Lại ba năm nữa trôi qua, cô gái nhỏ bé ngày nào đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp và năng động, Nguyệt Tâm được hai người yêu thương hết mực. Cô cũng được hai người cho đi học theo ước mơ của chính mình.
Nói chăm lo chứ thật ra Nguyệt Tâm đã phải khổ sở chăm sóc lại hai người cha này, cô luôn dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cả bữa trưa, để hai người mang đến chỗ làm.
Nhất Trí và Nhật Duy cũng đã quyết định kết hôn khi cô con gái của họ trưởng thành. Sinh nhật 18 của Nguyệt Tâm cũng đã qua được một tháng, họ chọn ngày anh tỏ tình với cậu làm ngày cưới, cũng chính là hôm nay.
Trong một nhà hàng sang trọng, tiếng mọi người rộn rã chúc phúc cho Nhất Trí. Đến lúc làm lễ vẫn chưa thấy anh tới trong lòng Nhất Trí có chút bất an, cậu vẫn cố nhủ với mình chỉ là anh lại ngủ quên thôi, chỉ mong vậy thôi.
Sau đó cánh cửa bật mở, mọi người đều hướng mắt ra. Nhưng người đó không phải anh.
Phù rể với bộ áo vest trắng nhuốm đỏ bước vào, gương mặt vô cùng hoảng hốt: "Chú rể.... Chú rể gặp tai nạn rồi!! Cậu ấy đang được đưa vào viện cấp cứu!!!".
Một câu nói phút chốc như khiến tim cậu ngừng đập. Nhất Trí vẫn cố gắng chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Đến nơi ngay căn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, mẹ anh, cũng vô cùng suy sụp Nguyệt Tâm cũng chỉ có thể cố gắng trấn an bà. Trước giờ cậu không tin thần linh nhưng nếu có thể cậu cầu mong anh sẽ không có chuyện gì.
Bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật, mọi người đều nhanh chạy lại hỏi tình hình. Chỉ thấy ông gương mặt cuối xuống: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu ta bị thương quá nặng không được cứu chữa kịp thời nên mất rất nhiều máu, cậu ta nói muốn gặp mặt mọi người lần cuối".
Bà Mạnh nghe xong liền ngồi sụp xuống khóc lớn, đều Nhất Trí mong muốn nhất bây giờ là được thấy anh, cậu bước vào phòng thấy anh đang nằm thôi thóp trên giường. Trái tim cậu vô cùng đau đớn.
Nhất Trí chạy đến nắm chặt tay anh. Gương mặt anh nhợt nhạt vô cùng: "A-anh xin lỗi... Anh rất... muốn đi cùng em đến cuối đời.. haa. Được sống với nhau... đến đầu bạc răng long. Anh... cũng muốn thấy... Haa, con gái chúng ta lấy chồng. Hộc haa và... và điều anh muốn nhất là... là được cùng em tiến vào lễ đường... được trao cho em... chiếc nhẫn... cưới, anh.. anh xin lỗi!".
Nhất Trí nghẹn ngào cố kiềm nước mắt: "Không sao mà, chúng ta... Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Đây- đây em có mang chiếc nhẫn cưới của chúng ta đây. Anh... Anh đeo hức... Đeo vào cho em nha, nha anh! hức".
Ngọc Duy bàn tay run rẩy cố gắng mang chiếc nhẫn vào tay Nhất Trí. Cậu cũng nhanh tay đeo nhẫn cho anh.
Nhất Trí: "Anh... Anh thấy không chiếc nhẫn hức, chiếc nhẫn mà chúng ta cùng nhau chọn thật hic, thật sự... rất đẹp! Hức hic!".
Ngọc Duy áp cánh tay lạnh lẽo lên mặt cậu: "Hứa-hứa với anh... nhất định, nhất định em phải sống thật tốt, chăm sóc... mẹ và con gái chúng ta, giúp anh. Em-em nhất định phải, phải luôn tươi cười. Anh... chỉ thích nhìn em cười.. thôi".
Nhất Trí lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt anh, cố nén đau thương trái tim cậu như bị bóp đến thở không nổi, nước mắt lăn dài.
Ngọc Duy: "Haa anh... buồn ngủ quá". "Đừng em xin anh đó, đừng ngủ mà! Hức!".
Ngọc Duy: "Em biết gì không... cả cuộc đời anh điều... điều hạnh phúc nhất chính là- là được gặp em đó".
Nói rồi cánh tay đặt trên mặt cậu bắt đầu buông xuôi, đôi mắt nhắm nghiền. Anh... đã trút hơi thở cuối cùng ở cái tuổi đang trên đỉnh cao của sự nghiệp và ở cái tuổi đáng nhẽ sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Trong căn phòng phẫu thuật ấy, tiếng gào khóc của cậu vang vọng, nghe mà đau muốn xé lòng. Tại sao kia chứ hôm nay rõ ràng là một ngày hạnh phúc nhất của cậu.
Ngày mà anh và cậu chính thức trở thành vợ chồng của nhau. Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, tại sao, sao ông trời lại có thể cướp đi người quý giá nhất trong cuộc đời của cậu như vậy kia chứ.
Trải qua đám tang của anh, bức tranh của anh đã được chuyển đến Nhất Trí đứng trước di vật cuối cùng của anh, cậu nhẹ nhàng kéo chiếc màn che. Nhất Trí sững người một lúc rồi ngồi sụp xuống khóc lớn.
Anh đã vẽ cậu, vẽ lại cảnh cậu đang cười rất tươi bên vườn hoa Hướng Dương nơi mà anh đã tỏ tình. Cứ thế Nhất Trí hốt mình trong phòng không ăn không uống, cậu đã khóc rất lâu... rất lâu.