Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rời Khỏi Anh

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi quay đầu bèn thấy Giang Cảnh Niên đã trở về, dáng vẻ mệt mỏi.

Hắn cau mày xoa xoa mặt tôi: “Dư Mạn, lá gan của em sao lại nhỏ thế?”

Tôi lặng lẽ lùi sang một bên nhìn hắn lấy ra tấm che cách âm dự phòng.

Tiếng động trở nên nhỏ hơn hẳn.

Tôi có chút giận hờn đi vào phòng ngủ.

Giang Cảnh Niên đi theo sau giữ chặt lấy tôi: "Dư Mạn, còn giận hả?"

"Đừng giận nữa, tối nay anh sẽ đưa em đến một nơi chơi cực vui nhé?"

Hắn luồn tay vào tóc tôi rồi chợt vân vê lỗ tai tôi.

"Hử? Được không em?"

Tôi bị hắn giữ chặt vai xoay người lại, ôm vào trong l*иg ngực.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc áo len màu hồng của tôi đến xuất thần, qua một lúc lâu sau mới nói: "Anh nhớ có một cây trâm ngọc phớt hồng ở trong buổi đấu giá, rất hợp với em."

"Anh sẽ mua để nhận lỗi với em, được không, Dư Mạn?"

Tôi thức thời ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Tám giờ tối, Giang Cảnh Niên gọi người đưa tới một bộ sườn xám thêu tay có đính hai hàng ngọc trai trắng ở vạt áo.

Sau khi thay đồ xong, Giang Cảnh Niên lấy đai tua rua ngọc trai trong tay thợ trang điểm, cài ở bên hông tôi.

Chín giờ, chúng tôi đúng giờ đến chỗ đấu giá.

Giang Cảnh Niên nắm tay tôi ngồi vào ghế VIP.

Hắn chỉ vào cây trâm ngọc phớt hồng trên máy tính bảng: “Rất hợp với em.”

Tại buổi đấu giá, một cây trâm ngọc phớt hồng được người ta đấu giá lên tới ba trăm vạn.

Phía sau có người chửi mát: “Chỉ là một cây trâm gãy, làm gì đến mức quý thế chứ?”

Tôi cầm tay Giang Cảnh Niên ra hiệu hắn đừng mua.

Hắn mỉm cười, nói vào tai tôi: “Mạn Mạn, em và nó có duyên lắm đấy.”

Sau đó hắn giơ bảng đấu giá lên, “Năm trăm vạn.”

Giá tăng lên năm trăm vạn.

Chắc là sẽ không có người nào coi tiền như rác giống Giang Cảnh Niên thế này đâu nhỉ.

Thế là người điều phối đấu giá dứt khoát gõ thước quyết định bán, Giang Cảnh Niên choàng tay qua vai tôi nhẹ nhàng hỏi: “Nhìn xem còn thích cái gì nữa không.”

Tôi lắc đầu.

Giang Cảnh Niên cười: “Dư Mạn, không cần tiết kiệm tiền cho anh.”

"Anh thấy chiếc vòng ngọc đó khá đẹp, thích không?"

"Người trước chúng ta ra giá bao nhiêu, còn nhớ không?"

Tôi giơ bốn ngón tay ra.

Hắn khẽ cười, thoải mái nói: “Tám trăm vạn.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt ở phía sau: "Đằng trước là ai thế? Chiếc vòng cổ xanh có nguồn gốc hoàng tộc đắt nhất ngày hôm nay cũng chỉ có hai mươi nghìn vạn, hắn vừa ra tay liền tiêu hơn một ngàn vạn."

Sau khi đấu giá kết thúc, tôi đi vệ sinh.

Giang Cảnh Niên đứng ở bên ngoài đợi tôi.

Khi tôi đi ra, thấy hắn đang nói chuyện với người khác ở lối ra, nên tôi bèn cố nán lại rửa tay thêm một lát.
« Chương TrướcChương Tiếp »