Thời gian cứ thế trôi nhanh, hai chàng trai đã tốt nghiệp đại học, việc đầu tiên hai người làm là tiềm một căn nhà thật tốt để xây nên tổ ấm của hai người.
Nhất Trí trở thành một nhân viên văn phòng ở một công ty khá lớn, còn Ngọc Duy vẫn luôn theo đuổi ước mơ của cậu trở thành một họa sĩ tài ba.
Lúc đó có một trào lưu xăm hình theo cặp. Anh rất hứng thú liền đòi đi cho bằng được, đối diện với sự đáng yêu của anh cậu cũng đành đồng ý.
Hai người quyết định mỗi người sẽ xăm một nữa hình trái tim, coi đây là minh chứng cho tình yêu của họ. Cậu xăm một nữa bên tay phải còn anh thì một nữa bên tay trái, hai người đã canh chuẩn, khi chỉ cần họ nắm tay nhau hình trái tim ấy liền được ghép nối hoàn chỉnh.
Ba năm nữa trôi qua tình cảm của hai người chưa bao giờ phai mờ, hai người luôn chung sống hòa thuận trong căn nhà nhỏ xinh đẹp của họ. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ luôn tươi đẹp như vậy.
Hôm qua tranh của Ngọc Duy được một họa sĩ nổi tiếng bên pháp nhìn chúng, anh được ông ấy cấp một suất du học miễn phí qua bên đó, đây là cơ hội nghìn năm có một cho anh phát triển sự nghiệp.
Nhưng Nhất Trí một mực không muốn anh đi, còn anh thì luôn khao khát điều này hai người xảy ra cuộc cải vã lớn.
Nhất Trí: "Không được em không cho anh đi!! Sao lại phải đi xa như vậy chỉ để học vẽ chứ?!". Mặt cậu hầm hầm khó chịu.
Ngọc Duy: "Nhưng mà, đây là cơ hội rất hiếm có, ông ấy là một họa sĩ mà anh đã rất thích khi còn nhỏ! Đi mà em chỉ vài năm thôi. Lúc đấy, ước mơ của anh sẽ thành hiện thật. Anh sẽ cho e cuộc sống thoải mái hơn bây giờ!".
Cậu nghe thấy như vậy có chút tức giận: "Ý anh là bây giờ anh không hài lòng với cuộc sống hiện tại phải không! Ha chắc rồi, dù gì em cũng là nhân viên quèn, lương tháng được bao nhiêu chứ!!".
Nhất Trí không phải là không ủng hộ ước của anh, chỉ là... Cậu không muốn anh đi quá xa mình mà thôi.
Ngọc Duy: "không phải, ý của anh không phải vậy... Chỉ là.... Chỉ là anh muốn em có thể sống thoải mái hơn".
Nhất Trí: "Ha cuối cùng thì anh vẫn muốn đi chứ gì?! Được... CHÚNG TA CHIA TAY ĐI, rồi anh muốn đi đâu thì đi!!!".
Cậu đập bàn hét lớn câu đó rồi bước vào phòng đóng sầm cửa lại. Căn nhà nhỏ của họ chìm vào tĩnh lặng, một hồi sau lại có tiếng một cánh cửa khác đống lại.
Nhất Trí mở cửa phòng của họ ra thì đã không còn hình bóng anh ở đó, cậu có hơi lo lắng rồi nhưng vì cái tính ương bướng của mình. Cậu nhất quyết sẽ không xin lỗi trước, đúng vậy trước giờ vẫn như thế, dù có chuyện gì xảy ra mặc kệ ai là người đúng. Người xin lỗi đầu tiên luôn là anh.
Cứ thế, hai người họ không liên lạc với nhau đã ba tuần rồi, Nhất Trí bắt đầu bồn chồn không thôi cậu và anh chưa bao giờ giận nhau lâu như vậy. Cậu sợ.... Cậu sợ anh sẽ tin câu nói lúc nóng giận đó của cậu là sự thật.
Ngay lập tức Nhất Trí bắt xe chạy một mạch đến nhà Ngọc Duy. Tới nơi cậu cố điều chỉnh lại hơi thở nhấn chuông, cánh cửa bật mở nhưng người đó không phải anh mà là mẹ anh.
Lúc đầu khi anh dẫn cậu về nhà ra mắt ba mẹ, mẹ anh là người đã chấp nhận cậu từ ngay lúc Ngọc Duy nói cậu là người anh yêu. Mặc dù ba anh không chấp thuận chuyện này, nhưng vì nỗ lực của cậu đã làm ông cảm nhận được Nhất Trí là một người tốt và rất yêu thương con ông. Theo thời gian ông Mạnh cũng đã bắt đầu xem cậu là đứa con trai thứ hai của mình.
Nhất Trí: "Con chào bác... Bác ơi cho con hỏi... Ừm Ngọc Duy anh ấy có trong đó không ạ con muốn nói chuyện với ảnh xíu".
Nhất Trí mở một nụ cười điềm đạm nhẹ nhàng hỏi.
Bà Mạnh: "Ủa con nói gì thế... Thằng Duy nhà bác nó đi pháp cũng ba tuần nay rồi mà, chẳng phải nó đã nói với con rồi sao?!".
Câu nói này của bà cứ như một cây búa lớn gõ vào đầu cậu vậy. Nhất Trí đứng ngơ người, như vẫn chưa tiếp thu được câu nói này. *Vậy là anh thật sự đã đi rồi sao, anh ấy đã bỏ mình sao. Có phải vì mình quá ngang ngược không, không lẽ anh ấy thật sự tin câu Chia Tay mà mình nói*.
Những câu này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Nước mắt từ từ lăn dài xuống trên gương mặt xanh xao của Nhất Trí, bà Mạnh thấy vậy đã hiểu con mình và cậu đã xảy ra tranh cải rồi. Bà hiền dịu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng vỗ về cậu.