Chương 53: Không Như Bao Người...

Từ ánh mắt của Chu Phỉ Lâm, anh thấy được đó là sự an ủi. Khi Du Thanh Chi nói những lời này, biểu cảm của cô rất kiên định, ánh mắt lại tràn đầy hy vọng.

"Yến Hi, lần này cậu dự định ở đây bao lâu?"

"Tớ chưa biết, nhưng chắc sẽ không quá nửa tháng."

Chu Phỉ Lâm có chút tiếc nuối, "Thời gian eo hẹp như vậy sao? Tớ dự định cuối tháng bảy sẽ trở về nước. Nếu cậu có thể trì hoãn thêm một tuần, có khi chúng ta sẽ trở về cùng nhau đó."

"Trong nước có việc cần làm, không thể chậm trễ."

"Ừm, tớ hiểu rồi."

Kiều Yến Hi đã hứa với Du Thanh Chi rằng trong vòng nửa tháng sẽ trở về nên đương nhiên sẽ cố gắng thực hiện lời hứa đó.

Trong thời gian ở Mỹ, anh không lãng phí một phút giây nào. Cùng Colton hoàn tất thủ tục thành lập công ty xong thì gặp gỡ các đối tác VC, sau đó là tiếp tục tìm hiểu về ngành nghề mà họ đang nghiên cứu để chuẩn bị cho những bước tiếp theo.

Vốn dĩ Kiều Dĩ Hinh đã lên kế hoạch cho một chuyến du lịch gia đình vào cuối tuần, nhưng do Kiều Yến Hi vẫn còn công việc cần hoàn thành nên không thể tham gia. Đến cuối cùng, Kiều Dĩ Hinh đành phải hủy bỏ kế hoạch trong sự thất vọng.

Khi công việc đã gần hoàn tất, Kiều Yến Hi liền đặt vé máy bay trở về nước, vẫn như cũ chọn khoang phổ thông.

Anh đã thông báo cho Du Thanh Chi trước khi về và cô quyết định an bài vệ sĩ đến đón anh, trực tiếp đưa anh trở về nhà.

Trở về sau nửa tháng vắng mặt, Kiều Yến Hi cảm thấy mọi thứ có chút không thật, nhưng tất thảy những thứ ở đây đều rất quen thuộc với anh... Đây là nơi mà anh đã sống được nửa năm.

Sau sự tàn phá của cơn bão lên khu vườn vào tháng trước, giờ đây mọi thứ lại hồi phục vẻ tươi tốt như ban đầu. Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Kiều Nhạc Nhạc đang lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn thấy Kiều Yến Hi, chú mèo lập tức đứng dậy, bàn chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy về phía anh.

Kiều Yến Hi để balo và vali sang một bên, ôm lấy Kiều Nhạc Nhạc. Bé mèo hình như đã mập mạp và tròn trịa hơn so với trước.

"Kiều tiên sinh, để tôi giúp cậu mang hành lý lên lầu nhé." Dì Thu từ nhà bếp đi ra nói.

Kiều Yến Hi đáp: "Dì cứ bận việc của mình đi, một lát nữa tôi sẽ tự mang lên."

"Cậu đã ngồi trên máy bay mười mấy tiếng rồi, chắc hẳn cũng chưa ăn uống gì, để tôi đi làm một chút đồ ăn nhé."

"Không cần phiền dì đâu ạ, tôi vẫn chưa thấy đói."

Dì Thu nghe thế cũng không tiếp tục miễn cưỡng anh, "Vậy cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng."

Kiều Yến Hi ngồi trong phòng khách vuốt ve bé mèo một lúc rồi mới lên lầu. Anh đã ngồi trên máy bay quá lâu, đến lúc phải thay một bộ đồ mới rồi.

Khi đến trước cửa phòng Du Thanh Chi, anh do dự một chút, sau cùng quyết định đưa tay mở cửa.

Bên trong vẫn không có gì thay đổi so với nửa tháng trước, chỉ có điều căn phòng này không mang lại cho anh cảm giác thân thuộc. Anh cảm thấy như mình đang bước vào không gian của người khác, rõ ràng là đã ở đây nửa tháng nhưng vẫn cảm thấy lạc lõng.

Anh đi thẳng đến phòng thay đồ, mở tủ quần áo của mình ra và thay một bộ đồ ở nhà.

Sau đó, anh bước vào phòng thư phòng và tiếp tục công việc của mình cho đến sáu giờ rưỡi tối.

Kiều Yến Hi nghe thấy âm thanh từ cánh cửa lớn dưới lầu mở ra, chắc hẳn là Du Thanh Chi đã về. Anh đặt văn kiện trong tay xuống, đi ra ngoài.

Khi xuống lầu, ánh mắt của anh và Du Thanh Chi vừa lúc "chạm" nhau giữa không trung.

Lúc nhìn thấy anh, vẻ mặt Du Thanh Chi bỗng xuất hiện vài phần cứng nhắc, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ, "Anh thật sự là người rất quy củ, vừa vặn nửa tháng."

Kiều Yến Hi tựa vào lan can, "Chỉ là vừa tiện làm xong việc."

Du Thanh Chi nhìn xuống chân anh, "Chân anh ổn hơn chưa? Có muốn ngày mai đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần, đã hồi phục tốt hơn trước rồi."

"Vậy thì tốt."

Du Thanh Chi không hề hỏi về tình hình ở Mỹ hay công việc của anh. Trong nửa tháng xa cách, họ gần như không có liên lạc, không giống như các cặp vợ chồng bình thường, càng không giống những người đang yêu đương cuồng nhiệt.

Cơ mà suy đi nghĩ lại, anh và Du Thanh Chi vốn dĩ không phải là một cặp vợ chồng bình thường.

------

Sau khi trở về nước, anh và Du Thanh Chi vẫn tiếp tục cuộc sống sinh hoạt bình thường. Cả hai cùng nhau ăn cơm, cùng nắm tay đi dạo ngoài vườn sau bữa tối. Tiếp đến là mỗi người lại trở về thư phòng của mình và bận rộn cho đến lúc đi ngủ.

Hôm nay Du Thanh Chi tắm xong thì nằm chờ sẵn trên giường. Đợi đến khi Kiều Yến Hi vừa tính leo lên, cô liền vươn tay ôm lấy anh từ đằng sau.

Bàn tay mềm mại du tẩu bên ngoài áo ngủ anh, "Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ... Anh có mệt không?"

Kiều Yến Hi thản nhiên đáp lại: "Không mệt, trên máy bay ngủ rất nhiều."

Du Thanh Chi khẽ mỉm cười, "Vậy nếu bây giờ tôi muốn làm một chút vận động gì đó, anh có đủ tinh lực không?"

Dù đã nhiều lần thân mật cùng nhau, nhưng khi nghe Du Thanh Chi nói mấy câu lả lơi như vậy, lỗ tai Kiều Yến Hi vẫn không khỏi nóng bừng, "Có..."

Du Thanh Chi hơi nghiêng người, hôn nhẹ lên môi anh, Kiều Yến Hi theo phản xạ đáp lại.

Không khí ngọt ngào nhanh chóng bao trùm lấy hai người.

Trời đêm rất yên tĩnh, mọi âm thanh nhỏ bé gần như được phóng đại.

Kiều Yến Hi đưa tay kéo ngăn tủ ở đầu giường, bên trong là một hộp bcs mà anh vừa mua hôm nay. Du Thanh Chi vừa nhìn thấy rõ đồ vật đó liền nắm lấy tay anh, "Tôi đã bảo giữa chúng ta không cần cái này."

Kiều Yến Hi đáp: "Đây cũng là vì tốt cho em."

Du Thanh Chi vòng tay quanh cổ anh, "Nếu tôi đã quyết định như vậy thì anh nên nghe theo tôi, đó mới thật sự là tốt cho tôi."

Kiều Yến Hi còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng Du Thanh Chi lại không cho anh cơ hội, trực tiếp hôn lên môi anh.

------

Sáng hôm sau, lúc Du Thanh Chi từ trong phòng trang điểm đi ra thì Kiều Yến Hi đột nhiên đưa cho cô chiếc hộp nhỏ màu đen mà trước đó cô đã tặng anh, "Tôi nghĩ tốt nhất là nên trả lại cái này cho em, tôi không cần dùng đến đâu."

Du Thanh Chi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh cứ giữ lại đi, chắc chắn sẽ có lúc cần đến."

Kiều Yến Hi nói: "Tôi vẫn còn có tiền tiêu."

"Nhưng mà khi khởi nghiệp, anh cũng nên có một chút vốn khởi đầu, không có tiền thì khó mà tiến xa được."

Kiều Yến Hi tiếp lời: "Lần trước tôi qua Mỹ là để đi gặp một số nhà đầu tư VC, họ rất hứng thú với dự án của bọn tôi nên có lẽ việc nhận được một khoản đầu tư ban đầu cũng không phải là vấn đề lớn."

Đây là lần đầu tiên Kiều Yến Hi chủ động đề cập đến việc lập nghiệp với cô. Du Thanh Chi nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi, "Vậy tại sao tôi lại không thể trở thành một trong những người đầu tư cho các anh?"

Kiều Yến Hi trầm mặc. Trên thực tế, Du Thanh Chi chẳng qua chỉ là đang nói đùa, cô hiểu rõ tâm tư của anh. Kiều Yến Hi vốn là người tự lập, ấy vậy mà trong suốt nửa năm qua, anh lại phải tiếp nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ cô. Anh không muốn ngay cả trong việc lập nghiệp này, mình vẫn tiếp tục phụ thuộc cô.