Bên ngoài tối đen như mực, ánh sáng từ đèn pin trên điện thoại chỉ đủ chiếu sáng một khoảng nhỏ. Anh tiến đến trước cầu thang, tay trái cầm điện thoại để soi sáng, tay phải nắm vào tay vịn của thang, từng bước một leo lên.
Trong những ngày qua, anh đã luyện tập rất nhiều lần. Lúc đầu, việc leo lên như này khiến anh mất đến mười mấy phút, nhưng sau đó, tốc độ đã dần được cải thiện.
Khi chỉ còn ba bậc thang nữa, Kiều Yến Hi nâng chân phải đạp lên cầu thang. Anh vừa định giơ chân trái lên để lên tiếp thì đùi phải bỗng nhiên không còn đủ sức chống đỡ, cơ thể anh nghiêng ra phía sau.
Tay phải nắm chặt vào tay vịn giúp giữ thăng bằng cho nửa thân trên. Cuối cùng anh đã không ngã xuống cầu thang, nhưng lưng lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Điện thoại di động rơi khỏi tay anh, lăn xuống vài bậc thang phía dưới.
Âm thanh gió bão bên ngoài lớn đến mức động tĩnh bên này của anh không ai hay biết.
Xung quanh tối tăm, không nhìn thấy gì cả. Điện thoại di động lại nằm úp xuống, ánh sáng bị thân máy che khuất khiến anh không thể nhìn rõ từng bậc thang.
Sau một lúc nghỉ ngơi, anh quyết định tiếp tục xuống thêm vài bậc thang để tìm lại điện thoại.
Anh di chuyển xuống dưới, tay phải nắm chặt lan can cầu thang, chân dò dẫm từng bậc để tìm vị trí an toàn, tránh để cơ thể mất thăng bằng và ngã.
Cẩn thận từng chút một, anh đi xuống hai bậc cầu thang rồi quay lại nhặt điện thoại. Anh không còn lo lắng về cú ngã vừa rồi mà vẫn tiếp tục đi lên.
Lần này anh càng chú ý hơn, từng bước một, chân trái bước lên trước, sau đó dùng chân phải để tạo lực, hai chân cùng đứng trên một bậc thang, rồi lại bước bằng chân trái.
Cách làm này thật sự rất có hiệu quả.
Anh khập khiễng tiến đến trước cửa phòng Du Thanh Chi và gõ cửa.
Lần gõ đầu tiên, bên trong không có tiếng đáp lại, có lẽ là do tiếng gió rít bên ngoài quá lớn nên cô không nghe thấy.
"Du Thanh Chi?"
"Cô có ở trong đó không?"
Anh cố gắng gõ mạnh hơn, bên trong vẫn là một mảnh im lặng.
Cảm thấy hơi lo lắng, anh liền vội vặn tay nắm cửa. Trong phòng tối om, anh bật đèn pin trên điện thoại lên.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu vào bóng dáng cô gái đang nằm co người lại trên ghế sofa, trong tay cô ôm một khung hình, mặt chôn vào sofa, có vẻ như đang ngủ say.
Kiều Yến Hi tiến lại gần, định đánh thức cô dậy để khuyên cô lên giường nằm. Nhưng mà thật ra Du Thanh Chi không hề ngủ, nghe thấy tiếng động, cô mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy Kiều Yến Hi đang đứng trước mặt mình, "Sao anh lại lên đây?"
Kiều Yến Hi dừng bước, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Anh hiểu lý do tại sao mình lên đây, bởi vì thấy cô một mình lên lầu với dáng vẻ cô đơn, không muốn để cô một mình.
Anh muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra lời.
Du Thanh Chi thấy anh không trả lời, cũng không hỏi thêm, "Nếu đã lên thì ngủ trên lầu đi."
"Được."
Du Thanh Chi từ trên ghế sofa đứng dậy, đem khung hình bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, "Đây là lần đầu tiên tôi chuyển đến đây mà bị cúp điện nên tôi không có gì để chiếu sáng tạm thời, điện thoại di động cũng sắp hết pin."
"Có thể dùng của tôi."
Du Thanh Chi hỏi: "Kiều Yến Hi, điện thoại của anh còn bao nhiêu pin?"
"Bảy mươi phần trăm."
Du Thanh Chi nói tiếp: "Tôi muốn tắm, anh có thể chiếu ánh sáng điện thoại vào tôi được không?"
Kiều Yến Hi đưa điện thoại cho cô, "Cô cứ lấy mà dùng."
Du Thanh Chi khoanh tay, nghiêng đầu, "Cầm vào tôi cũng không có chỗ để, anh không thể một lần làm giá đỡ điện thoại cho tôi được sao?"
Kiều Yến Hi có chút do dự.
Du Thanh Chi nói: "Hôm nay làm bánh gato ra nhiều mồ hôi, nếu không tắm thì tôi sẽ không ngủ được. Chỉ cần tắm gội đơn giản thôi, không mất đến mười phút."
Thấy Kiều Yến Hi vẫn còn đang do dự, Du Thanh Chi hơi bất đắc dĩ, lục tìm cái bịt mắt trong tủ đầu giường, "Có được không?"
"Ừm, cũng được..."
"Vậy để tôi đi lấy áo ngủ trước, anh chiếu sáng một chút giúp tôi nhé." Du Thanh Chi ôm cánh tay anh rồi kéo vào phòng quần áo của mình.
Phòng quần áo của cô khá rộng, không giống trong tưởng tượng của anh, không treo đầy đồ. Cô không quá ham mê mấy thứ trang phục giày dép túi xách này, mua sắm chỉ đủ để có cái mặc hàng ngày thôi.
Mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng đồ cô mặc chủ yếu lại là những thương hiệu nhẹ nhàng, sang trọng của Pháp.
Sau khi lấy áo ngủ, Du Thanh Chi kéo anh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có bồn tắm và khu vực tắm gội riêng, khu tắm gội được thiết kế trong suốt.
Vừa vào, Du Thanh Chi đã bắt đầu cởi đồ, còn Kiều Yến Hi thì dựa vào tường, một tay giữ chặt bịt mắt, tay kia cầm điện thoại, chiếu vào Du Thanh Chi.
Dáng đứng ngay thẳng, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy anh có chút không được tự nhiên.
Đôi mắt được che lại làm thính giác trở nên vô cùng nhạy bén, anh có thể nghe rõ tiếng nước ào ào chảy từ vòi sen.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước ngừng lại, không gian xung quanh bỗng chốc chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh gió thổi bên ngoài vọng vào tai.
Đột nhiên, bịt mắt từ từ bị kéo xuống, Kiều Yến Hi mở mắt thì thấy Du Thanh Chi đứng trước mặt. Hai người nhìn nhau, anh ngạc nhiên chớp mắt, theo bản năng cúi đầu. Trong khoảnh khắc đó, tai anh đỏ bừng như thể đang rỉ máu.
Anh vội vàng nghiêng đầu đi.
Du Thanh Chi chưa mặc quần áo.
Hình như cảm thấy điều này rất thú vị, Du Thanh Chi mỉm cười hài lòng, "Kiều Yến Hi, có phải anh chưa từng thấy cảnh này? Tôi không nói về bản thân mình mà là về một người phụ nữ khác."
Kiều Yến Hi vẫn nghiêng đầu, hai mắt nhắm tịt lại, "Nhanh chóng mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh."
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Du Thanh Chi đã biết: "Anh chắc chắn chưa từng xem."
Cô có lòng tốt kéo chiếc bịt mắt xuống, che khuất đôi mắt của anh rồi quay người đi mặc áo ngủ. Khi đã chỉnh sửa xong trang phục, cô nói: "Tôi xong rồi, anh tháo bịt mắt ra đi."
Kiều Yến Hi bán tín bán nghi tháo chiếc bịt mắt ra và nhận thấy rằng Du Thanh Chi thực sự đã mặc xong đồ ngủ.
"Cúp điện cũng không có việc gì làm, đi ngủ đi." Du Thanh Chi kéo Kiều Yến Hi chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên anh ngủ trong phòng của Du Thanh Chi. Giường của cô rộng một mét tám, đủ chỗ cho hai người, nhưng Du Thanh Chi lại có xu hướng muốn dán vào anh hơn.
Chiếc áo ngủ bằng tơ tằm mà cô mặc rất mỏng. Cánh tay của anh bị cô kéo, cơ thể mềm mại ấy dán sát vào tay khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của cô.
Tư thế ngủ của anh vô cùng ngay ngắn, không dám cử động dù chỉ một chút khi bị cô ôm lấy cánh tay.
Trong đầu rất nhiều tạp niệm. Khi ở trong phòng tắm, anh vô tình cúi đầu và thấy hình ảnh mà đến tận bây giờ mình không thể xua tan được, hiện tại còn có sự mềm mại của ôn hương nhuyễn ngọc bên cạnh, thật sự là khiến từng tế bào trong cơ thể anh đều kêu gào, tuy nhiên anh lại đang cật lực khắc chế nó.
Một đêm này, anh không thể ngủ ngon.