Chương 9

Tứ Tứ ngồi xổm trên đất, nhất quyết không muốn theo Bùi Cảnh vào cổng nhà gã. Cậu đã vì vụ về gặp cha mẹ gã mà chiến tranh lạnh từ lúc thi xong. Không phải vì cậu sợ, chỉ là về vào dịp này thì khác gì ra mắt chứ! Nếu là bị chặn trên phố, bị bắt cóc đe dọa cậu còn vui lòng hơn bị kéo về thế này. Thế nhưng Bùi Cảnh không hề nhân nhượng, thậm chí nhân lúc ăn xong tối qua nhanh chóng dọn hành lý, lừa cậu lên xe rồi xách về đây.

Tứ Tứ tủi thân bám ống quần gã, ngồi thẳng xuống đất không chịu đứng lên. Đáng chết, là cậu quá bất cẩn! Bùi Cảnh ban đầu còn an ủi cậu một hồi, nhưng vì Tứ Tứ hoàn toàn cự tuyệt hợp tác, gã liền đưa hành lý cho tài xế, cúi xuống nhấc cậu lên, xốc lên vai. Tứ Tứ bị lộn một vòng, lập tức choáng váng. Bụng đè lên vai gã cực kì cấn, giãy lại không nổi. Tứ Tứ tức giận đấm lưng, cắn vai, kéo tóc gã nhưng hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn bị gã đánh mấy cái vào mông, vừa đau vừa ức lập tức mắt đỏ lên.

Gia đình Bùi Cảnh biết con trai trở về còn muốn đem theo người yêu liền hăm hở ngồi đợi. Đối với bọn họ, chỉ cần con trai thích là được, bọn họ sẽ luôn ủng hộ gã. Thậm chí anh trai Bùi Cảnh cũng có phần tò mò với người mà thằng em trai phản nghịch của mình ưng ý, liền ngồi đợi cùng ba mẹ. Lúc nghe tiếng mở cửa, bọn họ thấp thỏm nhìn ra cửa, nhưng chưa thấy ai vào, quản gia cũng không nói gì cả. Bất chợt có tiếng như vỗ vào da thịt, tiếng mắng nhỏ, sau đó cửa liền mở. Quản gia mặt có chút sững sờ cùng không thể tin bước vào sau đó tránh ở một bên. Bùi Cảnh từ trước đến nay khá quan tâm ngoại hình, luôn giữ bản thân vừa ngầu vừa đẹp trai nay quần áo lộn xộn, đầu tóc rối bù, má trái còn hơi đỏ, dắt tay ai đó kéo vào.

- Ba mẹ, anh hai.

Tứ Tứ rụt rè cúi người chào mọi người. Cậu hơi sợ cái gia đình này, cảm giác như rơi vào đầm rồng hang hổ, lông tóc đã muốn dựng cả lên. Nhưng tay lại bị Bùi Cảnh kéo, cậu bị đẩy xuống sofa, đối diện với ba cặp mắt tò mò liền căng thẳng.

- Con là Tứ Tứ đúng không, Bùi Cảnh kể cho mọi người về con nhiều lắm đấy. Đừng căng thẳng, đứa bé rụt rè này chúng ta không phải người xấu đâu. Chị Lý, có thể lấy chút đồ ngọt cùng trà được không.- Bùi phu nhân cười hiền từ bắt chuyện, muốn để Tứ Tứ bình tĩnh chút.

- Dạ, chào ngài. Con.. con là bạn của Bùi Cảnh. - vừa nghe câu này, ba người liền ngẩn ra, còn Bùi Cảnh thì nhíu mày tức giận. Gã ngồi thụp xuống ngay cạnh Tứ Tứ, đẩy cậu vào giữa mình và Bùi đại ca. Bùi gia đều có thể loáng thoáng ngửi được mùi pheromone của Bùi Cảnh từ trên người Tứ Tứ, chẳng lẽ là cậu nhóc này bị ép buộc? Nhưng nhìn mãi cũng không thấy Tứ Tứ quá mức đặc biệt ở đâu, bọn họ liền hướng ánh mắt dò hỏi về phía Bùi Cảnh.

- Vâng, là bạn đời.- Bùi Cảnh vắt chéo chân, thản nhiên nắm tay Tứ Tứ. Cậu cắn môi, mặt vẫn cúi gằm, cố gắng rút bàn tay bị nắm đỏ ra.

Vừa nhìn đã hiểu, Bùi phụ Bùi mẫu hoàn toàn không hiểu sao Bùi Cảnh lại phải ép buộc người nọ. Rõ ràng là cậu bé không thích nhưng nó vẫn dắt người về đây, thậm chí là đánh dấu..

Bùi đại ca nhíu mày. Anh không hoàn toàn đồng ý với Bùi Cảnh, nhưng trong đầu đang tính cách giúp đỡ hai người. Có thể thấy tính cách thối của Bùi Cảnh là được bọn họ nuông chiều mà ra. Như nhận ra điều gì đó, Tứ Tứ lập tức ngẩng lên. Đôi mắt Bùi gia đều đang quan sát cậu như con mồi, hoàn toàn không có ý từ bỏ! Tứ Tứ cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu ngồi dậy, không còn cúi gằm sợ hãi, thản nhiên nhìn cha mẹ Bùi, như muốn quyết chiến. Vai phải đột nhiên bị đè. Bùi Cảnh ôm lấy eo cậu, tựa đầu lên vai cậu ngay trước mặt mọi người. Tứ Tứ ngẩn ra nhìn gã, kí ức bị phủ sương mù lập tức trở nên rõ ràng. Tình cảnh miệt thị hạ nhục hôm đuổi học hiện ra. Bùi Cảnh không nhìn cậu, thản nhiên ngồi trên sofa. Ba mẹ Bùi khuôn mặt khinh thường nhìn cậu ấp úng giải thích. Cha mẹ cậu liên tục kéo đầu cậu xuống bắt cậu quỳ xin lỗi. Thậm chí người nhẹ nhàng với cậu nhất chính là thầy chủ nhiệm, liên tục khuyên mọi người bình tĩnh.

Tứ Tứ rất muốn đẩy gã ra, nhưng toàn thân đều cứng đờ. Bùi Cảnh nâng mặt nhìn cậu, đôi mắt rất dịu dàng, thậm chí long lanh như làm nũng. Tứ Tứ như trầm mê sự dịu dàng ấy, á khẩu không nói lời nào, chỉ đờ người nhìn gã, đến lúc bị ôm lên tầng cũng không phản ứng kịp. Sau một buổi sáng sóng gió, buổi trưa thế mà bớt ngại ngùng rất nhiều. Tứ Tứ bình thản đáp lời mọi người, nhưng tuyệt nhiên không nói mình là người yêu Bùi Cảnh, chỉ là thái độ trước vấn đề này vẫn rất bình thản im lặng.

Bùi gia trợn trừng mắt nhìn Bùi tiểu thiếu gia nhà bọn họ chân chó phục vụ người ta mà hai người rất bình thản như đã quen việc này. Lúc Bùi Cảnh đi tắm, Tứ Tứ ngồi lại trên sofa, bình tĩnh nhìn người nhà họ Bùi.

- Cậu đây là không có ý định lâu dài với con trai tôi?- Bùi mẫu nâng ly trà, khắp người tỏa ra khí thế áp bách.

- Cháu từ đầu đã không có ý định.- Tứ Tứ nhếch miệng cười, nâng ly hoa quả của mình lên uống ngụm nhỏ.

- Cậu tốt nhất không nên có ý nghĩ phản bội em trai tôi, nếu không gia đình cậu sẽ phải xem lại cách nuôi con của mình một chút đấy.- Bùi đại ca vừa gõ máy tính vừa thản nhiên uy hϊếp.

- Chà, thế thì phải xem thái độ con trai bảo bối của các vị.- Tứ Tứ cảm thấy có chút buồn ngủ. Lúc này cũng sắp đến giờ ngủ của cậu rồi. Vì thế cậu liền đứng lên nói xin phép một câu rồi xách mông về phòng Bùi Cảnh. Nói cậu vô lễ cũng được, thất học cũng được. Đối mặt với bọn họ chỉ khiến đầu cậu tê dại, cổ họng luôn nghẹn một thứ gì đó, rất muốn nhổ ra.

- Bùi Cảnh con không suy xét muốn đổi người sao, thằng nhóc đó vốn..- Cha Bùi dù có nuông chiều con trai thì lần này cũng có chút chần chừ.

- Con biết.- Bùi Cảnh rũ mắt, nhặt lên điện thoại bị Tứ Tứ bỏ quên.

- Ta biết nhiều Omega ưu tú hơn rất nhiều, con là người Bùi gia, không cần phải cố chấp đâm đầu như vậy, quả thực rất hèn nhát!- cha Bùi tức giận. Con trai từ bao giờ trở nên lụy tình như vậy, còn là vì một đứa không ra gì.

- Mọi người không cần phải cố gắng khuyên con. Nếu... nếu không thể ở cạnh em ấy.. con không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Con đem người về để thông báo thôi, mọi người không cần lo lắng. - Nói xong Bùi Cảnh liền nhanh chân trở về phòng.