Chương 7

10.

Tôi vào phòng đóng chặt cửa lại.

Không muốn gặp, cũng đừng gặp lại nữa.

Với người có lòng tự trọng cao Mộ Minh, chắc chắn anh ta sẽ không đến thêm lần nào nữa.

Bất kể là vì nguyên nhân gì.

Nhưng.

Một tuần sau, Mộ Minh lại đến.

Lần này, còn cầm trên tay một bó hoa.

Anh ta có thể không biết, tôi cực kì ghét hoa hồng đỏ.

Tôi ghét mọi thứ màu đỏ.

Thứ ghét nhất, kẹo hồ lô.

"Tôi sẽ không giúp anh thuyết phục ông nội Mộ đồng ý cho anh và Lâm Du Du kết hôn đâu. Mộ Minh, sống trên đời không thể không có liêm sỉ như thế này được." Tôi nói rõ ràng.

Mộ Minh nhìn tôi một lúc lâu rồi nói: “Tôi đã liên hệ với một bệnh viện nước ngoài, ngày mai sẽ lo thủ tục xuất viện cho cô, sau đó chuyển sang nước ngoài chữa trị. Kỹ thuật y học nước ngoài tiên tiến hơn, vả lại bệnh của cô không quá nghiêm trọng."

“Không nghiêm trọng?” Tôi cười, “Mộ tiên sinh, anh thật sự từng tìm hiểu bệnh tình của tôi sao? Thôi quên đi, anh không cần hiểu, tôi cũng sẽ không ra nước ngoài.”

"Cô không thể quá cố chấp." Mộ Minh cắn răng, "Tôi chỉ muốn tốt cho cô!"

Đây có lẽ là chuyện đùa buồn cười nhất mà tôi từng được nghe.

Nhưng tôi không cười, tôi chỉ nghiêm túc nói với anh ta, "Bỏ ngay cái thói đạo đức giả của anh đi, tôi sẽ không giúp anh và Lâm Du Du đâu."

Mộ Minh còn chưa mở miệng.

Tôi lại châm biếm: “Có cần phải gấp gáp cho Lâm Du Du một danh phận như vậy không? Chờ một năm rưỡi nữa, chờ tôi chế.t đi, chờ ông nội Mộ bình tĩnh lại, sau đó cùng cô ta kết hôn, không được sao? "

“Cô sẽ không chết!” Mộ Minh đột nhiên kích động.

Tôi không biết anh ta đang kích động cái gì nữa.

Lẽ nào là thẹn quá hóa giận.

“Phía nước ngoài có thể điều trị cho cô thật tốt.” Mộ Minh nói chắc như đinh đóng cột.

Tôi thực sự không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa với Mộ Minh thêm nữa.

"Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không đi!"

"Khương Nam."

“Anh cú.t cho tôi!” Tôi tức giận chỉ vào hướng cửa ra vào.

Phút chốc không để ý rằng mình vẫn đang truyền nước.

Trong nháy mắt, kim luồn bên trong bị tôi làm hỏng.

Mộ Minh rõ ràng đã để ý đến nó.

Anh ta nhanh chóng đến gần muốn giúp tôi kiểm tra ống kim.

“Tránh xa tôi ra!” Tôi càng kích động hơn.

Tôi lập tức đứng bật dậy.

Cây kim trên mu bàn tay bị giật mạnh.

“Cô Khương, đừng kích động…” Dì giúp việc vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản tôi.

“Đưa anh ta đi! Đưa anh ta đi!” Tôi điên cuồng hét lên.

“Khương Nam, bình tĩnh lại…” Có lẽ Mộ Minh cũng không ngờ tôi lại kích động như vậy.

"Anh đi ngay, anh không đi thì tôi đi!"

Tôi trực tiếp giật chỗ cố định kim trên cánh tay.

Máu trào ra từ mu bàn tay tôi.

“Cô Khương.” Dì giúp việc bị tôi dọa.

Mộ Minh cũng bị tôi dọa một phen.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Mộ Minh, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta nói năng lộn xộn: “Tôi đi, tôi đi ngay, cô đừng làm loạn nữa Khương Nam… "

Sau đó.

Mộ Minh vội vàng rời đi.

Dì giúp việc gọi y tá giúp tôi xử lý lại mu bàn tay và truyền lại nước.

Căn phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Tôi nhìn dì giúp việc, mắt bà đỏ hoe.