi những khổ sở mà em đang chịu đựng, anh biết, anh phải sống, anh nhất định phải tìm được em trở về, và rồi khi anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh thật sự đã có thể mở mắt sống lại lần nữa".

Nói đến đây, Hoàng Phong hơi cong khóe môi mỉm cười thỏa mãn, hắn quay đầu nhìn sang cô, bàn tay vuốt ve đầu vai tròn trịa, cái nhìn chứa đựng sự cưng chiều chỉ thuộc về riêng cô.

- "Là em đã cho anh cơ hội sống, Mai Linh, anh không phải là người tốt, anh không thể nào hứa với em rằng sẽ có thể yêu con nhiều như em, nhưng anh nhất định sẽ không để những đứa trẻ của chúng ta phải chịu thiệt thòi. Anh chỉ hy vọng, tương lai đằng đẵng sau này, em muốn đi đâu, xin em nhất định phải để anh đi cùng".

Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đang bị cắn chặt của cô, cơ thể mềm mại như tan ra dưới thân hắn.

Năm năm chia phôi, những tổn thương và cô độc tưởng rằng bọn họ sẽ không thể hiểu được cho nhau, rốt cuộc hóa ra đó đều là thống khổ của cả hai cùng chia sớt, dù là vạn dặm xa cách, dù là chân trời góc bể, chỉ cần trong lòng có người, vậy thì hỷ nộ ái ố của đối phương bản thân mình cũng sẽ có thể cùng cảm nhận được, thứ kỳ diệu ấy, gọi là tâm linh tương thông.

Không cần dời non lắp bể,

Không cần đời đời kiếp kiếp,

Không cần đao to búa lớn,

Chỉ là một khoảnh khắc, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi để gặp được người, vậy thì cũng đã xứng đáng để gọi một tiếng yêu.

Trăng chưa rơi, đêm gần tàn...

Trong phòng họp, một cuốc điện thoại gọi đến, còn chưa nghe máy quá mười giây thì cuộc họp vốn đang dang dở đã bị chủ tịch của bọn họ hấp tấp cho dừng lại, sau đó, vội vội vàng vàng lao ra ngoài, khuôn mặt nghiêm nghị xanh như tàu lá chuối.

Alan gọi đến nói với hắn, Mai Linh đột nhiên ngất trong lúc làm việc.

Trong phòng bệnh, cô mệt mỏi ngồi dựa lưng vào đầu giường, dáng vẻ mong manh nhợt nhạt, một tay vô thức chạm nhẹ lên bụng.

- "Mai Linh!"

Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, bóng người to lớn lao thẳng về phía cô, bỏ qua sự hiện diện của hai người đang đứng bên cạnh, Hoàng Phong ngồi xuống mép giường, bàn tay thô ráp lạnh ngắt hoảng hốt ôm lấy cô vào lòng.

- "Bà xã, em thấy trong người thế nào? Sao lại đột nhiên bị ngất?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đó của hắn, Mai Linh yên lặng không đáp, một lúc sau mới dịu dàng mỉm cười, lấy tay của hắn đặt lên bụng cô:

- "Em có thai rồi..."

Không gian trong phòng bệnh nhất thời rơi vào im lặng, Alan và Mạnh Khiêm biết ý lặng lẽ đi ra ngoài, để lại sự riêng tư cho hai người.

- "Sao cơ?"

Hoàng Phong ngơ ngẩn hỏi lại, như không tin được vào tai mình, hắn run rẩy nhìn xuống phần bụng vẫn còn chưa thấy rõ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

- "Em có thai?"

- "Anh sao vậy? Chẳng lẽ anh không vui?"

Nụ cười trên môi cô dần dần hạ thấp, Mai Linh nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy chùn xuống.

- "Không phải!"

Hoàng Phong sợ cô hiểu lầm thì vội giải thích, hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn vào vầng trán trắng nõn của Mai Linh, vuốt ve gương mặt khiến bản thân yêu điên cuồng.

- "Anh, anh chỉ cảm thấy, kỳ diệu quá, giống như, giống như đang mơ vậy..."

Mai Linh nghe hắn nói thì không khỏi bật cười, đầu cô áp vào l*иg ngực dày rộng, từng nhịp tim mạnh mẽ không ngừng truyền đến tai. Cô ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt phượng sáng lấp lánh, khẽ thì thầm.

- "Chúng ta lại có con rồi".

- "...Phải"

Người đàn ông ngây ngẩn đáp:

- "Chúng ta là một gia đình, gia đình của riêng chúng ta".

Hoàng Phong xoay đầu Mai Linh vùi vào ngực mình, che đi giọt nước mắt đang rơi xuống. Rốt cuộc, hắn cũng đã có thể có được một gia đình chân chính, không cần phải nhìn người khác mà ước ao nữa.

Bởi vì Mai Linh đã mang thai, thế nên hắn đã có thể danh chính ngôn thuận đưa cô cùng Bill trở về lại Phỉ Thúy sống cùng mình, con trai của hai người lần đầu được ba dắt tay vào biệt thự thì không khỏi há hốc mồm kinh ngạc:

- "Oa, ba ơi, có phải từ nay con sẽ được sống cùng với ba mẹ ở đây không?"

Bill ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông ở phía trên, Hoàng Phong mỉm cười dịu dàng với bé con, khẽ xoa đầu nó:

- "Phải, từ nay gia đình chúng ta sẽ ở đây cùng nhau".

Nói xong, hắn thấp thỏm quay sang bên cạnh nhìn Mai Linh, khi này liền phát hiện ra hốc mắt của cô đã ửng đỏ từ bao giờ.

Mai Linh chậm rãi bước lên phía trước, cảm giác căng tràn trong l*иg ngực như muốn vỡ tung ra. Mọi thứ ở đây vẫn như cũ, mỗi một góc trong căn nhà này vẫn ngập tràn hơi thở của cô, nhìn những món đồ đặt tại vị trí quen thuộc Mai Linh còn phát hiện được rằng chỉ cần là những thứ thuộc về mình, dù là nhỏ nhất thì cũng được hắn cẩn thận giữ lại.

Dáng vẻ của nơi này chẳng khác nào năm năm trước khi cô rời đi cả.

- "Mẹ ơi, là mẹ có phải không?"

Bill vui vẻ chạy lên cầu thang cao tít tắp, ở bức tường rộng, nhóc con phấn khích phát hiện ra bức ảnh của cô được phóng lớn treo ở đó.

Mai Linh yên lặng ngẩn đầu nhìn, bàn tay mềm mại run run đưa lên miệng, từng giọt lệ nóng trong vô thức theo khóe mắt lăn dài, mùi Long Diên Hương quen thuộc từ phía sau bao trùm lấy cô, hơi thở của người đàn ông phảng phất bên tai.

- "Em có nhớ không, đây là lúc chúng ta đến thử đồ ở studio của chị Lệ".

Trong bức ảnh là gương mặt trắng nõn của người con gái đang nũng nịu dưới sự cưng chiều của người đối diện, có một bàn tay thon dài đang vuốt tóc cho cô, khóe môi xinh đẹp không giấu được vẻ hạnh phúc mà hơi cong lên, cảnh tượng sống động như thể chính mình đang được quay trở lại quá khứ vậy.

Mai Linh hơi dựa ra sau, vòng tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.

- "Uhm, phải rồi, khi đó anh đã nói với mọi người em là bạn gái của anh".

- "Phải!"

Hắn cười nhạt một tiếng, hôn nhẹ lên mái tóc đen óng.

- "Đến bây giờ em vẫn không hiểu được, vì sao khi đó anh lại nói như vậy?"

Cô ngẩn đầu, không giấu được vẻ tò mò nhìn hắn.

Hoàng Phong yêu chiều vuốt dọc sóng mũi nhỏ xinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng:

- "Anh cũng không biết".

- "Hả?"

Nhìn gương mặt ngơ ngác của người trong lòng, hắn bật cười thành tiếng:

- "Thật đó, anh cũng không biết tại sao lúc ấy mình lại làm vậy nữa, chỉ là muốn nói với mọi người em chính là người yêu của anh".

- "Lúc đó anh đã bắt đầu yêu em sao?"

Yên lặng một lúc, Hoàng Phong chậm rãi lắc đầu.

Cảm giác thất vọng khó nén dâng trào trong lòng, khiến cho Mai Linh khẽ cúi đầu cắn môi.

Tiếng thở dài khẽ khàng vang lên, Hoàng Phong gác cằm lên vai cô, chậm rãi nhắm mắt, như thể đang mơ màng nhớ lại thời khắc định mệnh ấy.

- "Mai Linh, em có tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

- "Cái gì?"

Người con gái kinh ngạc mà quay đầu sang nhìn hắn, Hoàng Phong không vội đáp, hắn vẫn giữ nguyên tư thế của mình.

- "Lúc nhìn thấy em, anh thật sự bất ngờ vì em rất giống Huyền My, nhưng mãi đến sau này anh mới biết, hóa ra, anh đã sớm không còn yêu cô ta nữa rồi".

Thật lòng mà nói, hắn sẽ không vì yêu một người mà để cho người khác làm thế thân cho người đó, bởi vì dù cho có giống nhau cách mấy, thì người hắn yêu cũng chỉ có một, không ai có thể thay thế được. Dù Mai Linh có giống Huyền My đến đâu thì Mai Linh cũng vẫn là Mai Linh, chỉ là tại thời điểm ấy, hắn không còn muốn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa, lại càng không thể nào tin tưởng được vào chuyện nhất kiến chung tình.

Vậy nên, hắn cho rằng bản thân chú ý đến Mai Linh chỉ là bởi vì cô giống người vợ cũ đã từng bỏ rơi hắn, hoàn toàn không thừa nhận trái tim cằn cỗi của mình rốt cuộc cũng có ngày loạn nhịp chỉ vì một cô bé mờ nhạt như cô.

Mãi đến sau này, chờ cho Mai Linh đã rời đi, Hoàng Phong mới có thể ngộ ra được chuyện bản thân chú ý đến cô là bởi vì hắn đối với cô có cảm giác, ngay tại thời khắc vừa chạm phải ánh mắt ngây thơ ấy thì vận mệnh đã xác định bọn họ thuộc về nhau.

- "Vậy là, lúc đó anh đã yêu em?"

Sườn mặt tinh xảo lập lờ màu ửng hồng khả nghi, Mai Linh không thể nghĩ được hóa ra hắn đã có tình cảm với cô từ sớm như vậy.

- "Đúng vậy, vừa gặp phải một con thỏ béo, anh liền yêu đến suốt đời không quên".

Lời nói cợt nhả của hắn khiến cho Mai Linh ngượng chín mặt, cô quay đầu nhìn lên cầu thang, may mà nhóc con đã sớm chạy đi chơi từ lâu.

- "Còn em thì sao? Em đã yêu anh từ bao giờ?"

Nghe hắn hỏi, cô chợt nhớ đến ánh mắt nóng rẫy cùng dáng vẻ ngạo mạn của người đàn ông vào buổi đầu gặp gỡ, bất giác, trái tim trong l*иg ngực vô thức nảy lên, nó nhắc nhở cho cô hay rằng chính bản thân cô cũng đã sớm để ý đến người này.

Nhìn Mai Linh chỉ tủm tỉm cười mà không chịu trả lời, Hoàng Phong gấp gáp hỏi:

- "Sao vậy? Em nói đi, em yêu anh từ khi nào?"

Đột nhiên, hắn trở nên căng thẳng nhíu mày:

- "Khoan đã, em đừng có nói, khi đó người em chú ý là Minh nha!"

Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy hối hận, nếu biết trước có ngày mình phải chịu phục tùng dưới tay cô bé con này thì khi đó đã không tỏ ra hung dữ với cô như vậy, rõ ràng ai nhìn vào cũng thấy được một người dịu dàng như Minh sẽ dễ dàng chiếm được thiện cảm hơn.

Ai mà dè, lúc đó hắn tưởng vậy là ngầu.

Mai Linh buồn cười đến không chịu được, thế nhưng nhìn hắn càng hốt hoảng thì cô lại càng muốn trêu chọc hơn, khóe môi xinh đẹp hơi cong lên, đầu mày khẽ nhướng.

- "Anh đoán xem".

Một lời lắp lửng này làm lòng Hoàng Phong nóng như lửa đốt, hắn nhìn cô thong thả tiến về phía cầu thang mà hấp tấp chạy theo, không ngừng muốn cô nói cho mình nghe câu trả lời:

- "Em nói đi, em thích anh từ bao giờ? Anh đã nói cho em nghe rồi mà!"

- "Em như vậy gọi là ăn gian đó, em mau trả lời cho anh biết đi".

- "Bé cưng, em nói đi, nói đi mà..."

Hoàng hôn buông xuống khu vườn bên dưới, chiếc xích đu cũ kỹ vẫn còn nằm yên như ban đầu.

Thì ra, trên đời này đúng thật là có chuyện duyên phận.