Chương 6: Chúng Ta Cùng Đi Nào.

Một tuần nữa lại trôi qua, cánh cửa phòng anh bật mở. Nhất Trí bước ra cả người anh nhếch nhác, vô cùng thiếu sức sống đôi mắt thâm quầng cùng đôi môi khô khốc. Cậu nhìn cô con gái trước mặt cười một cách gượng gạo. Vì cậu biết bức tranh đó của anh chính là muốn chuyền đạt lại mong muốn của anh, đó là muốn cậu phải luôn luôn tươi cười và lạc quan.

Nguyệt Tâm thấy anh chịu ra khỏi phòng cô rất mừng liền ôm chặt lấy cậu. Từ nay cậu quyết định sẽ tiếp tục bước tiếp mà sẽ không có anh bên cạnh, cậu sẽ không khiến cho mọi người phải lo lắng cho cậu nữa.

Chỉ là trong lòng cậu luôn có một khoảng trống không thể lắp đầy, Nhất Trí tiếp tục sống không có anh. Những ngày bình thường cứ thế lặng lẽ trôi qua, dù có là chuyện nhỏ nhặt nhất cậu sẽ luôn chia sẻ với anh, mặc dù anh chỉ còn là nắm mồ.

Anh được chôn cất trên con đồi nhỏ ở gần nhà, đó là nơi mà anh và cậu vẫn thường hay đến để ngắm hoàng hôn. Không ngày nào là cậu không đến, Nhất Trí sẽ thường kể anh nghe những chuyện xảy ra trông ngày, kể cả việc cậu và con gái đã ăn gì. Trước khi cậu rời đi sẽ luôn để lại một câu nói "Em lại nhớ anh rồi". Câu nói này Nhất Trí đã nói rất nhiều năm rồi.

Nhiều năm lại trôi qua, Nhất Trí bước lên đồi nơi có anh tóc cậu lúc này đã bạc đi rất nhiều trên người cậu mặc một bộ vest trắng theo sau là một cô gái đang khoác trên người bộ váy cưới xinh đẹp vô cùng. Nhất Trí ngồi xuống trước mộ anh cười rồi nói: "anh nhìn xem con gái chúng ta hôm nay đã lấy chồng rồi, chồng con bé là một người rất tốt lại còn rất yêu thương con bé. Anh xem con gái chúng ta có phải rất xinh không?".

Sau lưng Nguyệt Tâm lúc này có một chàng trai xuất hiện tiến lên phía trước nghiêm chỉnh: "Rất vui được gặp thưa cha, con là Mộc Tiểu Lâm từ nay con sẽ chăm sóc cho Nguyệt Tâm thật tốt, xin cha hãy yên tâm ạ!".

Tiểu Lâm nói một chàng như đã thuộc nằm lòng khiến cho hai người ở đó cười phá lên một rận, nhưng họ không biết anh vẫn luôn bên họ lắng nghe từng lời họ nói.

Hai năm sau Nguyệt Tâm sinh được một đứa bé trai kháu khỉnh, Nhất Trí bế đứa bé đến bên cạnh mộ anh bất giác đứa bé lại cười lên rất vui vẻ, cậu biết điều này có nghĩa gì cậu ngước nhìn mặt trời đang lặng dần đi, cảm nhận luồn gió mát: "Hoàng hôn hôm nay thật đẹp phải không anh".

Thật nhiều... Thật nhiều năm nữa trôi qua Nhất Trí năm nay đã 78 tuổi. 5 giờ cậu đã đi ra khỏi nhà để đến chỗ anh đầu tóc bạc trắng, tay cầm theo một cây chống từ từ bước đi. Cậu vừa đi vừa chào hỏi mọi người xung quanh, hàng xóm xung quanh là cậu hầu như đã quá quen với điều này. Chỉ là hôm nay cậu đi khá là sớm.

Nhất Trí lê từng bước mệt mỏi ngồi cạnh mộ anh: "Anh à, hôm qua con bé Nguyệt Tâm có hỏi em có ước nguyện gì mà con bé có thể thực hiện không. Đố anh em đã nói gì? Khà khà em sẽ không nói đâu cho anh tò mò đó!".

Nói rồi Nhất Trí nhìn về phía trước ngắm nhìn khu xóm nhỏ cùng với căn nhà của họ như đang chờ đợi điều gì đó. Mặt trời bắt đầu ló dạng, cậu tựa người vào mộ phần anh từ từ khẽ nhắm chặt đôi mắt, trên môi cậu nở một nụ cười nhẹ nhưng vô cùng hạnh phúc.

Nguyệt Tâm lúc này không thấy ba mình đâu trong lòng bỗng thấy bất an, cô chạy một mạch lên đồi mọi người xung quanh thấy cô hoảng loạn như vậy thì liền biết có chuyện, vì trước giờ cậu đi nhất định sẽ báo con gái một tiếng, nhưng lần này lại không.

Đến khi mọi người lên tới nơi chỉ thấy cậu đã nhắm chặt đôi mắt già nua của mình. Nhiều người ôm mặt khóc nhưng họ biết, có lẽ như thế này là điều tuyệt nhất với cậu. Vì cậu có thể gặp lại được anh rồi.

Nhất Trí tỉnh lại lần nữa thấy mình đang ở tại lễ tang của chính bản thân và cũng đã trở lại tuổi đôi mươi, Nhất Trí đứng cạnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng vỗ đầu cô con gái đang khóc: "Nhất Trí.... Nhất Trí à!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói mà cậu luôn nhớ mãi. Nhất Trí nhìn ra ngoài cửa, là anh người cậu luôn mong nhớ cậu chạy thật nhanh nhào vào vòng tay ấm áp của anh, lần này cậu đã có thể chạm vào anh rồi: "Chúng ta cùng đi nào". "Ừm!". Cậu nắm chặt tay anh quay vào nhìn Nguyệt Tâm lần cuối rồi xoay người cùng anh bước đi.