Chương 2

“Sao cô có vẻ không có hứng thú gì vậy? Phần thưởng của hệ thống là rất lớn đó.” Hệ thống hỏi. Có rất nhiều người sau khi chết được hệ thống ngẫu nhiên chọn lựa, nhưng có rất ít người có được phần thưởng. Bởi vì hoặc là họ không đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là từ bỏ từ sớm. “Cô có thể chọn quay về với người thân hay ở bên ai đó cô muốn kia mà?”

“Hệ thống… Chúng ta đã đồng hành cùng nhau quá lâu rồi, lâu tới mức tôi chẳng còn nhớ được tên thật của mình là gì nữa thì nói gì đến nhà với người thân? Tôi là trấn quốc trưởng công chúa của nước Vệ hay Ninh An quận chúa của nước Tần? Là cô nhân viên mồ côi hay là cô con gái An An được cả nhà yêu quý? Tôi không nhớ, cũng không chắc có nơi nào mình thuộc về không nữa…” Cô rất tự nhiên mà bày tỏ. Không ai ép cô quên, mà là do cô muốn quên. Lúc cô chết và hệ thống đến cứu vớt, cô thậm chí còn không nuôi hi vọng sống lại. Tồn tại chập chờn qua từng thế giới, không mục tiêu cũng không động lực, cô làm nhiệm vụ chỉ đơn giản là khuây khỏa và muốn đồng hành cùng hệ thống.

“Ngốc quá! Sao lại không có nơi cô thuộc về được.” Giọng của hệ thống đột ngột thay đổi thành một giọng nam, trầm ấm dịu dàng. Cô nhoẻn miệng cười: “Thỉnh thoảng anh cứ dùng giọng này nói những lời như vậy thì chết tôi mất thôi.”

“Tôi xin lỗi… nhưng thật sự không như cô nghĩ đâu. Cô vẫn có nơi mình xứng đáng thuộc về.” Hệ thống lại khôi phục giọng nói máy móc của mình. Cô xua xua tay: “Hẳn là nơi này nhỉ? Ở cùng anh cũng được xem như ở nhà rồi, tôi có cảm giác thích thế này hơn.”

Lần này hệ thống không đáp. Phải đến rất lâu sau, khi cô đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, hệ thống mới nhỏ giọng bảo: “Lần này phải hạnh phúc nhé, tôi sẽ tới đón em sau.”

- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Cô tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, hắn nhiên là không phải trong căn phòng của không gian hệ thống. Căn phòng này rộng rãi và xa hoa hơn, nhưng vẫn có nhiều nét tương đồng với căn phòng của cô. Màu trang trí chủ đạo là màu đỏ với những đóa hoa hồng rực rỡ.

Đã quá quen thuộc với việc xuyên đến các thế giới thế này nên cô rất đỗi bình tĩnh, việc đầu tiên là tới bên gương để nhìn dung mạo của mình. Nhìn cô gái tuổi đôi mươi xinh đẹp trong gương, cô không khỏi cảm thán: “Đẹp thật! Xem ra là một tiểu thư nhà quyền quý.”

Tiểu thư cũng tốt, như vậy cuộc sống không phải lo trước lo sau, vô cùng thoải mái.

Cô quay lại giường và im lặng chờ đợi. Một lát sau, một màn hình nhỏ xuất hiện trước mắt cô:

“Họ tên: Lâm Viên Viên

Tuổi: 24

Thân phận: Mồ côi, con dâu nuôi từ bé của nhà họ Lâm

Công việc hiện tại: Phó tổng giám đốc của tập đoàn LGs

…”

Một số thông tin cơ bản của “thân phận” này đã được gửi tới. Cô chú mục vào cái tên, lẩm bẩm: “Lâm Viên Viên… Lâm Viên Viên… Viên Viên… Sao lại có cảm giác cái tên này thật quen thuộc?”

Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại xua tay: “Hẳn là vì cái tên này dễ nghe quá.”

Trước mắt vẫn chưa biết được thế giới này được thiết lập như thế nào và nhiệm vụ là gì nên cô chỉ có thể dựa vào kí ức của nguyên chủ để sinh hoạt. May thay, hôm ấy là chủ nhật, là ngày nghỉ nên cô không phải đi làm, lại có thời gian cả ngày để đọc kịch bản mà hệ thống gửi tới.

“Lần này là nữ phụ phản diện à?” Đọc kịch bản xong, cô không khỏi tấm tắc trước độ “máu chó” của nó. Phải nói là nó đúng chuẩn ngôn tình ba xu đời đầu, không cần logic hay gì cả, chỉ cần tác giả thích là nhích.

“Hệ thống, lần này nhiệm vụ của tôi là gì?”



“Hệ thống?”

Gọi thêm dăm ba lần nữa mà vẫn không nhận được hồi âm, cô mới nhận ra điều bất thường. Bình thường hệ thống khá là rãnh rang, gần như chỉ cần cô gọi là sẽ có mặt. Nhưng từ nãy tới giờ ngoại trừ gửi thông tin nhân vật và và kịch bản gốc thì chẳng nghe gì nữa, điều này làm cô có chút hoang mang.

“Mình lạc mất hệ thống sao? Không phải, mọi thứ vẫn bình thường mà?” Ngay cả mấy loại thuốc cô đổi được từ điểm nhiệm vụ cũng còn ở đó. Tất cả vẫn bình thường ngoại trừ việc không nghe hồi âm từ hệ thống. “Không đưa ra nhiệm vụ thì biết phải làm gì đây?”

Lần này cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê ngọt ngào ngây thơ. Nữ chính là nhân viên văn phòng bình thường vô tình đυ.ng trúng rồi được tổng giám đốc để ý. Trải qua một quá trình ngọt ngào có đau thương có rồi về với nhau, rất đỗi bình thường.

Còn Lâm Viên Viên la nhân vật phản diện lại có thân thế tương đối rắc rối. Cha mẹ ruột của cô bị tai nạn chết vào năm cô mới hai tuổi, sau đó cô được đưa vào trại mồ côi và đến năm 7 tuổi thì được nhà họ Lâm nhận nuôi. Nhưng họ nhận nuôi không phải vì muốn có con gái, mà vì muốn một cô con dâu nuôi từ bé. Lâm Viên Viên lớn lên cùng vị hôn phu là Lâm Đoàn, cũng là nhân vật phản diện lớn nhất của tiểu thuyết này. Chỉ có điều, Lâm Viên Viên không biết an phận, nhờ nhà họ Lâm mà lớn lên rồi lại muốn quấn lấy nam chính, phản bội Lâm Đoàn.