Edit: Doãn.
Không có bất kì màn dạo đầu nào, Tống Di Chương thẳng thừng tiến vào cơ thể tôi.
Gã bắt tôi quỳ xuống, hai tay ôm chặt eo tôi, đem dương v*t dập liên tục vào người tôi.
dương v*t của gã được bôi trơn sẵn để dễ dàng mở rộng vách ruột, như thể muốn xé cơ thể tôi thành hai nửa, đau đến mức không ngừng co thắt, nhưng ngoài việc phanh chân và kìm nén nước mắt để tiếp nhận, tôi không còn cách nào khác.
Tôi có thể cảm nhận được hai chân mình đang run rẩy dữ dội, đầu gối đau, các đốt ngón tay bấu chặt nền đất cũng bắt đầu trắng bệch.
Dịch thể trào ra chảy xuống đùi tôi, dính nhớp khó chịu. Gã từng đợt từng đợt thúc vào nơi sâu nhất, không hề cho tôi cơ hội hít thở, gần như đâm thủng ruột tôi, tôi cố gắng siết chặt bắp thịt của mình, song nỗi đau đang vùi dập vẫn khiến tôi choáng váng, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tôi nâng tay lên che miệng, dùng lực cắn thật mạnh, ngăn cản âm thanh đứt quãng thoát ra ngoài, nhưng cơn đau ở phía sau càng ngày càng kịch liệt, chẳng mảy may giảm sút.
Tay gã chạy dọc sau lưng tôi, cố tình bấu vào vết thương trên người tôi, đau đến mức tôi suýt ngã nhào xuống đất mấy lần, tôi không biết bản thân làm thế nào mà chịu đựng được, một tiếng cũng không kêu ra.
Tống Di Chương nắm mạnh lấy tóc tôi, buộc tôi ngước đầu tôi.
"Cậu phải ngoan ngoãn, có hiểu chưa?"
Tôi khẽ gật đầu, gã thoả mãn ban cho tôi một cái tát.
Có lẽ đã hơn một tiếng đồng hồ, Tống Di Chương rút ra khỏi cơ thể tôi, thanh âm nhớp nháp vào lúc tách rời đánh thẳng vào não tôi, toàn thân tôi mềm nhũn, gã ném bαo ©αo sυ xuống trước mặt tôi, đá vào phân thân yểu xìu của tôi, đi ra ngoài rồi khoá cửa.
Căn phòng chật hẹp tràn ngập mùi vị tanh tưởi.
Phía sau của tôi thậm chí còn chẳng thể khép lại, đau rát dữ dội, không rõ có chảy máu hay không.
Tôi muốn nhấc chân mặc quần vào, những những trận quặn thắt ở lưng lại làm tôi không tài nào nhúc nhích nổi, nước mắt kiềm chế bấy lâu thoáng chốc tuôn trào.
Trong tim tựa hồ có thứ gì đó đang vỡ nát, à, là hy vọng.
Tôi không biết chúng tôi đã bị nhốt bao nhiêu ngày rồi, có lẽ là ba ngày, bởi vì bọn chúng đem cơm đến ba lần, tôi nhớ chúng tôi ra ngoài vào một ngày nắng, đột nhiên trời đổ cơn mưa, Tô Dung Dữ biến mất.
Tại cuộc họp hội vào hôm thứ sáu Tống Di Chương đã nói, Tô Dung Dữ chạy trốn rồi, tôi không tin.
Tôi thật sự rất muốn tin rằng Tô Dung Dữ đã chạy trốn rồi, thật sự vô cùng muốn, không phải để nham thạch nóng cháy ở nơi này nuốt chửng linh hồn thằng nhóc nữa.
Vết thương trên người thằng nhóc rất nặng, còn thêm cả nhát gan, làm sao có khả năng trốn khỏi chỗ này được.
Tôi không rõ bọn chúng mang Tô Dung Dữ đi đâu, dù sao thì thằng nhóc cũng không còn xuất hiện nữa.
Một đứa trẻ rất ngoan, nhưng lại dễ tin người. Rõ ràng chỉ mới quen biết tôi được hai tháng, rõ ràng... thằng nhóc đã có thể thực sự trốn thoát được.
Trước kia tôi chưa bao giờ cầu xin điều ước, tôi không tin vào điều gì cả, song khi màn đêm ngày hôm đó buông xuống, tôi thành kính chắp tay trước ngực, Dung Dữ, hy vọng em một đời khoẻ mạnh.
Trần Dĩnh đổi phòng, sau hôm đó tôi cơ hồ chưa từng gặp lại anh ta, lướt qua nhau cũng chả sao cả, dù sao ở chỗ này, tôi có tư cách gì tranh luận bàn cãi.
Rất lâu rất lâu sau tôi mới nghe nói, hình như Trần Dĩnh đã kết hôn vào tháng Ba, anh ta tố giác chúng tôi để đổi lấy một cơ hội nghe điện thoại, song cuối cùng cuộc gọi ấy vẫn không thể kết nối.
Rồi một ngày khi tôi vào nhà vệ sinh, bên trong chỉ có tôi và anh trai tôi, anh trai ôm lấy tôi bật khóc, từng giọt lệ nóng thấm đẫm vai tôi, quần áo ướt đọng một mảng. Xưa nay tôi chưa lúc nào thấy anh trai tôi khóc như vậy.
Anh nói, anh trai xin lỗi em.
Là tôi có lỗi với anh trai.
Có vẻ mọi thứ đã khác rồi.
Thứ bày hàng tuần chúng tôi đi tắm, nhà tắm giống hệt như Tư Quá Thất, được thiết kế theo từng phòng, bên trong có lan can sắt, dùng nước lạnh quanh năm.
Và sau lần tôi bị Tống Di Cương cưỡиɠ ɧϊếp đó, mỗi thứ bảy khi tôi đi tắm, Tống Di Chương sẽ đi vào phòng tôi.
Hoá ra mọi thứ chỉ có một lần và vô số lần.
Hầu hết quá trình chúng tôi đều không nói chuyện, gã vừa bước vào sẽ thô bạo đẩy tôi lên tường, không dạo đầu, trực tiếp tiến vào cơ thể tôi.
Tiếng nước lấn át đi tiếng nghẹn ngào nức nở của tôi.
Tôi không muốn phát ra bất kì âm thanh gì, thật sự không muốn chút nào, nhưng đau quá.
Lần nào gã cũng sử dụng rất nhiều chất bôi trơn, thuận tiện để gã thúc vào càng sâu, vách ruột của tôi chứa đầy dị vật, thống khổ hơn cả chết.
Trước giờ tôi không hề biết tìиɧ ɖu͙© lại có thể đau đớn đến nhường ấy, nhưng tôi không thể kêu lên.
Sau đó gã không đeo bαo ©αo sυ nữa, bắn loạn xạ khắp người tôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu lẫn bôi trơn chảy dọc xuống chân tôi.
Nước từ vòi sen xối xả trút xuống, xuất hiện một vòng tròn nhỏ, tôi bị Tống Di Chương đẩy lên cao trào hết lần này đến lần khác, trên mặt chẳng rõ là nước mắt hay mồ hôi.
Gã một bên ở trong vách ruột của tôi sớm nắng chiều mưa, một bên đưa tay nhéo núʍ ѵú sưng đỏ, nảy lên một cái, tôi cũng nảy lên, thế mà nó vẫn phản ứng trong tình huống này.
Tống Di Chương ấn đầu tôi bắt tôi uống nước máy, mẹ nó làm tôi đến mất kiểm soát, thời điểm này gã càng có xu hướng đâm sâu hơn, chửi rủa làm nhục tôi, cưỡng ép tôi xuất tinh, cho đến khi một giọt cũng không thể bắn ra nữa.
Sau khi gã rời đi, chân tôi mềm oặt không đứng nổi, dưới đất vương vãi đầy nướ© ŧıểυ của tôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tống Di Chương, còn phải gắng sức móc hết thứ trong vách ruột ra.
Đâu đâu cũng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của gã.
Rất kinh tởm nhỉ, tôi cảm thấy vậy.
Nhưng mỗi tuần tôi luôn phải trải qua một lần.
Bị người khác làm đến mất kiểm soát, thể chất cùng tâm lý đều nếm trải cú sốc nặng nề, thật sự có thể phá huỷ tôi, tôi muốn xé nát bản thân mình, tự tay xé nát từng mảnh, mai táng trong một khu rừng hẻo lánh, thoát khỏi vận mệnh bị xẻ thịt, không có gì ngoài máu me và xác nhục ôi thiu.
Nhưng tôi lại không thể cúi không cúi người nhặt nó lên.
Anh trai tôi, tôi còn có anh trai.
***