- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Rồi Anh Sẽ Yêu Em
- Chương 46: Ngày Bão
Rồi Anh Sẽ Yêu Em
Chương 46: Ngày Bão
"Không có." Kiều Yến Hi chỉ chỉ vào chậu inox chứa lòng trắng trứng, "Có muốn tôi làm giùm không?"
"Không, tôi muốn tự mình làm." Cô lại nhấn nút khởi động máy đánh trứng, không ngờ đầu máy không hoàn toàn vào chậu khiến lòng trắng trứng văng lên mặt cô.
"A, mặt tôi bẩn mất rồi."
Kiều Yến Hi bên cạnh nhanh chóng lấy hai tờ giấy lau, giúp cô lau sạch lòng trắng trứng trên mặt.
Trong khi anh đang lau mặt cho mình, Du Thanh Chi chăm chú nhìn anh.
Anh bị ánh mắt của cô làm cho bối rối. Sau khi lau sạch mặt, anh nói: "Vẫn nên để tôi làm cho."
"Không, tôi sẽ làm."
Kiều Yến Hi cũng không miễn cưỡng cô, anh đứng bên cạnh tiếp tục quan sát, thỉnh thoảng đưa ra vài lời chỉ dẫn.
Thời tiết sau bữa trưa bắt đầu chuyển biến, điện thoại liên tục nhận được thông báo về bão và cảnh báo an toàn, bên ngoài gió cũng thổi mạnh hơn.
Trong vườn, những bông hoa hồng leo bị gió thổi nghiêng ngả, lá cây ngoài cửa sổ cũng rung rinh, tiếng gió gào thét từng hồi, khiến lòng người cảm thấy phát hoảng.
Hôm nay, trời tối đến vô cùng sớm.
Lúc sáu giờ, trời đã tối, đèn trong nhà được bật lên.
Gió càng lúc càng lớn. Đến tám giờ, bão bắt đầu ập đến, tạo ra một khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi trước cơn giông tố.
Du Thanh Chi mang chiếc bánh gato mà xế chiều cô đã làm đặt lên bàn trà, bên cạnh vẫn để bức ảnh chụp của Du Mạn Lộ.
Cô nhìn vào bức ảnh và nói: "Hôm nay là sinh nhật của chị. Trước đây luôn là chị làm bánh gato cho em, hôm nay em cũng cố gắng làm một cái cho chị. Đây là lần đầu tiên em tự tay làm nên không phải là quá hoàn hảo, nếu không có Kiều Yến Hi giúp đỡ, có lẽ nó còn tệ hơn. Nhưng em biết chị sẽ không chê đâu, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau ăn chiếc bánh này để mừng sinh nhật nhé."
Kiều Yến Hi tắm xong đi ra, thấy cô đang ngồi trên thảm, nhìn chiếc bánh gato trên bàn trà và lầm bầm một mình liền tiến lại gần.
Hiện tại anh đã không cần dùng gậy, có thể đi lại từ từ.
Anh đến gần, cùng Du Thanh Chi ngồi xuống thảm.
Rõ ràng anh có thể không tham gia, nhưng khi thấy Du Thanh Chi cố gắng giữ vững tinh thần trong ngày sinh nhật của chị gái đã mất, anh không thể không ở cạnh cô.
Du Thanh Chi cắm nến lên chiếc bánh rồi thắp sáng nó. Sau đó, cô bắt đầu nhìn vào bức ảnh của Du Mạn Lộ, vừa hát bài chúc mừng sinh nhật vừa vỗ tay: "Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương..."
Kiều Yến Hi quan sát cô, mặc dù trên gương mặt xinh đẹp ấy đang nở nụ cười, nhưng anh lại cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng cô.
Có những lúc khó khăn không nhất thiết phải rơi nước mắt, đôi khi nụ cười cũng có thể là biểu hiện của nỗi bi thương.
Anh chỉ nghe Du Thanh Chi nhắc đến chị gái của mình một cách chung chung, ngoài ra anh chưa từng gặp, cũng không biết rõ chị ấy là người như thế nào. Tuy nhiên, anh có thể cảm nhận được nỗi nhớ sâu sắc mà Du Thanh Chi dành cho chị ấy.
"Chúc chị thật hạnh phúc, nhiều sức khỏe và có một gia đình ấm áp."
Khi tiếng hát dừng lại, trong lúc ngọn nến vẫn đang cháy sáng thì bỗng nhiên, xung quanh đột ngột trở nên tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn nến chiếu rọi một khoảng không gian nhỏ.
Kiều Yến Hi hơi sửng sốt, theo phản xạ nhìn xung quanh.
Du Thanh Chi lại chăm chú vào bức ảnh, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải chị ấy đến không? Ánh mắt cô ánh lên niềm vui, "Chị, chúc mừng sinh nhật!"
Gió ngoài trời dường như lại thổi rất mãnh liệt, từng cơn gió rít lên nghe như tiếng khóc than của ai đó.
Không khí có chút quái dị.
Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi, "Anh đừng sợ, cô ấy là chị gái của tôi, là người tốt nhất trên đời. Dù có thật sự đến, chị ấy cũng sẽ không làm hại anh đâu."
"Tôi biết." Kiều Yến Hi thật ra không hề sợ hãi, chỉ là đang suy nghĩ về việc tại sao bỗng dưng lại mất điện. Trong nhà chỉ có ba người bọn họ, nếu như công tắc điện bị hỏng thì với tư cách là nam nhân duy nhất, anh chắc chắn sẽ phải đi kiểm tra.
Lúc này, dì Thu cầm đèn pin bước ra từ trong phòng, "Thanh Chi, Kiều tiên sinh, có lẽ do bão nên mới mất điện như vậy. Tôi sẽ đi tìm một ít nến."
"Dì Thu, để tôi tìm cho." Du Thanh Chi cầm điện thoại lên, bật đèn pin rồi tìm trong ngăn kéo tủ vài cây nến có mùi thơm từ hoa cỏ.
Cây nến trên bánh gato cũng sắp cháy hết, Du Thanh Chi thổi tắt cây nến đó, đốt lên những cây nến thơm.
"Kiều Yến Hi, chúng ta thử một chút bánh gato nhé."
"Ừm."
Du Thanh Chi cắt chiếc bánh tự tay mình làm. Thật ra là vì tay nghề không xuất sắc nên bên trong bánh có chút biến dạng, nhưng bên ngoài lại được phủ một lớp bơ đẹp mắt.
Kiều Yến Hi nếm thử, bánh cũng không đến nỗi khó ăn lắm, dù sao thì tất cả nguyên liệu đều được đo lường chính xác.
Trong khi thưởng thức bánh, Du Thanh Chi nói: "Chị của tôi làm bánh gato rất ngon, mỗi lần sinh nhật, chị đều tự tay làm cho tôi."
"Ừm." Kiều Yến Hi đáp lại.
"Mẹ tôi qua đời khi tôi chỉ mới mười một tuổi nên ký ức về mẹ cũng vô cùng ít. Trong ấn tượng của tôi, chị ấy là người đã đảm nhận vai trò làm mẹ. Thực ra thì chị chỉ lớn hơn tôi sáu tuổi thôi nhưng lại luôn chiều chuộng và chăm sóc tôi, không bao giờ trách mắng hay bỏ mặc tôi. Khác với những gia đình bình thường, nơi mà anh chị em thường cãi vã, chị ấy luôn nhường nhịn tôi. Tính cách của chị hoàn toàn khác với tôi, rất hiền hòa, đến mức không có chút nóng nảy nào. Chị đã bù đắp những thiếu thốn tình cảm cho tôi, trong mắt tôi, chị ấy giống như một thiên thần vậy."
"Thời điểm chị ấy sắp vào đại học, tôi chỉ mới lên cấp hai. Lúc đó mẹ tôi cũng vừa mới qua đời không lâu, cha tôi lại hy vọng chị có thể đi du học, nhưng vì không yên tâm về tôi nên chị quyết định ở lại Nam Thành để học đại học, mỗi ngày đều về nhà giúp đỡ tôi."
"Khi tôi sang Anh du học, chị lo lắng tôi sẽ không quen với cuộc sống ở đó nên đã ở lại cùng tôi một tháng. Sau khi chị trở về, bọn tôi thường xuyên video call, chị ấy bật khóc rồi sau đó lại sang bên đó ở với tôi thêm một tháng. Thời điểm ấy chị vừa mới kết hôn không lâu, thật không thể tin trên đời lại có một người chị tốt như vậy."
"Anh biết không, trước đây tôi là người rất sợ ma, nhưng từ khi chị rời xa tôi, tôi lại mong rằng trên thế giới này có ma."
Cô nói rất nhiều, lời lẽ đứt quãng, mỗi câu đều thể hiện nỗi nhớ về người chị quá cố của mình.
Khi nói xong câu cuối, mắt cô đỏ hoe, cô đứng dậy, "Anh đi ngủ sớm đi, tôi lên trước đây."
Cô cầm khung hình của chị và đèn pin rồi đi lên lầu.
Kiều Yến Hi nhìn theo bóng dáng cô đơn của cô, lòng tràn đầy cảm xúc.
Gió bão vẫn đang thổi, tiếng gió rít lên bên ngoài làm lá cây rung rinh, phát ra âm thanh xào xạc ồn ào.
Kiều Yến Hi liếc nhìn chiếc bánh gato mà cô chỉ ăn duy nhất một miếng, bên cạnh là chiếc nến thơm đã cháy được một phần ba.
Hôm nay, chắc hẳn cô cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa hiện tại nhà còn bị mất điện, chỉ có một mình co ở lầu hai.
Kiều Yến Hi đứng dậy thổi tắt nến thơm đi, chỉ để lại một ngọn nến sáng. Anh khập khiễng vào phòng mình, cầm lấy điện thoại di động, bật chức năng đèn pin và từng bước đi ra ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Rồi Anh Sẽ Yêu Em
- Chương 46: Ngày Bão